“Tuy nói hiện tại gió xuân ẩm áp, nhưng hóng gió ở bên ngoài thời gian dà cũng dễ dàng bị bệnh, dù sao.
Cô đã không còn một mình nữa.
Sau đó cứ mỗi lần đến giờ nghỉ trưa, trong căng tin còn rất nhiều thức ăn, mặc dù Trương Tiểu Du không cảm thấy đói bụng, nhưng cô vẫn kiên trì ăn không ít, còn chuyên chọn những món có dinh dưỡng để ăn.
Tan tầm đi ra khỏi tòa offices, lúc Trương Tiểu Du đi đến ven đường, có một chiếc xe có rèm che dừng ở ven đường bỗng nhiên bóp còi với cô.
Cô nhíu mày nhìn lại thì nhìn thấy từ chỗ ghế lái là một người đàn ông hào hoa phong nhã bước xuống, có chút quen mặt, cô cố gắng nghĩ trong đầu cả nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra là vị anh họ mà đối tượng xem mắt của Tô Yến đã dẫn đến trong buổi tối hôm đó.
Nghĩ đến ngày đó Trần Phong Niên chạy đến phá ngang, tình huống bị quậy đến rất khó nhìn mặt nhau, Trương Tiểu Du thăm dò hỏi: “Không phải anh đến tìm Tô Yến để tính sổ chứ?”
Nghe vậy, người đàn ông thở dài nói: “Gần đây em họ tôi thật đúng là có chút bưồn bực không vui, nghe nói cũng đã bị bệnh đến nắm viện rồi!”
“Anh thật sự đến tính sổ đó hả?” Trương Tiếu Du lập tức cảnh giác hỏi.
Vị anh họ kia thấy thế, vội vàng xua tay giải thích: “Không không, vậy cũng không phải, cô Trương, hôm nay tôi vốn tới đế tìm côi”
“Tìm tôi sao?” Lần này đến phen Trương Tiểu Du kinh ngạc rồi.
“Ùf’ Vị anh họ kia gật đầu, cười nói: “Ngày đó gặp được cô, tôi cảm thấy rất hợp ý mình, chỉ tiếc bữa cơm hôm đó bị chết yếu, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp lại cô, biết được cô và cô Tô là đồng nghiệp cùng đi làm ở đây, cho nên tôi mới mạo muội đến đây!”
Trương Tiểu Du bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Tôi xin lỗi, hi vọng cô đừng cảm thấy tôi quá đường đột!” Vị anh họ kia tiếp tục nói: “Em họ đã nói với tôi, hiện tại cô vẫn đang độc thân, vậy thì chính là đại biểu cho việc cô có quyền theo đuổi hạnh phúc mới!
Tôi cũng mới ly hôn năm ngoái, cho nên có thế hiểu được tâm trạng của cô, nếu cô không ngại thì chúng ta có thể làm bạn trước, đêm nay có thời gian cùng ăn bữa cơm không?”
Trương Tiểu Du lễ phép bày tỏ: “Thật ngại quá, tối nay chỉ sợ không được rồi”
“Thế tối mai thì sao? Tối mai tôi tới đón cô nhé!” Đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Tôi xin lỗi, tối mai tôi cũng không đi được!” Trương Tiểu Du lại lắc đầu, nghĩ thầm, từ chối thế này đã đủ rõ ràng rồi chứ!
Thất trên mặt đối phương xuất hiện vẻ mất mát, cô cho rằng đó là biểu hiện của việc anh ta biết khó mà lui, nhưng lại chỉ thấy một tờ danh thiếp xuất hiện trước mắt: “Không sao, đây là danh thiếp của tôi, mặt trên có phương thức liên lạc của tôi, zalo cùng số điện thoại di động cùng là một số, cô có thể kết bạn với tôi, bình thường chỉ cần muốn nói chuyện là có thể tìm tôi! Nếu mấy ngày tới cô đều bận thì tôi lại chờ đến lúc cô không bận sẽ hẹn cô sau!”
Giống như sợ bị cô từ chối, nói xong anh ta vội xoay người ngồi vào trong xe Trương Tiểu Du cầm tấm danh thiếp kia: “Này anh…”
Cửa xe đóng lại, xe có rèm che trực tiếp chạy vụt qua trước mặt cô, thậm chí anh ta ở trong xe còn cách cửa kính xe mà mỉm cười với cô.
“rên mặt Trương Tiểu Du đầy vẻ bất đắc dĩ, đang chuẩn bị nhấc chân chạy thì bổng nghe thấy tiếng cười như không cười vang lên bên tai, trong tiếng cười còn mang theo một chút đùa cợt: “Vừa ly hôn xong Cá Vàng Nhỏ em đúng là bận rộn quá nhỉ”
“Cầm Thứ?” Cô sững người nhìn lại.
Chẳng biết từ lúc nào, ven đường đã xuất hiện một chiếc Cayenne màu đen, Trần Phong Sinh kẹp điểu thuốc đang đi xuống khỏi xe, anh hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh nhớ không nhầm thì vị này chính là cái vị cùng tới với người đàn ông đeo kính đêm đó đến nhà hàng mà cô Hách mắt mù nhìn trúng nhỉ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...