Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết


Suốt một ngày, bọn họ không tìm được tung tích của Nghiêm Thanh Viên.

Qua một ngày họ cũng biết muốn tìm được Nghiêm Thanh Viên đã trở nên rất khó khăn.

Cố Hãn Hải được đón về Nghiêm gia, trong khoảng thời gian ngắn cả gia đình đều rất im lặng, Hứa Tam Tối thở dài thật dài, mặc dù ông vẫn luôn quản lý gia đình của chủ nhân, nhưng không thể can thiệp vào gia đình, Nghiêm Thanh Viên đột ngột rời đi khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Hứa Tam Tối rót trà cho mọi người, đây là cảnh tượng mọi người sum họp bên nhau rất hiếm thấy, nhưng lại không giống có sự hài hòa như trước, quá trầm mặc.

Tịch Hạc lái xe cả ngày, vì vẫn luôn chú ý đến tình hình xung quanh nên bây giờ đầu rất đau, uống hết nước trà mà Hứa Tam Tối bưng đến, nhưng vẫn không thể quét hết sự bực bội trong lòng.

Từ khi bọn họ nhìn thấy Cố Hãn Hải đã bắt đầu suy đoán Cố Hãn Hải có phải là người của Nghiêm gia hay không, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng vậy mà lại là con của mình.

Vẻ mặt Tịch Hạc nhìn Cố Hãn Hải rất phức tạp, vì vậy! Nghiêm Thanh Viên vậy mà không phải là con của bà?
"Đi làm thủ tục đi, một tuần sau tổ chức yến tiệc, để Cố Hãn Hải! " Nghiêm Kỳ Thúy theo bản năng nhíu mày, đột nhiên không biết nên xưng hô với Cố Hãn Hải thế nào, ông ngước mắt nhìn thiếu niên lúc này rõ ràng có trạng thái rất khác thường ngày, "Có muốn đổi tên không?"
"Không.

" Tên cũng chỉ là một cái danh hiệu, Cố Hãn Hải không quan tâm tên của mình là gì, nhưng cách giải thích của Nghiêm Thanh Viên lại khiến hắn có ấn tượng tốt về tên của mình.

Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, đến bây giờ Cố Hãn Hải vẫn còn nhớ như in.

"Vậy sao?" Nghiêm Kỳ Thúy nói, "Vậy sau này cậu sửa họ Nghiêm.

"
"Được.

" Cố hãn Hãn Hải đã trở lại, hắn cũng định nhận tổ quy tông, trở thành người Nghiêm gia.

Cố Hãn Hải có thể không quan tâm hắn có phải người Nghiêm gia hay không, nhưng đây là lí do Nghiêm Thanh Viên rời đi, hắn sẽ không để thân phận mà Nghiêm Thanh Viên chuẩn bị kỹ lưỡng cho hắn bị chính hắn vứt bỏ.

"Phụ thân, Viên Viên em ấy! " Nghiêm Trạch Thủy còn muốn nói gì đó, từ buổi sáng bọn họ ra ngoài đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên rời đi chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đến bây giờ Nghiêm Trạch Thủy vẫn chưa có cảm giác thực tế.

"Nếu thằng bé đã lựa chọn muốn đi, vậy thì phải gánh chịu hậu quả làm như vậy.

" Giọng điệu của Nghiêm Trạch Thủy vẫn lạnh lùng như trước, ông đứng dậy rời đi, cùng lúc đó Tịch Hạc cũng xoa giữa mày đi theo phía sau Nghiêm Kỳ Thúy.

Tịch Hạc đi theo phía sau Nghiêm Kỳ Thúy cùng nhau trở lại phòng ngủ màu sắc lạnh lẽo, ngày thường cảm thấy màu sắc rất bình thường bây giờ trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tính tình nóng nảy của Tịch Hạc lại phá lệ bình tĩnh, không, có lẽ không phải bình tĩnh, chỉ là nóng nảy không nổi.

Mối quan hệ huyết thống giữa gia đình họ rất yếu ớt, thông qua sự chủ động và nỗ lực của Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ khơi dậy tình cảm dưới sự thờ ơ của bọn họ, sau đó bỏ đi, để lại những cảm xúc dần dần trỗi dậy của họ không biết nên đi đâu làm gì, rất ủy khuất*, cũng rất bất đắc dĩ.

*憋屈 (Biệt khuất): Tâm lý trạng thái bị đè nén, ủy khuất, bực mình khó chịu.

