Người đứng bên ngoài không ai khác là Hoàng
Trường Minh.
Như bình thường, anh mặc bộ vest màu đen, ảnh đèn phía trên soi vào nhìn có cảm giác khiếp sợ.
Lam Ngọc Anh ngây người nhìn anh, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại xuất hiện ở đây, ánh mắt chớp chớp, “Tổng giám đốc Hoàng, anh có chuyện gì không?" "Sao không gọi thắng tên tôi? "Hoàng Trường Minh nhìn cô mấp máy môi nói.
"...".
Trong lòng Lam Ngọc Anh run lên.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, có rất nhanh đầu hàng, trong không khí thoảng có mùi rượu, cô vô thức nhíu mày hỏi, "Anh uống rượu?" "Ừ"Hoàng Trường Minh thừa nhận, hơn nữa mùi rượu không nhẹ, không nói dối được.
Hơn nữa, trong tay anh còn cầm chìa khóa xe, lại xe trắng trợn tới đây, chính là không sợ bị chặn lại.
Lâm Ngọc Anh không nói chuyện nữa, muốn anh nhanh chóng rời đi, hai giây do dự, Hoàng Trường Minh đi qua cô bước vào nhà, chỉ còn có đứng ngờ người gói, "Này..
Hoàng Trường Minh coi như không nghe thấy, nghênh ngang đi vào bên trong.
Nơi này đối với anh chẳng có gì xa lạ, liền đi thắng tới phòng khách ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, tự nhiên như nhà mình.
Lam Ngọc Anh cắn môi, không thể làm gì ngoài việc đóng cửa lại.
Việc Hoàng Trường Minh xuất hiện trong nhà làm cô rất khó chịu, nhưng bây giờ không có cách nào cả, càng không thể gọi điện cho cảnh sát đến đưa anh đi, bàn tay nắm chặt, phẫn nộ vào bếp rót nước.
Lam Ngọc Anh uống nước xong đi ra phòng khách thấy áo vets anh để trên ghế, thân hình cao lớn dựa vào hành lang.
Ánh mắt anh nhìn từng ngóc ngách trong căn hộ, như muốn tìm dấu vết gì vậy.
Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi đi tới, đem các nước để trước mặt anh, sau đó ngồi xuống ghế, "Anh Hoàng, uống xong cốc nước này, mời anh rời đi cho tôi còn phải nghỉ ngơi." "Vừa rồi là tổng giám đốc Hoàng, bây giờ là anh Hoàng sao không gọi thẳng tên tôi?"Hoàng Trường Minh cảnh các nước lên, giờ giờ trước mặt không uống ngày.
"..."Lam Ngọc Anh cau mày,
Nếu gọi thẳng tên anh, cảm giác quan hệ quá thân thiết, chủ yếu là xưng hộ giống như trước kia.
Bàn tay lặng lẽ nắm chặt nhìn yết hầu ở cổ anh lên xuống.
Anh đặt cốc nước xuống bản, nghiêng nửa người tới cầm cốc nước ấm trong tay cô, hai mắt nhìn cô chăm chú, "Lam Ngọc Anh, em với tôi kết thúc quan hệ, sự thật là vì bà ngoại em đã xuất viện nên không cần dùng đến tiền nữa đúng không?"
Nhịp tim Lam Ngọc Anh chậm mất nửa nhịp.
"Anh có ý gì?" Trong lòng cô căng thẳng, cảm giác như bí mật trong lòng bị phơi bày.
"Ha Hoàng Trường Minh cười lạnh, nghĩ đến hình ảnh một nhà ba người ở sân tập bắn, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, "Gấp gáp chấm dứt quan hệ với tôi như vậy, chính là muốn ở chung với Nguyễn Phong?" "Không liên quan gì tới anh ấy cả"Lam Ngọc Anh mở miệng nói, trong lòng thẩm thở phào nhẹ nhõm.
"Em như vậy là muốn làm mẹ kế?".
Ảnh mắt và giọng nói của Hoàng Trường Minh võ cũng lạnh lẽo.
Lan Ngọc Anh run run, cắn rằng bình tỉnh nói lần nữa"Chuyện này không liên quan đến anh
Hoàng Trường Minh đứng bật dậy, trên người mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng mở ra, khom người về trước, như một con sói đói.
Bà vai bị nằm, Lam Ngọc Anh sợ hãi.
Một giây sau, một đôi môi mỏng áp xuống, cô nhanh chóng nghiêng đầu né tránh "Hoàng Trường Minh, anh say rồi!" "Ha ha" không biết có phải do cô gọi tên anh hay không mà Hoàng Trường Minh bỗng bật cười hai tiếng.
