Chương 1092
Lam Ngọc Anh kinh ngạc mở to hai mắt, xác nhận mình không bị hoa mắt, cô bước tới gần, ngón tay chỉ vào người đối diện: “Tiêu Thành Vân? Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”
Tiêu Thành Vân cất hộp thuốc lá và bật lửa đang cầm trong tay vào túi, đi về phía cô.
Lam Ngọc Anh trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc: “Anh trở về lúc nào vậy?
Sao không vào nhà ngồi một lát?”
“Không cần đâu”
Đối với mấy câu hỏi liên tiếp của cô, Tiêu Thành Vân chỉ trả lời câu cuối cùng Dù chưa tố chức hôn lễ nhưng Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đã đi đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa hai người đã là vợ chồng, nhà họ Hoàng cũng trở thành nhà chồng của cô.
Nói cách khác, Tiêu Thành Vân bây giờ cũng được coi là em trai của cô.
Đối với sự thay đổi thân phận này, cô ấy thực sự có phần xấu hổ.
Từ khi Hoàng Trường Minh dính vào cáo buộc tội phạm thương mại, Tiêu Thành Vân đã tự mình gánh vác mọi trách nhiệm, đã lâu không gặp, anh ấy trông gầy đi, nét mặt lúc này có vẻ hơi ngưng trọng.
Không thể giải thích được, cô có một linh cảm xấu trong lòng.
Tiêu Thành Vân có chút do dự nói: “Lam Ngọc Anh, lần này thật ra anh bí mật trở về!”
“Bí mật?” Lam Ngọc Anh bị hai chữ này làm cho sững sờ, “ÙZ Tiêu Thành Vân chậm rãi gật đầu, có chút do dự nói: “Không chỉ anh, mà cả Tuyết Trinh cũng vậy..
Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt, vẫn còn mơ hồ, hỏi: “Anh nói là, bây giờ Lê Tuyết Trinh không ở nước ngoài nữa sao?”
Tiêu Thành Vân lại gật đầu, xác nhận lời nói của cô.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng Cô không khỏi nhớ ra lúc mình đang ở ngoài tiệm đồ cưới, rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện, nếu Lê Tuyết Trinh thật sự đã trở về Việt Nam thì ngày hôm đó có vẻ như không phải do cô hoa mắt mà nhìn nhầm người rồi Tiêu Thành Vân nói tiếp: “Từ ngày chú Lâm đuổi Tuyết Trinh đi nước ngoài, chú ấy đã quyết định sẽ không bao giờ để cô ấy về nước nữa, anh cũng muốn sống cùng cô ấy ở đó.
Nhưng mấy ngày trước, cô ấy đã nói với anh là dì Nguyễn sâp bị kết án, cô ấy muốn đi thăm rmẹ mình một lần, cô ấy cầu xin anh giúp đỡ, anh mềm lòng đồng ý, sau đó anh vận dụng một số mối quan hệ để hỗ trợ, đánh yếm trợ đưa cô ấy về nước, hiện nay ông bà ngoại của cô ấy còn chưa biết gì”
Chẳng trách Khi Lam Ngọc Anh nhắc đến chuyện này với Lê Hoài Lâm, sau đó ông ấy đã gọi điện xác minh, họ còn xác nhận răng Lê Tuyết Trinh vẫn đang ở nước ngoài và có Tiêu Thành Vân đi cùng, nhưng trên thực tế hai người họ đã bí mật về Việt Nam từ lúc nào rồi!
“Vậy thì tại sao anh lại đến nói với em chuyện này chứ?”
Nếu như đã giúp đỡ đánh yểm trợ, chắc hẳn là muốn giấu diếm tất cả mọi người, càng không thể đến nói cho cô biết Sau khi nghe cô hỏi câu này, vẻ mặt Tiêu Thành Vân có chút khó nói: “Sau khi trở về Sài Gòn, Tuyết Trinh đột nhiên biến mất, anh đã gần như lật tung cả Sài Gòn, nhưng vẫn không thể tìm thấy cô ấy.
Cô ấy cố ý trốn đi! Nhưng anh vẫn không biết lý do cô ấy làm điều này là gì..”
“Từ khi cô ấy bị chú Lâm bắt đi nước ngoài, hầu như ngày nào cô ấy cũng không thèm bước ra bên ngoài, chỉ ngồi lì trong phòng một mình, có khi còn không thèm ăn cơm, hầu như mỗi lần anh đều phải dỗ dành cô ấy, cô ấy mới chịu nói với anh vài câu.
Cả người so với trước đây thiếu sức sống hơn rất nhiều.
Anh luôn cảm thấy mục đích lén trở về Việt Nam của cô ấy có chút không bình thường, cho nên anh nghĩ vẫn là nên đi qua nói cho em biết!”
Lam Ngọc Anh khẽ nằm lấy bàn tay của mình, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em hiếu rồi..”
Trong lòng cô có dự cảm xấu, cô cảm thấy mấy con chuột bên trong chiếc váy cưới và những cuộc điện thoại quấy rối rất có thể là của Lê Tuyết Trinh.
Sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh xuất hiện bên cạnh cô.
“Anh nghe thím Lý nói, là Tiêu Thành Vân đến sao?”
Lam Ngọc Anh gật đầu, chỉ về hướng Tiêu Thành Vân vừa rời đi: “Ừm, vừa mới đi.
Cô nói với anh tin tức mà Tiêu Thành Vân vừa báo cùng với suy nghĩ của chính mình, Hoàng Trường Minh nhíu mày, ôm lấy vai cô: “Em không cần để ý những chuyện như thế này đâu, nếu cô ta thực sự là người làm những điều đó, anh đoán chừng chỉ muốn đối phó với chúng ta, những gì cô ta làm cũng chỉ giống như tên hề trong vở kịch thôi! Anh sẽ gọi điện thoại nói chuyện này với bố vợ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...