Tỏ vẻ không công bằng không thuận lợi trong một tình cảnh, lại không cách nào kể ra hoặc lý giải cho những người khác.

"Nghiêm Kỳ Thúy, chúng ta tìm thằng bé trở về.

" Tịch Hạc ấn vào huyệt thái dương vẫn luôn choáng váng của mình, "Thằng bé không thể quyết định tất cả mọi thứ, bao gồm cả suy nghĩ của chúng ta.

"
Tịch Hạc thừa nhận, bà không hy vọng Nghiêm Thanh Viên rời xa họ, đứa nhỏ này đã mang lại cho họ niềm vui và hạnh phúc, mà con người sẽ nhớ mãi không quên hạnh phúc.


Nếu là trước đây Nghiêm Kỳ Thúy nhất định sẽ không đồng ý lời Tịch Hạc, nhưng lần này, ông lại trầm mặc.

Những nỗ lực của Nghiêm Thanh Viên đã thành công, trong lúc bất tri bất giác đã thay đổi bọn họ, Nghiêm Kỳ Thúy bắt đầu băn khoăn, bắt đầu suy tư.

Đây là đứa nhỏ đầu tiên ông nguyện ý chủ động tiếp xúc, ông cũng nghĩ rằng đây là một khởi đầu tốt.

Cha mẹ sẽ thiên vị một đứa trẻ, Nghiêm Kỳ Thúy biết, ông thiên vị Nghiêm Thanh Viên, thậm chí còn bỏ qua khả năng Nghiêm Thanh Viên không phải con mình.

Ông có ý muốn đi giao lưu, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại biến mất, tất cả đều có thể bị cắt đứt.

Tịch Hạc rất mệt mỏi, tựa lưng vào sô pha nhưng không thể thư giãn.

Tâm trí bà nhớ lại khoảng thời gian bà mệt mỏi như thế này.

Bà thích công việc, cũng tận hưởng cảm giác thành tựu do công việc mang lại, nhưng con người dù sao cũng có giới hạn.

Mọi người xung quanh đã quen với việc bà vì công việc mà phấn đấu quên mình, nhưng đứa nhỏ đó có thể nhận ra ngay, chỉ qua video không thật.

Đứa trẻ đó đứng trước video dang rộng vòng tay thật lớn: "Mẹ vất vả rồi, ôm mẹ một cái nè, mẹ phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nha, cuối tuần đừng chỉ làm việc, hãy ra ngoài chơi đi, tinh thần tốt mới có trạng thái làm việc tốt, hiệu quả sẽ tăng lên! Bây giờ con phải làm sao để mẹ vui đây? Hay là con hát một bài cho mẹ nha?"
Tịch Hạc lúc ấy cũng không để trong lòng, bà biết Nghiêm Thanh Viên không biết ca hát.

Mà Nghiêm Thanh Viên đã hát những bài hát trong lớp âm nhạc ở trường tiểu học và cấp hai, nghe không hay lắm, không có nhạc nền, nhưng giọng ngâm nga nhẹ nhàng của Nghiêm Thanh Viên lại khiến bà thực sự cảm thấy thư giãn.

Bởi vì quên làm việc, trong lòng điên cuồng khen ngợi con trai nhỏ của bà đáng yêu như thế nào, con trai nhỏ của bà đang hát cho bà nghe! Con trai nhỏ của bà đang giúp bà thả lỏng.

Khoảnh khắc đó bà nhận ra có một đứa con biết nghĩ cho mình thật là tốt, hiểu được niềm vui khi được làm mẹ.

Từng chuyện một, có lẽ đều chỉ là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng cái bà thiếu, thật ra chính là bình thường như vậy, Nghiêm Thanh Viên thỏa mãn trí tưởng tượng của bà về con cái của mình.

Tịch Hạc biết, mình căn bản không cách nào che giấu yêu thích của mình đối với Nghiêm Thanh Viên.

"Vì sao nhất định phải đi? Chẳng lẽ con không hiểu cho dù con không có huyết mạch của Nghiêm gia, chỉ cần bọn ta nguyện ý, không có ai có thể biết chuyện này, cùng lắm thì nhận một đứa con riêng! "
Nhưng khi Tịch Hạc vừa nói xong, lại chợt hiểu lý do Nghiêm Thanh Viên rời đi.

Cậu không đi, Cố Hãn Hải trở lại Nghiêm gia sẽ trở nên khó khăn, cho dù làm gì cũng có thể liên quan đến nói dối, nhưng Nghiêm Thanh Viên đi rồi, tất cả có thể quang minh chính đại trở lại đúng quỹ đạo.