Cũng không có ý đứng dậy, ngược lại sát ngần hơn, bàn tay di chuyển từ bên tại cô xuống xương quai xanh, giọng nói trầm tĩnh vang lên, "Em đang run."
Đâu phải chỉ là run, Lam Ngọc Anh cảm giác hồi hấp cũng ngừng hít thở.
Trong mắt Hoàng Trường Minh quá mức quen thuộc, ý thức được cái gì đó không đúng, cô lập tức bắt dậy muốn trốn.
Nhưng không kịp, vừa bước chân, một bàn tay bằng nhiên ôm ngang hàng năm vào ghế sopha không đau những cảm giác kinh hoàng đang lấn áp trong đầu cô.
Lam Ngọc Anh bị anh đẻ dưới người, trở mắt nhìn anh còi áo sơ mi mình ra.
Sắp nhào tới thì bên ngoài có người gõ cửa "Coc Coc Coc."
Lam Ngọc Anh cứng đờ người khi nghe tiếng của Nguyễn Phong, "Ngọc Anh, là anh, Châu Châu để quên cặp sách ở đây!"
Cô còn kinh hoảng hơn.
"Ngọc Anh "Thấy cô không ra, giọng nói cách một cánh của truyền vào “Anh thấy đèn trong phòng vẫn sáng nên đã đi lên, em đã ngủ chưa?" "Cô Ngọc Anh, cô Ngọc Anh, con mở cửa nhé! Châu Châu dò xét hỏi.
Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Lam Ngọc Anh hoảng hồn không biết phải làm thế nào
Không khí bên trong căn họ đã rất căng thẳng, bởi vì tiếng gõ cửa mà nghiêm trọng hơn, chỉ cầm chạm nhẹ một cái là bùng nổ.
Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn cô kinh hoảng, môi mỏng khể nói bên tai cô, "Tôi bằng nhiên muốn xem, Nguyễn Phong thấy tôi ở trong sẽ có biểu cảm gì".
sau đó, làm bộ đứng dậy mở cửa "Không được." Lam Ngọc Anh ngơ ngắn lắc đầu.
Thấy hành động của anh, Lâm Ngọc Anh nắm cánh tay anh, giọng như cầu xin, "Đừng làm vậy!"
Trước đây cũng xảy tra tình huống tương tự, lúc đó Tiêu Thành Vân mang bữa sáng cho cô, trùng hợp đụng mặt Hoàng Trường Minh, mà Tiêu Thành Vân thì còn dễ giải quyết, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Nguyễn Phong, hơn nữa còn có đứa nhỏ Châu Châu..
Hoàng Trường Minh gỡ tay cô ra, vắt chân ngôi bên cạnh.
Lam Ngọc Anh thấy vậy, chắc chắn anh không có hành động gì nữa mới thở nhẹ nhõm.
Nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sopha, chỉnh sửa quần áo chắc chắn không có gì sai sót mới cầm cặp sách nhỏ đi ra cửa.
Mở hé một khe của nhỏ, Nguyễn Phong vẫn tiếp tục động tác gõ của,"Gõ lâu như vậy mới mở, anh còn tưởng em đã ngủ." "Không, vừa rồi ở trong bếp không nghe thấy Lam Ngọc Anh chột dạ nói dối, không dám ngẩng đầu nhìn chính diện.
Bàn tay luôn nằm chốt cửa, rất số của mở hơi lớn một chút sẽ phát hiện ra người bên trong "Lúc nãy đi vội quả, đứa trẻ thổi này để quên cáp sách!" Nguyễn Phong nhận cặp sách từ có, nhạy cảm phát hiện ra cái gì đó khác thường, ân cần hỏi, "Ngọc Anh, em không sao chứ? Sắc mặt em nhìn có vẻ không on." "Không sao, không sao Lam Ngọc Anh lắc đầu, vội nói, "Anh Nguyễn Phong, thời gian không còn sớm nữa, anh mau đưa Châu Châu về ngủ đi!"
Không để ý vẻ mặt nghi ngờ của Nguyễn Phong, cô chỉ muốn đối phương nhanh chóng rời đi.
Nhưng, chuyện Lam Ngọc Anh sợ nhất đã xảy ra.
Tiếng bước chân vũng vàng vang lên, một bóng người phủ xuống, sau đó là giọng nam trầm tĩnh hơi mất kiên nhẫn, "Sao lâu như vậy?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...