Thấy bên kia từ đầu đến cuối vẫn không có ai đáp lại, cô không khỏi hỏi: “Cầm Thú, anh có đang nghe tôi nói chuyện không?”
“Đang nghe đây” Âm điệu của Trần Phong Sinh cực trầm Trương Tiểu Du nhìn thang máy không ngừng đi lên, tiếp tục nói: “Trong phòng còn có không ít đồ của tôi, tôi không mang đi nhiều như vậy, nếu anh cảm thấy chướng mắt thì có thế trực tiếp ném đi là xong!”
“Đã đặt vé máy bay rồi sao?” Trần Phong Sinh hỏi Trương Tiểu Du gật đầu: , là chuyến sau sau 12 giờ trưa mai.
“Buổi sáng ngày mai tôi có ca phẫu thuật, không thể đi tiễn được!”
“Không cần, không sao!” Trương Tiểu Du vội nói, vốn dĩ cô cũng không nghĩ tới sẽ để anh đến tiên mình.
“ỪZ Trần Phong Sinh trầm giọng: “Lên đường bình an!”
“Cảm ơn!” Trương Tiểu Du thốt ra hai chữ.
Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô lại há miệng: *À… Đúng rồi, còn nữa…”
Bên kia điện thoại, trong giọng nói của Trần Phong Sinh có một chút tha thiết khó có thể phát hiện ra: “Chuyện gì?”
Cửa thang máy “đinh” một tiếng vang lên, Trương Tiểu Du nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay, cô nghõ nếu phải rời khỏi Sài Gòn, nhà cửa cũng vật quy nguyên chủ, vậy thì chìa khóa đương nhiên cũng nên trả về, cho nên cô hỏi “Anh muốn tôi gửi Lan Hoa chìa khóa nhà cho anh, hay là gửi qua bưu điện đến văn phòng của anh đây?”
Lý Lan Hoa đã trở lại Sài Gòn từ trấn nhỏ, cũng đã đến bệnh viện báo danh, nhậm chức phó bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại.
Bên kia điện thoại im lãng vài giây sau đó vang lên một câu: “Tủy em thôi!”
Vậy thì… Tùy đi Trương Tiểu Du cân môi: “Vậy tôi cúp máy nhé?”
“Cúp đi!” Giọng điệu Trần Phong Sinh rất không tốt Trương Tiểu Du cho rắng anh sẽ giống trước như đây cúp điện thoại trước cô một bước, ai ngờ anh lại chậm chạp không cúp máy, giống như đang đợi bên cô cúp trước, cô nín thở hai giây, sau đó chậm rãi kết thúc cuộc trò chuyện.
Màn hình điện thoại di động dần tối, mãi đến khi tối hắn mới thôi.
Chiếc Cayenne đỗ ở trước cổng căn biệt thự, một cánh tay Trần Phong Sinh khoác lên thành cửa xe, giữa hai ngón tay còn kẹp điếu thuốc, đôi mắt đào hoa văn cứ nhìn máy chiếc điện thoại trong bàn tay phải Một chiếc xe Jeep chạy vào trong viện, sau khi dừng hẳn lại thì cửa xe mở ra, từ bên trong nhảy ra bóng dáng cao lớn, người nọ dùng đôi giày quân nhân đá lốp xe Cayenne: “Phong Sinh, về đến nhà sao còn không đi vào, cầm điện thoại trong tay ngồi đây thất thần cái gì?”
Tâm mắt Trần Phong Sinh rời khỏi di động rồi nâng lên, anh có hơi kinh ngạc: “Anh cả, anh cũng về nhà sao?”
“Không được sao, anh cứ nhất thiết phải ở lại trong quân đội quanh năm š?“ Chẳng biết từ lúc nào trong tay Trần Văn Sáng đã nhiều hơn một điếu thuốc, anh ấy ngậm vào trong miệng, lấy bật lửa ra châm thuốc, sau đó khẽ nâng cảm nhắc nhở: “Sắp cháy đến tay rồi kìa!”
Trần Phong Sinh nghe vậy, mới lắc lắc điếu thuốc trên tay.
Thuốc đã cháy đến tận đầu lọc, nếu không phải có Trân Văn Sáng nhắc nhở, anh cũng không hề cảm thấy da thịt đau đớn vì bỏng rát, khóe môi khế nhếch lên, anh tắt máy, miễn cưỡng nói: “Vậy cũng không phải, em chỉ cảm thấy vài ngày gần đây anh có vẻ thường xuyên chạy về, thật sự rất không bình thường!”
Trên mặt Trần Văn Sáng có chút khác lạ, ngoài miệng thì vẫn nghiêm túc nói: “Nói nhiều lời vớ vẩn thế làm gì, nhanh vào nhà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...