“Ừ, là anh họ của anh ta!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Trần Phong Sinh phun ra một ngụm khói, mặt mày có chút lười biếng lại có chút sắc bén: “Em dứt khoát như đinh đóng cột phân rõ giới hạn với anh không, phải là vì còn yêu Ngô Huỳnh Đông sao? Như thế này là không sợ anh ta mất hứng à?”
Trương Tiểu Du nhếch môi nói: “Ngô Huỳnh Đông đã đến Australia rồi.
Trần Phong Sinh nghe vậy, động tác hút thuốc thoáng khựng lại, anh gần như nhíu mày hỏi: “Vậy em phải làm sao bây giờ? Anh ta cứ ném em lại ở đây như vậy đó hả?”
Trương Tiểu Du nhìn thấy ánh sáng loáng thoáng xuất hiện trong mất anh, trái tim lại không thể khống chế mà run lên hai phát, tầm mắt cô rời khỏi gương mặt điển trai của anh, cô cần môi bày tỏ: “Chúng tôi có thế gọi điện thoại, hoặc là facetimef”“
Cũng chỉ là nói câu lừa dối anh mà thôi, từ đêm đó sau khi Ngô Huỳnh Đông tìm tới cô để nói lời từ biệt xong, đừng nói là facetime với điện thoại, cho dù là tin nhần hai người bọn họ cũng không nhắn lấy một tin.
“Ha hai” Trần Phong Sinh cười lạnh thành tiếng, dùng sức hít một hơi thuốc lá, lúc phun khói xong, hai bên quai hàm bạnh ra: “Một người ở trong nước, một người ở nước ngoài, em vậy mà lại có thể để cho anh ta đi, em đúng thật là quyết một lòng với anh ta nhỉ, còn bằng lòng yêu xa nữa chứ, anh thật đúng là phải nhìn em bằng cặp mắt khác xưa rồi! Nhưng Cá Vàng Nhỏ à, em không sợ anh ta lại giống như trước đây phản bội em một lần nữa sao, có phải em ngốc rồi không?”
Trương Tiểu Du không có cách nào phản bác, cũng chỉ có thể thấp giọng nói: “Trước kia anh ấy là bị ép bất đắc dĩ, tóm lại tôi tin anh ấy.
.
”
Nghe xong câu trả lời của cô, đáy mắt Trần Phong Sinh đột nhiên trầm xuống Lúc Trương Tiểu Du nhìn thấy anh xuất hiện tại cửa Đài Truyền Hình của mình, đáy lòng vẫn có chút bối rối, cô buông bàn tay luôn vô thức muốn sờ bụng, cẩn thận hỏi: “Cầm Thú, anh tới… để làm gì?”
Trần Phong Sinh tức giận trầm giọng nói: “Không phải tới đón em!”
Trương Tiểu Du có chút xấu hổ.
“Tong lớp khói trắng mờ ảo, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ nheo lại: “Giai Lệ đang ở trong này, có chương trình giải trí mời cô ấy!”
Trương Tiểu Du hé miệng.
Cô bỗng dưng thấy chút buồn cười vì mình không biết tự lượng sức mình, quanh năm suốt tháng cô đêu đi chạy tin tức bình dân, cho nên cô thật sự không biết nhiều lầm về những gì liên quan đến mấy chương trình giải trí, nhưng cô cũng có nghe nói đến gần đây đài truyền hình có thăm hỏi bên mảng múa.
Đôi con ngươi Trần Phong Sinh hơi co lại, tay kẹp điếu thuốc ở trong miệng “Nếu em cần thì tôi có thể tiện đường đưa em một đoạn!”
“Không cần đâu!” Trương Tiếu Du không chút nghĩ ngợi đáp.
Nếu đế cho cô ngồi cùng một không gian với bọn họ, thế còn không bằng để cô đi cùng vị anh họ vừa rồi, che giấu tốt chua chát trong lòng, cô nhếch khóe miệng: “Thế chào anh nhé, tôi còn có việc!”
Dứt lời, cô liền xoay người bước nhanh rời đi Trong offices, bóng dáng mảnh khảnh của Tống Giai Lệ cũng chậm rãi bước ra, sau khi xuất viện tình trạng sức khỏe của cô ta bình phục rất tốt, ít nhất nhìn từ sắc mặt thì hoàn toàn không nhìn ra hơn nửa tháng trước cô ta vừa mới trải qua một trận tai nạn xe, sau khi nhìn thấy anh cô ta cười bước nhanh đến: “Phong Sinh!”
Trần Phong Sinh không nhìn cô ta mà vượt qua dòng ngựa xe như nước đi sang phố đối diện.
“Tống Giai Lệ nghĩ ngờ đi theo nhìn thử, ngoài dòng người ra ra vào vào tàu điện ngầm thì không nhìn thấy có điều gì đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...