Trương Tiểu Du ngấn ra, ngấng đầu, liền nhìn thấy trước bia mộ là một bóng dáng cao ngất đang đứng sừng sững ở đó.
Hiếm khi anh không mặc bộ đồ màu xám than yêu thích mà mặc quần áo màu đen, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, trầm ổn hơn so với bình thường một chứt, hình dáng đường nét gương mặt cũng nặng nề hơn mấy phần, hai ống quần thẳng thớm.
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, người đàn ông này thật sự là có thể nối bật ở bất cứ nơi đâu.
Nghe thấy tiếng gọi kia của Chu Thị Linh, đôi mắt đào hoa vắn luôn nhìn bia mộ của Trần Phong Sinh hơi nghiêng sang, cách vài bước chân, anh đang nhìn cô.
“Anh.
.
”
Trái tìm Trương Tiểu Du giống như sắt thép, cô từ từ đi đến: “Anh đến đây lúc nào?”
Trần Phong Sinh đút một tay vào trong túi, miễn cưỡng nhếch khóe môi “Được một lát rồi!”
Trương Tiểu Du chú ý tới, trước hai bia mộ của bố mẹ cô đã có hai bó hoa bách hợp tươi mới, gió núi khe khẽ thối qua, chóp mũi thoang thoảng mùi hương hoa xen lăn mùi hương cơ thể của người đàn ông, Cô quay đầu nhìn hai vị trưởng bối đã sắp đi đến, cần môi nói: “Cầm Thú, thật ra anh không cần thiết phải vất vả chạy tới đây.
.
”
Nếu nói trước kia bọn họ còn đang có mối quan hệ hôn nhân, đến tảo mộ cho bố mẹ vợ là chuyện thường tình, nhưng hôm nay hai người đã ly hôn, có một số việc, đã không còn thuộc về trách nỈ liên quan gì đến anh nữa.
“Anh đã từng đồng ý với em!” Trần Phong Sinh bông dưng nói.
“Cái gì?” Trương Tiểu Du khó hiểu.
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ di chuyển, môi mỏng cong lên thành một nụ cười cực khẽ: “Sau này hàng năm đến ngày giỗ, anh đều sẽ cùng em đến thăm bố mẹ của anh nữa, cũng không còn Trương Tiểu Du khẽ siết chặt hai tay.
Đó đã là chuyện tự bao giờ rồi, nếu anh không đề cập tới, thậm chí cô còn đã quên, lúc ấy lân đầu tiên cô cùng anh đến nghĩa trang thăm mẹ anh, rồi sau đó anh có hỏi ngày giỗ của bố mẹ, cô nói với anh là đã qua rồi, sau đó anh đã nói với cô những lời này.
Giữa lúc hoảng hốt, di út cùng chú út đã đi đến: “Phong Sinh!”
Trần Phong Sinh rút tay ra khỏi túi quần, vẫn như thường ngày lễ phép mỉm cười chào hỏi: “Dì út, chú út”
“Ông xem đi! Ông xã, tôi đã nói rồi mà, Phong Sinh hiểu chuyện như thế, cho dù bệnh viện có bận rộn đến đâu thì ngày này làm sao thắng bé không đến được!” Di út nhìn thấy anh thì vui vẻ, miệng cười toe toét, thân thiết hỏi: “Phong Sinh, có phải con đã lái xe đến đây từ sớm rồi không?”
“Vâng” Trần Phong Sinh nhếch môi Di út nghe vậy lại càng thêm đau lòng: “Vậy nhất định là mệt muốn chết rồi!
Công việc tại bệnh viện bận rộn, tối hôm qua chắc con cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, đợi lát nữa tảo mộ xong về nhà dì bồi bổ cho con!”
“Vâng di út” Trần Phong Sinh cười gật đâu.
Tảo mộ hơn một tiếng mới kết thúc, chẳng qua lúc đi ra khỏi nghĩa trang, không bắt được xe taxi, cho nên đoàn người đành ngồi lên chiếc Cayenne.
Sau khi trở về nhà, lúc vào nhà đổi dép lê, Trương Tiểu Du cố ý chậm lại, thừa dịp người khác không chú ý khẽ kéo cổ tay áo của anh, hạ giọng nói: “Cầm Thú, chuyện đó… chuyện của chúng ta tôi còn chưa nói với chú dì út đâu!”
Trần Phong Sinh nghe vậy, đuôi mày hơi xếch lên: “Ù!”
“Thật ra anh có thể đoạt được đại khái từ thái độ cùng phản ứng của hai vị trưởng bối.
Trương Tiểu Du mím khóe miệng, có chút không đoán được cảm xúc của anh, giải thích là sợ sẽ làm phiền đến anh, nhưng lúc ngẩng đầu cô chỉ thấy trong đôi mắt hoa đào kia của anh dường như có chút ý cười, tâm tình trông có vẻ không tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...