Nghe thấy tiếng mở cửa, chú út ở trong phòng khách vui vẻ chạy đến đón: “Phong Sinh, mau đến xem này, chú tìm được một chai rượu ủ đã lâu, chờ đến lúc ăn cơm tối hai chú cháu minh lại uống thêm vài ly nhét”
Trương Tiểu Du há miệng thở dốc, gọi một tiếng chút út Đối phương thấy cô xoay tay lại đóng cửa, kinh ngạc nói: “Cá Nhỏ, sao chỉ có mình con lên đây, Phong Sinh đâu?”
Động tác đổi giày dưới chân khẽ khựng lại, cô giải thích: “Anh ấy về Sài Gòn rồi”
“Vê Sài Gòn rồi hả?”
Di út nghe tiếng vội vàng chạy đến: “Sao lại đột nhiên trở về thế, không phải đã nói trước là đêm nay sẽ ngủ lại một đêm nữa rồi sáng mai chở con và Linh cùng về sao?”
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, nói cho có lệ: “Có lẽ là bệnh viện nhất thời có việc rồi!”
Hai vợ chồng chú út đưa mắt nhìn nhau, dì út lau tay vào tạp đề, nhẹ nhàng túm cô sang một bên, hạ giọng hỏi: “Cá Nhỏ, có phải con và Phong Sinh cãi nhau rồi không?”
“Không ạ.
.
” Trương Tiểu Du lắc đầu.
‘Vừa rồi từ đầu đến cuối, cô chưa từng nhìn thấy một chút tức giân nào hiện lên trên mặt Trần Phong Sinh, thậm chí ngay cả vẻ bất cần đời lười biếng bình thường cũng không nhìn thấy.
Gân xanh trên huyệt Thái Dương giật giật liên hồi, Trương Tiểu Du giơ tay day day rồi nói: Di út, con về phòng thay bộ quần áo cái đã, đợi lát nữa ăn cơm thì đi gọi con xuống nhé!”
Sau khi đóng cửa lại, cô mệt mỏi tựa vào trên cánh cửa.
Nhìn mặt trời đã biến mất bên ngoài cửa sổ, nói vậy lúc này chiếc Cayenne màu đen kia chắc cũng đã chạy đến đường cao tốc rồi, lòng bàn tay cô áp vào trên bụng, cuối cùng khẽ nở nụ cười Một tuần thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, nó như chỉ trong giây lát Trương Tiểu Du thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc bỏ vào trong hộp giấy, khế võ về mặt bàn làm việc, trong lòng cô thậm chí còn có chút không nỡ, dù sao cũng là công việc cô đã làm hơn bốn năm qua, hiện giờ vứt bỏ nó, cô thật sự cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.
Công việc cấp trên giao cho, cô đã làm xong tất cả, tống biên đã dàn xếp để cô có thể thuận lợi tạm rời cương vị công tác trước nửa tháng, trong văn phòng có rất nhiều đông nghiệp đều chạy đến nói lời chào tạm biệt cô.
Bên dám người này có Tô Yến là người không nỡ nhất, sau cùng cô nàng tiên cô đến cửa thang máy còn nắm chặt tay cô nói: “Cá Nhỏ à, cô thật sự nhất định phải đi sao?”
“Yến, cô cũng biết hiện tại tôi chỉ có một con đường này thôi!” Trương Tiểu Du liên tục gật đầu Tâm mắt Tô Yến rời đến cái bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của cô, cô ấy đương nhiên có thể hiểu được sự khó khăn của cô, khẽ dừng một chút lại hỏi “Cậu đã nói với bác sĩ Sinh chưa?”
Trương Tiểu Du thấp giọng: “Rồi.
.
”
Ngày đó bóng lưng anh rời đi vẫn còn đọng lại trong đầu, vô cùng lạnh lùng.
Tô Yến thấy lông mi cô rũ xuống tạo thành bóng mờ trên mặt, là người chứng kiến, cô ấy chỉ có thở dài một hơi Lúc đi ra khỏi offices, Trương Tiểu Du đến ven đường bắt xe taxi, dọc.
đường đi, cô nghiêng đầu nhìn cảnh sắc phố thị xẹt qua trước mắt, lúc đến khu chung cư Lâm Giang, bảo vệ Phạm Ân ở cổng vẫn nhiệt tình chào cô.
‘Sau khi nhận lại tiền lẻ rồi xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt Trầm tư mấy giây, cô ôm hộp giấy đi vào bên trong, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai *A lô?
‘Sau khi cuộc gọi được chuyến tiếp, giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến Trương Tiểu Du nằm chặt điện thoại di động: “Câm Thú, là tôi!”
“Tôi biết” Trần Phong Sinh đáp.
“Ừm chuyện đó.
.
” Trương Tiểu Du dừng một chút, mở miệng nói ra mục đích của mình: “Tôi điện thoại cho anh là muốn nói chuyện nhà cửa với anh! Tôi sẽ đi Australia, không biết đến khi nào mới trở về, nhà cửa cũng sẽ không ở, cho nên muốn trả lại nó cho anh, nếu lúc trước anh có biện pháp sang tên căn hộ này cho tôi thì chắc cũng có cách lấy lại nó chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...