Tịch Hạc đau đầu xoa lông mày: "Nhất định phải làm chuyện này sao, cho dù không nhận, không phải vẫn! Đang yêu đương với Cố Hãn Hải sao? Gả đến đây không được sao?"
Đứa trẻ vị thành niên kia rốt cuộc dùng não nhỏ của cậu suy nghĩ bao nhiêu chuyện vậy?
Nghiêm Kỳ Thúy nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, thật lâu sau mới nói: "Chúng ta không tìm, ba đứa trẻ kia cũng sẽ tìm.

"
Đây không phải là một câu quá đặc biệt, nhưng người đã nói câu này là Nghiêm Kỳ Thúy, cũng đủ để gây sốc rồi.

Ý nghĩa của câu này có nghĩa là, ông sẽ không từ chối chuyện Nghiêm Thanh Viên được tìm về.

Nghiêm Thanh Viên làm chuyện Nghiêm Kỳ Thúy chán ghét —— trốn tránh, nhưng ông không trách cứ.

Tịch Hạc dường như nhìn thấy sự kiên nhẫn và thông cảm của một người cha đối với đứa con đang phạm sai lầm của mình, Nghiêm Kỳ Thúy chấp nhận sai lầm của Nghiêm Thanh Viên.

Vào lúc này, ông không phải một cấp trên, mà là một người cha.


Tịch Hạc đột nhiên nghĩ, có phải Nghiêm Thanh Viên thấy được sự thay đổi như vậy, cho nên mới yên tâm rời đi hay không.

Bà và Nghiêm Kỳ Thúy đều thay đổi quá nhiều, bà không cách nào dự đoán loại thay đổi này là chuyện tốt hay xấu, nhưng ít nhất cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng không hối hận.

Khóe miệng Tịch Hạc nở một nụ cười khổ, bà còn tưởng rằng chỉ có mình tức giận vì Nghiêm Thanh Viên tự tiện rời đi, hiện tại xem ra có lẽ Nghiêm Kỳ Diệu cũng giống như mình, chỉ là không nói ra mà thôi.

Sau khi Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc rời đi, Nghiêm Hãn Hải trong phòng khách cũng đứng dậy rời đi.

Dường như hắn không muốn gặp bất cứ ai, hắn đã càng trầm mặc, im ắng hơn so với trước, phảng phất bao phủ một tầng băng tuyết không thể phá vỡ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em, Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt, thậm chí anh cảm thấy khó thở, lồng ngực luôn đau nhói, trái tim của anh dần cảm thấy trống rỗng.

Cho đến bây giờ, anh luôn ỷ lại Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên dường như nhận ra sự bất lực của anh, vì vậy luôn ở bên cạnh anh, lặng lẽ làm điểm chịu áp lực của anh.

Nghiêm Thanh Viên là một đứa trẻ ngoan, vẫn luôn là như vậy.

Nghiêm Trạch Thủy ngước mắt lên, đột nhiên cảm thấy biệt thự ồn ào và náo nhiệt này thực sự trống rỗng lạ thường.

Mà trong hoàn cảnh trống rỗng này, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết của Nghiêm Thanh Viên, trên bàn có một số món đồ chơi nhỏ trang trí kỳ lạ không có gì đặc sắc, sô pha lười biếng cậu thích nhất, chiếc ghế xích đu có phong cách tối giản mà cậu mua thêm!
Khắp nơi đều thể hiện khoảng thời gian Nghiêm Thanh Viên ở đây, ở nơi lạnh lẽo này chỉ cần có Nghiêm Thanh Viên tất cả đều sẽ trở nên ấm áp.

Nghiêm Trạch Thủy biết anh yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức không muốn thừa nhận đứa nhỏ kia, sẽ không trở về nữa.

"Em sẽ đi tìm em ấy.

" Đột nhiên, Nghiêm Trạch Thanh nói, giọng nói lành lạnh xuyên qua không khí băng giá, đi vào ý thức của Nghiêm Trạch Thủy.

Nghiêm Trạch Thủy lập tức hỏi: "Em muốn đi đâu tìm em ấy? Em biết em ấy ở đâu sao?"
Lúc hỏi chuyện, trong lòng Nghiêm Trạch Thủy dâng lên mong chờ ngắn ngủi, lóe lên như tia lửa, khát vọng muốn có được mang mối.

"Không, em không biết, nhưng em sẽ đi tìm em ấy, cho dù em ấy ở đâu.

" Nghiêm Trạch Thanh cụp mắt xuống, không định nói nhiều.

Nghiêm Trạch Thủy nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Nghiêm Trạch Thanh, trong lòng nhất thời mờ mịt.

Anh nên làm gì? Anh hẳn là ngăn cản Nghiêm Trạch Thanh? Hay là nên hỗ trợ y? Làm thế nào mới là tốt nhất đây? Anh cần có thời gian suy nghĩ.

Không, không đúng, Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên giật mình một cái, Nghiêm Thanh Viên không cho anh bất kỳ thời gian nào để suy nghĩ đã rời đi, nếu như anh có thể giải quyết rõ ràng hơn!
Không thể cứ chần chừ mãi.

"Anh biết rồi, em hai, đi đi, em có yêu cầu gì cứ việc nói với anh, anh sẽ thỏa mãn tất cả, em muốn đi đâu trước tiên nói trước với anh, anh cũng sẽ giúp em chuẩn bị xong tất cả.

"
Anh muốn tìm được Nghiêm Thanh Viên, bất kể như thế nào cũng nghĩ.

Vậy đừng chần chừ nữa, không có gì là tốt nhất, anh đã từng hứa cho Nghiêm Thanh Viên một tập tranh, đó là lời hứa cho dù thế nào anh cũng muốn làm được.


Nghiêm Trạch Thanh nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thủy, không nói gì cả.

Nghiêm Thanh Viên rời đi đã đả kích cả gia đình họ, nhưng vậy thì đã làm sao?
Gia đình này không phải là nơi Nghiêm Thanh Viên muốn ở lại, vậy y cũng không cần phải ở lại.

Khoảng thời gian trước cùng Nghiêm Thanh Viên bị bắt cóc, anh tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng của Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, tinh thần của y lưu lại vết sẹo không thể xóa nhòa.

Mang Nghiêm Thanh Viên đi là mục tiêu từ trước đến nay của y.

Nhưng tất cả đều trở nên khác, Nghiêm Thanh Viên thông qua nỗ lực của mình để thay đổi gia đình này, cậu muốn gia đình hòa thuận hạnh phúc.

Mà tất cả những gì cậu làm không phải vì mình, mà là vì tất cả mọi người ngoại trừ cậu ra.

Nghiêm Trạch Thanh sau khi bình tĩnh cuối cùng vẫn thừa nhận là bọn họ đã không bảo vệ được Nghiêm Thanh Viên tốt, mà là đứa nhỏ kia đang bảo vệ bọn họ.

Nghiêm Trạch Thủy nhìn bóng lưng Nghiêm Trạch Thanh rời đi, nhận ra rằng Nghiêm Thanh Viên rất quan trọng với anh, vậy đối với Nghiêm Trạch Thanh mà nói sao lại không phải.

Cố Hãn Hải trở lại phòng ngủ nơi hắn đã ở cùng Nghiêm Thanh Viên, mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí dường như là hơi thở không tiêu tan mà Nghiêm Thanh Viên để lại.

Hắn còn nhớ rõ nửa năm trước lần đầu tiên đến căn phòng này, bài trí và đồ đạc trong phòng có hơi lộn xộn, khắp nơi bày đủ thứ kỳ cục, những thứ đó đều là đồ của Nghiêm Thanh Viên.

Nhưng sau khi hắn tới đây, Nghiêm Thanh Viên đã đem toàn bộ những thứ này dời đi, trang trí lại, phong cách hiện tại lạnh lùng trống trải, giống như là muốn phù hợp với sở thích của hắn vậy.

Đã từng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện có phải từ lúc đó trở đi, Nghiêm Thanh Viên cũng đã nghĩ muốn nhường chỗ cho hắn không?
Cho đến nay hắn và Nghiêm Thanh Viên cùng giường chung gối, rốt cuộc là bởi vì Nghiêm Thanh Viên thích, hay là đang chuẩn bị cho hắn ở lại trong phòng này?
Từ khi tiếp cận hắn, tiểu thiếu gia Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn suy nghĩ chính là những thứ này sao? Vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để rời đi, làm thế nào đem mấy thứ này trả lại cho hắn, cậu rất nhiều lần nói bên tai mình phải đối xử tốt với người nhà, cũng nhiều lần đưa mình đến gần Nghiêm gia hơn.

Cố Hãn Hải cho rằng Nghiêm Thanh Viên ích kỷ, ích kỷ dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán, không để ý đến suy nghĩ của người khác.

Nhưng Cố Hãn Hải lại phát hiện không đúng, cho đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên luôn là người quan tâm đến người khác, sự yêu thương và coi trọng của cậu đối với người nhà sẽ không khiến cậu bỏ qua suy nghĩ của người nhà.

Có cơ hội gì! Hoặc là có lý do gì để Nghiêm Thanh Viên làm như vậy, chẳng hạn như cậu dường như biết trước hậu quả của việc mình ra đi sẽ như thế nào.

Cố Hãn Hải đột nhiên cảm thấy khó thở, hắn không quan tâm đến người Nghiêm gia, không thèm để ý Tư Tuyết Ngữ, cũng không quan tâm Cố Trường Hà, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể buông bỏ tiểu thiếu gia đã cắm rễ trong lòng hắn, hắn muốn có được cậu, vẫn luôn luôn muốn.

Đó là người duy nhất hắn muốn có được bằng bất cứ giá nào.

Nghiêm Thanh Viên không cự tuyệt nụ hôn của hắn, không cự tuyệt hắn đụng chạm, là vì sao?
Nếu như là bởi vì yêu, vậy tại sao cậu lại một mình rời đi, nhưng nếu như chỉ vì chuộc tội, vậy ánh sáng chỉ thuộc về hắn tràn ngập trong mắt Nghiêm Thanh Viên lại là cái gì?
Đột nhiên, Cố Hãn Hải ngẩng đầu, chiếc hộp chứa bí mật mà Nghiêm Thanh Viên luôn muốn giấu diếm được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong lòng, trở thành tiêu điểm trong tầm nhìn của hắn.

Hắn quá tin tưởng Nghiêm Thanh Viên, mặc kệ cậu có bí mật của mình, tự tin Nghiêm Thanh Viên sẽ ở bên cạnh hắn, bây giờ hắn mới hiểu được tất cả sự tự tin của hắn, ở trước mặt Nghiêm Thanh Viên, đều dễ bị tổn thương* như thế.

*不堪一击: Không thể chịu được một cú đánh; gục ngã ngay cú đánh đầu tiên.

Cậu sinh ra chính là khắc tinh của hắn.

Nếu hắn có thể phát hiện ra điều này sớm hơn, nếu sớm phát hiện Nghiêm Thanh Viên là một ẩn số mà hắn không cách nào kiểm soát được, thì có lẽ sẽ có một kết cục khác.

Tiểu thiếu gia trong lúc đấu tranh đã tin tưởng hắn, mà hắn bởi vì càng tin tưởng bản thân, mặc kệ tiểu thiếu gia trong sự đấu tranh.

Cảm giác áy náy và đau đớn dâng trào dữ dội, nhưng vẻ mặt của Cố Hãn Hải vẫn bình tĩnh.

Dường như hắn đã mất năng lực điều khiển các biểu cảm.

Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía chiếc hộp, chiếc hộp mà Nghiêm Thanh Viên từng coi là bảo bối.

Hắn biết chìa khóa ở đâu, biết mật khẩu được nhập như thế nào, cũng biết làm thế nào để nhìn thấy những dòng chữ vô hình không thể nhìn thấy bằng cách thường trên cuốn sổ.


Cuối cùng hắn cũng mở chiếc hộp cấm kỵ.

Hắn cần mang mối để tìm được Nghiêm Thanh Viên, hắn muốn giữa Nghiêm Thanh Viên và hắn không còn bí mật gì nữa.

Hắn muốn làm chủ đạo Nghiêm Thanh Viên, để cậu không thể có ý thức muốn tự mình trốn thoát khỏi hắn!
Hứa Tam Tối cảm thấy gần đây bầu không khí trong Nghiêm gia quá mờ mịt, mỗi người giúp việc đều như đi trên lớp băng mỏng.

Nhưng Hứa Tam Tối chợt nhớ ra rằng bọn họ cũng từng trải qua trong an tĩnh như vậy, không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, an tĩnh như vậy đã không còn xuất hiện nữa, xung quanh luôn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của tiểu thiếu gia, cậu nghịch ngợm đến mức ông thậm chí còn định bọc các góc của mỗi chiếc bàn bằng miếng chống va chạm bằng nhựa, coi trọng tiểu thiếu gia như trẻ con.

Không chỉ là người Nghiêm gia, cho dù là người giúp việc khi gặp được tiểu thiếu gia cũng sẽ mỉm cười.

Đột nhiên Hứa Tam Tối chợt phát hiện ra rằng hóa ra biệt thự sẽ lạnh lẽo như thế nếu không có tiểu thiếu gia.

Cố Hãn Hải vẫn luôn ở trong phòng tiểu thiếu gia chưa từng xuất hiện.

Không, không đúng, Nghiêm Thanh Viên đã không còn là tiểu thiếu gia nữa, căn phòng này lẽ ra phải thuộc về Cố Hãn Hải.

Hứa Tam Tối lắc đầu, thuyết phục bản thân phải nhanh chóng quen thuộc với việc thay đổi thân phận, cũng may ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên đã đặt nền móng cho bọn họ.

Trong khoảng thời gian này mỗi người đều vội vàng, việc tìm kiếm tiểu thiếu gia cũng không dừng lại, các loại thông báo tìm người mất tích đã được dán khắp nơi, nhưng hy vọng rất xa vời.

Nghiêm Thanh Viên cố ý muốn né tránh bọn họ, lại có người không biết tên trợ giúp, bọn họ muốn Nghiêm Thanh Viên trở về vô cùng khó khăn.

Hứa Tam Tối có chút oán trách, không biết cái người khó hiểu kia vì sao lại cản trở Nghiêm Thanh Viên trở về.

Mặc dù Cố Hãn Hải trầm mặc, nhưng vẫn ăn cơm đàng hoàng, Hứa Tam Tối đặt cơm ba bữa trước cửa phòng ngủ, khi quay lại để ở cửa là dĩa đã ăn xong.

Hắn là tiểu thiếu gia chân chính của Nghiêm gia, tất cả mọi người đều không dám chậm trễ, nhưng hắn cũng không cho hắn cơ hội chậm trễ.

Không ai trong số bọn họ biết rốt cuộc Cố Hãn Hải ở trong phòng làm cái gì, chỉ biết an tĩnh, an tĩnh quý dị, không truyền ra bất kỳ âm thanh nào.

Cố Hãn Hải chủ động ra ngoài là vào một tuần sau, sắc mặt hắn bình tĩnh, cũng không tiều tụy, trên người mặc một bộ tây trang chỉnh tề, thể hiện hết cỡ dáng người và khí chất.

Hứa Tam Tối phát hiện, Cố Hãn Hải đã thay đổi, đánh tan hơi thở non nớt và ngây ngô của học sinh, tựa như con bướm phá kén hoàn thành một cuộc lột xác to lớn.

Hứa Tam không cách nào xác nhận thay đổi như vậy là tốt hay xấu, chỉ là ông đã không thể nhìn thấy ý cười trong mắt thiếu niên nữa.

Cố Hãn Hải tham dự yến tiệc, Nghiêm Kỳ Thúy cũng công bố thân phận của Cố Hãn Hải, từ đây hắn trở thành tiểu thiếu gia chân chính của Nghiêm gia, đổi họ thành Nghiêm, mà đặc tính của Nghiêm gia cũng càng được thể hiện trên người Nghiêm Hãn Hải.

Lãnh đạm, trầm mặc, kiêu ngạo.

Dần dần Hứa Tam Tối lại nhận thấy gia đình này cũng không bởi vì Nghiêm Thanh Viên rời đi mà một lần nữa trở nên vắng vẻ, sự giáo dục của Nghiêm Kỳ Thúy đã nhiều hơn là răn dạy, bầu không khí chuyển động giữa họ cũng không còn cứng nhắc nữa.

Bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, cũng sẽ giao lưu với nhau, mặc dù nói không nhiều lắm, nhưng đã dùng hết khả năng duy trì bầu không khí hòa thuận.

Hứa Tam Tối suy nghĩ, có lẽ lão gia phu nhân và các thiếu gia đều cố ý tạo ra bầu không khí ấm áp do Nghiêm Thanh Viên tạo ra, mặc dù có ngăn cách, mặc dù có quái dị, nhưng tất cả mọi người đều đang cố gắng duy trì gia đình chân chính mà Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cố gắng thay đổi.

Rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên vẫn chưa được tìm thấy, bọn họ không tìm thấy.

Nhưng Hứa Tam Tối biết, có lẽ Nghiêm Thanh Viên đi cũng không khó khăn, bởi vì thiếu niên vừa nhạy bén vừa nỗ lực kia, đã sớm lường trước được tình cảnh hiện tại.

Có điều, đồng thời ông cũng hy vọng thiếu niên kia biết, gia đình này thiếu đi thiếu niên, cũng là thiếu đi một thứ cực kỳ quan trọng.

Hứa Tam Tối hy vọng thiếu niên kia có thể trở về.

___.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui