Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


Mãi đến khi cô ta lại gọi thêm một tiếng nữa, Trần Phong Sinh mới như lấy lại tinh thần, mà điếu thuốc trên tay cũng đã cháy thành một lớp tro tàn lung lay sắp rụng, “ÙZ Anh nhếch môi, dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Chiếc Cayenne đen nhanh chóng rời khỏi toàn offices, hoàng hôn buông xuống, trong xe rất ấm áp.


‘Tống Giai Lệ nghiêng đầu, nhìn anh mỉm cười: “Phong Sinh, em xin lỗi, xe của em đang bảo dưỡng tại cửa hàng 4S, lại khiến anh phải vất vả đến đây một chuyến rồi “Khách khí với tôi làm gì!” Trần Phong Sinh lười biếng nói.

“Em nên cám ơn anh, may mà sau đó có anh khuyên em từ bỏ suy nghĩ rời khỏi đoàn múa baê, giúp em còn có thế tiếp tục theo đuổi sự nghiệp!” Tống Giai Lệ dừng một chút, thăm dò hỏi: “Phong Sinh, hôm nay anh đồng ý đến bên này, thật ra là vì cô Trương làm việc ngay tại Đài Truyền Hình này đúng không?
Anh đã gặp được cô ấy chưa?”
Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Trần Phong Sinh khẽ siết lại: “Gặp được rồi”
“Phong Sinh, em đã có đối tượng để hẹn hò!”
Tống Giai Lệ bỗng nhiên nói một câu như vậy, phía trước trùng hợp đụng trúng đèn đỏ, lúc Trần Phong Sinh đạp phanh, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cô ta đang cúi đầu, mà trên ngón áp út tay phải là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn Trong đôi mắt đào hoa của anh thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Giai Lệ, em đây làm Tống Giai Lệ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười thật tươi, giải thích nói: “Trong đoàn mứa ba lê có một người theo đuối em, tên là Nguyễn An, là một Hoa kiều, là người Sài Gòn giống như chúng ta.

Ngày đó lúc em tiến vào đoàn múa, anh ấy cứ än bám riết theo đuổi em không buông, chẳng qua lúc ấy trong lòng em còn chưa buông được anh… Cho nên em vẫn chưa đồng ý với anh ấy! Trước đó biết em gặp gấp tai nạn xe cộ, vài ngày trước anh ấy đã cầu hôn em, sau đó em đã đồng ý!”

Môi mỏng của Trần Phong Sinh khẽ nhếch lên, giọng điệu trầm ngâm nói: “Giai Lệ, nếu em không muốn quấy rầy đến tôi nữa thì hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy!”
“Không!” Tống Giai Lệ khẽ lắc đầu: “Không phải vì anh mà là vỉ chính bản thân em”
Đôi mắt hạnh của Tống Giai Lệ nhìn anh, khẽ thở dài một hơi: “Phong Sinh, quên một người rất khó! Tuy em đã dần nguôi ngoai về những tiếc nuối giữa chúng ta, nhưng em không muốn lừa anh nói rằng em không còn chút tình cảm nào với anh, em sẽ không yêu cầu xa vời rằng anh có thể quay lại bên em nữa, em chỉ hi vọng sau này mỗi người chúng ta đều có thể sống khỏe mạnh!”
“Không phải người ta thường nói cách tốt nhất để quên một người, chính là một lần nữa bắt đầu một mối quan hệ mới sao? Em tin bản thân mình có thể làm được, hơn nữa Nguyễn An là người đàn ông không tệ, nhiều năm qua chưa từng buông tay em, em quả thật có chút bị anh ấy làm cho cảm động rồi, cho nên, em muốn thử một lần!”
Trần Phong Sinh nghe vậy, trong lòng khẽ thả lỏng: “Ừ”
Tổng Giai Lệ vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trong tay, một lần nữa nhìn anh mỉm cười “Thời gian làm việc rồi thời gian nghỉ trưa, Tô Yến tránh đồng nghiệp ra ngoài hành lang nhận điện thoại xong trở về, Trương Tiểu Du ngồi trên ghế dựa nhìn chảm chảm cô nàng, cô nàng vừa ngồi xuống thì cô lập tức lên tiếng trêu ghẹo: “Yến à, anh hai nói gì với cậu đó, sao cô lại vác theo khuôn mặt đỏ bừng trở lại thế? Dùng đầu ngón chân đế nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện trẻ em không nên biết rồi!”

‘Vừa mới lúc chuông điện thoại của Tô Yến vang lên, cô tinh mắt nhìn thất trên màn hình hiển thị ba chữ “Trần Phong Niên”.

Từ sau bữa tối tại nhà hàng đêm đó, hai người bọn họ dường như lại dây dưa với nhau, nhưng có vẻ tình huống đang phát triển theo chiều hướng tốt, sau đó Trương Tiểu Du có từng hỏi qua Tô Yến, hiện tại quan hệ giữa cô nàng và anh hai là Tô Yến nói cho cô biết, Trần Phong Niên nói là cứ giao tương lai cho anh ấy!
Tô Yến bị những lời cô nói làm cho khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy đánh trống lắng: “Đồ ăn mua ngoài đã được ship đến, nhanh ăn cơm đi, nếu miệng cô rảnh quá không có việc gì làm,thì tôi sẽ giúp cô ăn phần chân gà kia đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui