Trong phòng bệnh bà ngoại mặc đồ bệnh nhân đang ngồi ở trên giường bệnh, ngoài cô ra, trong phòng bệnh còn có hai người, không phải y tá, cũng là bệnh viện tư nhân, một bà cụ mặc đồ bệnh nhân, xem ra chắc là đến thăm nhau.
“Thời gian ở bệnh viện thật sự mới là khó khăn nhất, mỗi ngày đều phải ngửi mùi nước sát trùng, không gian hoạt động cũng có hạn, đối với những người nằm viện quan sát một thời gian ngắn thì không sao, nhưng đối với người nắm viện thời gian dài thì vô cùng gian nan, cho nên bình thường mấy bệnh nhân đều đến nói chuyện với nhau.
Trương Tiểu Du giơ tay gõ cửa, người bên trong đang nói chuyện hăng say dường như không nghe thấy, cô khẽ cười giơ tay đẩy cửa ra, lúc đi vào bên trong, vừa hay nghe thấy một cục già trong đó cất giọng hâm mộ nói: “Chị à, đây đều là hoa quả nhập khẩu đó, thật sự rất hâm mộ chị luôn, có được cô cháu dâu hiếu thuận như vậy!”
“Đúng thết Chị xem xem còn rất quen nữa, có phải từng đi múa ballet không? Khi khi vào viện hình như con gái tôi còn dẫn tôi đi xem buổi biểu diễn của cô bé này, chắc là không nhận nhầm đâu! Lúc đứng với cháu ngoại của chị quả thật rất xứng đôi, chị đúng là có phúc mà!”
Trương Tiểu Du nghe vậy cũng chú ý đến hai giỏ trái cây xinh đẹp đặt trên ngăn tủ.
Nghe hai người trong phòng bệnh nói chuyện, cô đại khái có thể đoán ra, chắc là Trần Phong Sinh và Tống Giai Lệ đã đến thăm bà ngoại không lâu trước đó.
Đây đã không phải lần đầu tiên cô nghe được từ trong miệng người khác, nghe người ta nói hai người bọn họ xứng đôi, vậy mà trong lòng cô cũng bất: giác cảm thấy như vậy, hơn nữa chiếc nhân kim cương trên ngón áp út của Tống Giai Lệ quá lớn, quá chói mắt, có lẽ là chuyện vui của hai người cũng không còn xa nữa!
Trương Tiểu Du nhằm chặt mắt, cô không nên nghĩ đến những chuyện không có liên quan gì đến cô như thế này Bà cụ trên giường bệnh vội vàng sửa đúng lại: “Các bà cũng đừng nói bừa, cháu dâu tôi là phóng viên!”
“Ơ?” Hai người đồng thời sửng sốt Bà cụ có chút không vui, đúng lý hợp tình nhấn mạnh: “Con bé đang công tác ngay tại Đài Truyền Hình tỉnh ta, là phóng viên tin tức, các bà xem đi, rất nhiều bản tin đều là cháu dâu tôi đưa đó!”
Trương Tiểu Du nhếch khóe miệng, mỉm cười đi vào.
Nhìn đến cô, bà cụ lập tức nói: “Thấy không, đây mới đúng là cháu dâu của tôit”
Hai bà bạn có chút xấu hổ nói lời xin lỗi: “Ngại quá, không nghĩ tới lại là một hồi hiểu lầm! Cháu dâu chị cũng đã đến thăm, hai chúng tôi sẽ không quấy rây nữa, về phòng đây, đợi lát nữa y tá còn đến kiểm tra nữa!”
Hai bà bạn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một già một trẻ hai người.
Bà cụ lo lắng nhìn cô, giống như sợ những lời vừa nói bị cô nghe được sau đó sẽ nghĩ nhiều, cho nên muốn nói lại thôi: “Cá Nhỏ ơi, con đừng nghĩ nhiều nhé, lúc ấy Phong Sinh và Giai Lệ đến chỉ vì…”
Trương Tiểu Du đương nhiên nhìn ra băn khoăn lo lẳng của bà cụ, cô cong khóe miệng: “Bà ngoại, con hiểu mà, anh ấy đã nói với con rồi!”
“Ha ha!” Nghe vậy, bà cụ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tiểu Du không muốn bà ngoại lo lẳng, cho nên cô cố ý chuyển đề tài, bóc cho bà cụ quả chuối tiêu ăn, hàn huyên hơn mười phút đồng hồ sau, cô bồng nhiên cảm thấy một trận cuồn cuộn dội lên từ trong dạ dày.
Giống như nhận ra biểu hiện của cô không đúng, bà cụ thân thiết hỏi: “Cá Nhỏ, con không sao chứ?”
“Con không sao!” Trương Tiếu Du lắc đầu, cố gắng nuốt xuống hai ngụm nước bọt, sau khi nén lại cảm giác bưồn nôn kia, cô đứng dậy từ trên ghế nói “Bà ngoại, bà nấm xuống trước đi, con ra ngoài lấy cho bà bình nước ấm rồi về.
Bà cụ cười gật đầu, lúc này cô mới bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Trương Tiểu Du cũng không đến phòng nước mà trực tiếp chạy đến toilet công cộng.
Trước khi ghé vào bồn cầu, cô không khống chế nổi mà nôn ra một trận, không nói rõ được cảm giác của mình là gì, cô chỉ cảm thấy một trận chua xót không ngừng dội lên, cảm giác giống trước đây cô thường xuyên ăn đêm ở quán không sạch sẽ sau đó sẽ khiến cho tràng vị khó chịu, nhưng gần đây cô hầu như không ăn mấy thứ đó mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...