Trần Phong Sinh mím chặt môi, gần như là bật thốt ra: “Cô ấy.
.
”
Nếu là nửa tháng trước thì chuyện đã qua rất nhiều ngày, trong số những ngày đó bọn họ có rất nhiều lần gặp nhau, nhưng cô vẫn luôn ngậm miệng không nói chuyện, thậm chí trong hai ngày ở thị trấn kia, cô cũng chưa từng nhắc đến, lại dám trộm con anh mang đi!
“Trên hành lang dưới ánh đèn trắng, Trần Phong Sinh sải bước rời đi Lúc trở lại văn phòng thay quần áo, chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị số điện thoại của bạn thân Hoắc Trường Minh.
‘Từ sau khi khôi phục lại trí nhớ, mấy buổi tối qua đại đa số thời gian Hoắc Trường Minh đều trải qua ở trong quán bar, rất nhiều lần đều gọi điện thoại cho anh, nhưng lúc này anh lại không có tâm trạng: “Trường Minh à, nếu cậu tìm người uống rượu thì đêm nay tớ không có hứng thú!”
Bên kia điện thoại Hoắc Trường Minh chỉ cười hỏi câu: “Phong Sinh, cậu nói loại thuốc dưỡng thai ấy, có thể ăn dưới tình huống nào?”
Buổi chiều, tại sảnh sân bay.
Một nhóm ba người ngoài Trương Tiểu Du và Lam Ngọc Anh ra thì còn có cái sau một vị bằng hữu Phan Dũng, nghe nói là bác sĩ tâm lí Canada, vé máy bay chính là do Phan Dũng đặt giúp.
Sau khi giải quyết xong cơm trưa tại nhà hàng ở sân bay, công việc sau khi ký gửi hành lý rồi tiến hành kiếm tra soát vé xong chính là ngồi trong phòng chờ, Cuối cùng Trương Tiểu Du không chọn gửi ship chìa khóa, mà là đưa cho Lý Lan Hoa nhờ cô ấy giao hộ, chắc lúc này khóa cũng đã về đến tay anh rồi!
Trong toilet, tiếng nước chảy ào ào vang lên, cô xoa hai tay, ngẩng đầu, nhìn mặt mình trong gương.
Không hiếu sao, một cảm giác bất an cứ từ từ chiếm lĩnh đáy lòng cô, cứ như sương mù vờn quanh, chẳng nhìn thấy ánh sáng, cảm giác này cứ khiến trái tim cô như lơ lửng giữa không trung.
Có lẽ là do tối hôm qua lúc về nhà, trùng hợp là tổng giám đốc Minh cũng đã ở nhà, cô muốn để cho anh ấy và cô bạn thân Lam Ngọc Anh có không gian nên lúc đi lướt qua nhau không cẩn thận làm rơi lọ thuốc kia ra.
.
Bố Minh không phải là bác sĩ, bình thường chỉ biết xem cổ phiếu tài chính, nên chắc là xem không hiểu tên thuốc đâu nhỉ?
Trương Tiểu Du không ngừng an ủi chính mình như vậy.
Sau khi tắt vòi nước, cô lau khô tay rồi sờ bụng dưới.
Cô từng cố ý nhờ bác sĩ tư vấn, hỏi xem với tình hình sức khỏe của cô trước mất có thể đi máy bay được không, cho nên cô hoàn toàn không lo lầng chuyện này.
Khẽ thở hắt ra một hơi, cô tự dặn mình trong lòng, rất nhanh, chẳng mất bao lâu, chờ đăng lý xong thì cô không cần lo lắng nữa!
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô đi về phía đám bạn thân, bên ngoài cửa sổ sau lưng là từng chiếc máy bay không ngừng cất cánh.
Lúc vừa mới thu lại ánh mắt ngồi xuống, cô bỗng dưng thấy được một bóng dáng cao ngất quen thuộc trong đám người, hơi thở của cô đột nhiên dừng lại, chờ đến lúc cô tập trung nhìn lại mới phát hiện chỉ là một bóng người tương tự mà thôi Trương Tiểu Du kinh hãi vỗ ngực, xem ra là do cô đã quá khẩn trương rồi!
Thấy sắc mặt cô lúc trắng lúc xanh, bạn thân Lam Ngọc Anh cầm tay cô nói: “Cá Nhỏ, cậu có khỏe không?”
“Vẫn ổn!” Trương Tiểu Du mỉm cười đáp.
Lam Ngọc Anh cất giọng thân thiết: “Trông cậu có vẻ rất khẩn trương, có phải là đang nghĩ đến chuyện phải rời khỏi Sài Gòn đến một thành phố tại một đất nước xa lạ, trong lòng có chút bồn chồn không yên không?”
“Ừ, có lẽ là vậy đi!” Trương Tiểu Du gật đầu.
“Cậu đừng tự tạo áp lực quá lớn, năm đó tâm trạng tớ thật ra cũng giống cậu, chờ thích ứng được thì ổn thôi!” Lam Ngọc Anh cúi đâu nhìn đồng hồ, trấn an cô nói: “Còn chờ mất nửa tiếng nữa là chúng ta có thể đăng ký rồi!”
“Ù’ Trương Tiểu Du lại gật đầu, cô hít sâu một hơi nói: “Ngọc Anh, cậu đừng nói nữa, tớ còn chưa ra nước ngoài bao giờ, cho nên rất khẩn trương, không tin cậu sở thư vị trí trái tim của tớ xem…”
Tiếng nói sau đó càng lúc càng nhỏ, bởi vì trong tầm mắt của cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một đôi giày da sáng bóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...