Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


Đem khăn lau mặt ném qua khuôn mặt tuấn tú kia, một giây trước khi chạm được trên người anh thì Trần Phong Sinh đã nhanh nhẹn bất lấy được, nâng cảm lên, “Cá vàng nhỏ của anh đói bụng quá rồi hả, trong buổi tiệc rượu cũng không có cái gì ăn cả, anh đi gọi phục vụ phòng cho em rồi kia!
Trương Tiểu Du nghe xong liền nhìn chiếc xe thức ăn trước cửa sổ.

Ở buổi tiệc rượu có cũng không ăn nhiều, nhưng gắp cũng không ít bánh kem, có điềusau khi bị Chu Lan Vy phá hoại nên không có chút tâm trạng nào để ăn, vả lại hai người lại rời đi sớm.

Lại nữa, vừa về đến đã bị anh ta túm vào trong chăn.

Oh no thế nào được chứ.


Trương Tiểu Du khẽ cắn môi đi tới, Trần Phong Sinh cũng tùy tiện lấy áo khoác khoác nhẹ lên người, đi tới cầm cái bình giữ nhiệt, ngồi lên ghế sô pha cùng cô ăn cơm.

Chọn lấy những thứ mình thích ăn, cảm thấy bụng đã no thì đặt đũa xuống.

Trần Phong Sinh trực tiếp ôm cô lên giường kéo chăn qua, hai người một lần nữa nằm ở trên giường.

Trương Tiểu Du tỏ ra chút bối rối, mặt trở nên đầy cảnh giác, “Anh làm gì thế, không cho phép lại gần đây!”
“Ừm không tới!” Trần Phong Sinh cười nhẹ, kéo thân thể đang co quắp trên giường của cô trở về, , vuốt ve trên đỉnh đầu của cô, “Đêm nay ngủ sớm một chút, sáng mai còn có chuyến bay!”
“Buổi sáng ngày mai?” Trương Tiểu Du sững sờ, “Em nhớ không phải bay buổi chiều sao?”
Nhắc tới chuyện này, cô còn có điều xúc động muốn trợn mắt, lúc ấy cái người đàn ông kia đã từng làm tình nguyện viên, trên mặt vui vẻ đồng ý với người đàn ông kia cùng nhau ăn cơm, còn muốn làm ông chủ, trên thực tế lại là lừa gạt người tai “Đổi lại rồi!” Trần Phong Sinh miễn cưỡng nói Thấy cô tỏ vẻ không hiếu nhìn về chính mình, khóe môi anh cong lên, không nhanh không chậm nói, “Buổi sáng nhận được điện thoại của Lăng Đầu Thanh, nói là công ty bọn họ có nghỉ nữa ngày và muốn chuyến ăn cơm buối trưa!”
Trương Tiểu Du trợn tròn mắt sắp lăn ra.

Cánh tay đặt trên lưng cô, anh một lần nữa kéo cô vào lồng ngực, hai người gần như không thể tách rời, da thịt kề sát vào nhau rán cô vừa vặn chạm vào hầu kết của anh, bờ môi mỏng của anh cũng dán bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, từng chút một chui lọt vào trong, “Bà Trần à, nghe anh, anh muốn em gọi thêm một tiếng…”
Những tấm rèm dày được kéo lên, ánh đèn trên trần nhà vụt tắt.


Trong phòng rơi vào bóng tối, chỉ còn tiếng thì thầm nho nhỏ của đôi tình nhân trẻ Quay về Sài Gòn sau thời gian làm việc.

Trương Tiểu Du cùng Tô Yến đến tổ chức giáo dục để tiến hành phỏng vấn, sau khi kết thúc vừa vặn đến buổi trưa, đối diện tòa nhà là một cửa hàng bách hóa, trên lầu có một nhà hàng, lần trước đã từng thử qua, Tô Yến đặc biệt ấn tượng, lôi kéo cô đi giải quyết bữa cơm.

Cô đứng tại bậc thang để ngắm cảnh trongg lúc chờ đợi, ánh mắt lơ đãng nhìn lên, biểu tình chợt kinh ngạc hình như thấy được cái hình ảnh quen thuộc.

Phát hiện được sự khác thường của cô, Tô Yến không hiểu hỏi, “Cá nhỏ, làm sao vậy?
Trương Tiểu Du mở trừng hai mắt, ánh mắt vẫn nhìn về hướng của thang cuốn, “Hình như cô gái phía trước là bạn gái của Cầm thú”
“A…?“ Tô Yến ngơ ngác Mới vừa trên lầu đi xuống cầu thang có một thân ảnh mảnh khảnh, tóc dài như thác nước hất lên, khí chất đặc biệt linh hoạt ảo diệu, mắt hạnh xinh đẹp có phần không phải là người phàm, trên đường cô ấy đi qua bên cạnh còn có người tiến lên xin được kí tên.

Trương Tiểu Du không khỏi cảm thán nói, “Cậu chờ tớ một chút!”

Co tạm thời vứt bỏ Tô Yến, người nhanh chóng đuổi theo phía cầu thang.

“Cô Giai Lệ?”
Bị cô gọi ở sau lưng, đôi phương dừng bước quay lại, xoay người nhìn về phía cô, tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn: “Cô Tiểu Du?”
Xác định đối phương là Tống Giai Lệ, Trương Tiểu Du khó kiềm chế được sự ngạc nhiên, “Cô Gai Lệ, cô đi hưởng tuần trăng mật đã trở về rồi à?”
“Ừm, tôi về từ hôm kial” Tống Giai Lệ khẽ cười.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui