Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết


Bệnh của Nghiêm Thanh Viên tới cản không kịp, không chỉ thân thể mà cả tâm trạng cũng rơi xuống đáy vực, đầu óc tràn ngập đủ loại suy nghĩ kỳ lạ, tất cả sợ hãi và đau khổ bị chính mình phong ấn đều được mở ra, hoàn toàn không có cách nào khống chế cảm xúc của mình.
Làm ầm ĩ, muốn khóc, không thể kiềm chế.
Nhưng thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng không phải hoàn toàn không có suy nghĩ, ngược lại suy nghĩ của cậu vô cùng rõ ràng, nhưng đầu óc choáng váng lười suy nghĩ cẩn thận, cho nên lời nói thốt ra không thông qua não.
Nghiêm Thanh Viên gần như đem sự tùy hứng bị đè nén thể hiện ra hết trong khoảng thời gian bị bệnh ngắn ngủi này.
Cố Hãn Hải luôn luôn ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên nhìn cái người làm cho cuộc sống của cậu trở nên hỗn loạn, nghĩ đến bản thân vậy mà là đứa trẻ bị chính mẹ ruột tráo đổi, vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy ấm ức, vừa nhìn vừa khóc.
Mà lúc này Cố Hãn Hải luôn kịp thời nói một câu 'Đừng khóc', mà Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao lại nghe theo lời hắn.
Cậu thật nghe lời mà.
Đầu óc Nghiêm Thanh Viên mơ hồ, nhưng đồng thời cũng cảm thật kỳ lạ.
Vì sao cậu nghe lời như vậy.
À...
Cậu nợ Cố Hãn Hải.
Nhưng cậu cũng đâu phải cố ý nợ đâu.
Pháp luật quy định như thế nào vậy? Nếu tiêu tiền của đối phương mà không biết, có phải trả lại không?
Phải trả hả?
Không cần sao?
Nghiêm Thanh Viên muốn chơi điện thoại, nhưng nhìn thấy phông chữ nho nhỏ liền choáng váng khó chịu, từ bỏ để trên đầu gối.
"Có muốn ăn hay không." Cố Hãn Hải đột nhiên hỏi.
Nghiêm Thanh Viên mở to mắt, trong đầu lại bắt đầu chuyển động.
Cố Hãn Hải hỏi cậu có muốn ăn hay không, Cố Hãn Hải muốn làm cơm cho cậu, trước đó chính là Cố Hãn Hải nấu cháo cho cậu, dùng nguyên liệu của hắn, tay nghề của hắn, đều là tiền của Cố Hãn Hải.
Hốc mắt Nghiêm Thanh Viên lập tức đỏ lên: "Tớ...!Tớ hông có tiền trả."
"Vậy thì lấy thân thể trả." Cố Hãn Hải đơn giản trả lời, trong đó không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
"Lấy thân thể để trả kiểu gì?" Lúc này đầu óc Nghiêm Thanh Viên không thể chuyển động nữa.
"Tôi làm cơm cho em, vậy em phải ở phải ở lại bên cạnh tôi cả ngày, nghe lời tôi."
Nghiêm Thanh Viên ngẫm, sau đó nhịn chóng mặt đếm trên đầu ngón tay, ăn cơm chính là ăn cả ngày, một ngày ăn ba bữa cơm, bị cảm bị sốt mà hết bệnh thì phải bảy ngày, bảy ngày, mấy bữa cơm?
Tự nhiên đau não ghê, nhẩm bảng cửu chương hổng nổi luôn.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đại não trống rỗng, cậu đói bụng.
"Được nha."
Cố Hãn Hải rũ mắt, dường như chắc chắn Nghiêm Thanh Viên sẽ trả lời như vậy, sau đó hắn hỏi: "Em thích Nghiêm Trạch Thanh hay là Nghiêm Trạch Thủy?"
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Đều thích."
"Gặp ai em không muốn khóc?" Cố Hãn Hải lại một lần nữa hỏi.
Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào, bỗng không biết nên nói gì.
"Tôi biết rồi." Cố Hãn Hải cầm điện thoại gọi điện thoại cho hai người, "Nếu em muốn làm gì, thì nói."
Nghiêm Thanh Viên nhìn điện thoại hai người đang kết nối, mếu máo: "Tớ muốn cúp máy."
"Không được." Cố Hãn Hải không chút do dự từ chối, "Cúp máy thì không ăn cơm nữa."
Nghiêm Thanh Viên: "Hức..."
"Không được khóc."
Nghiêm Thanh Viên nghẹn.

Lúc Cố Hãn Hải ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn thấy ba người đang ở phòng khách, gật gật đầu.
"Không thể để em ấy một mình, Cố Hãn Hải, đi vào." Nghiêm Trạch Thanh lập tức nhíu mày, giọng điệu rõ ràng mang theo mệnh lệnh xưa nay chỉ xuất hiện ở công ty, đôi mắt quá mức sắc bén đã có chút hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hãn Hải, không được phép từ chối.
"Em ấy đói bụng, tôi cần đi làm chút đồ ăn." Cố Hãn Hải nói.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày: "Tôi đi."
"Không được." Cố Hãn Hải nói, "Hiện tại em ấy nhìn thấy anh sẽ khóc."
Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh có chút kỳ quặc, Nghiêm Trạch Thủy bên cạnh che mặt, anh thật sự cảm nhận được cảm giác kỳ diệu bị em trai nhà mình nhìn thấy mặt liền khóc.
"Tôi có thể không?" Đột nhiên, ở giữa ba người, Nghiêm Y hơi giơ tay lên, "Bạn nhỏ Viên Viên nhìn thấy tôi hẳn là sẽ không khóc nhỉ?"
Ba người đều nhìn Nghiêm Y, bầu không khí có chút im lặng.
Cố Hãn Hải đến nhà bếp, nhìn xung quanh, rồi nhìn tủ lạnh, trong lòng có lẽ đã hình thành đơn giản về việc mình sẽ làm.
Điện thoại cắm tai nghe, để trong túi, thu âm của điện thoại rất tốt có thể nghe thấy giọng nói của tiểu thiếu gia và Nghiêm Y từ bên trong.
"Sao cậu lại đáp ứng sảng khoái như vậy?" Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cửa, rõ ràng trước đó Cố Hãn Hải còn có chút đề phòng với Nghiêm Y, sao vừa qua ngày, tình huống liền thay đổi.
"Đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, Nghiêm Y chỉ có ký ức vui vẻ và hạnh phúc." Cố Hãn Hải nói.
"Ý của cậu là lẽ nào chúng tôi làm Viên Viên không vui sao?" Sắc mặt của Nghiêm Trạch Thanh ngày mắt trở nên âm trầm.
"Không." Cố Hãn Hải vo gạo trong tay, "Có đôi khi yêu quá nhiều cũng là tổn thương."
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, dường như không đồng ý lắm, nhưng cũng không có ý định giải thích quá nhiều với Cố Hãn Hải.
"Đi nghỉ ngơi đi, anh hai Nghiêm, tôi sẽ chăm sóc tốt Nghiêm Thanh Viên."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn bóng dáng bận rộn của Cố Hãn Hải, nheo mắt lại, cho dù đến bây giờ Cố Hãn Hải đã nói rõ ràng hắn muốn theo đuổi Nghiêm Thanh Viên, đến bây giờ hắn đối với cách xưng hô của em trai mình cũng không có bất kỳ thay đổi nào, không thể nói là xa lạ hay là cái gì khác, nhưng lại khiến y mơ hồ có cảm giác rằng tình cảm giữa bọn họ không thể dùng tình yêu đơn giản để đo lường.
Có lẽ y không thể lý giải, nhưng điều y phải nhớ kỹ chính là không để cho Cố Hãn Hải làm tổn thương Nghiêm Thanh Viên là đủ rồi.
Cố Hãn Hải tùy ý liếc nhìn cánh cửa đã trống rỗng, tiếp tục làm đồ ăn mình đã chuẩn bị cho tiểu thiếu gia.
Khi Nghiêm Y bước vào phòng, có mùi thuốc khử trùng nồng nặc thoang thoảng, xen lẫn với một mùi thơm thoang thoảng khiến người ta dễ chịu.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn nằm trên giường, dường như đã ngủ nhiều nên cũng không muốn ngủ nữa, không biết mở mắt từ lúc nào nhìn chằm chằm đèn chùm, cho đến khi Nghiêm Y ngồi xuống hình như cậu mới miễn cưỡng phát hiện, chuyển động con ngươi nhìn về phía Nghiêm Y.
"Cơ thể đã khỏe hơn chưa?" Nghiêm Y hỏi.
"Ừm." Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng đáp, trong lúc nhất thời thế mà không phân biệt được cậu đang trả lời vấn đề của y hay chẳng qua là vô thức lên tiếng.
"Nếu có nhu cầu, anh có thể gọi người đến giúp em." Nghiêm Y lại hỏi.
Nghiêm Thanh Viên nức nở vài tiếng, nhìn xung quanh, tựa như đang tìm người nào đó, Nghiêm Y tự nhiên cho rằng đối phương đang tìm Cố Hãn Hải, nhưng khi y định nói cho Nghiêm Thanh Viên biết Cố Hãn Hải đi đâu thì lại nhìn thấy tiểu thiếu gia vậy mà lén lút thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có vẻ căng thẳng vậy mà lại thả lỏng.
Nghiêm Y hơi nhướng mày, tựa như không ngờ tới Nghiêm Thanh Viên lại phản ứng như vậy.
Nghiêm Y cũng chú ý tới lúc này ý thức của Nghiêm Thanh Viên hình như có chút không tỉnh táo: "Em biết anh là ai không?"
Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại, nhìn Nghiêm Y, chậm rãi mở miệng: "Là gia chủ."
"Vì sao không gọi là anh suối nước nóng?" Nghiêm Y dường như đang có ý trêu chọc.
Mà Nghiêm Thanh Viên ngược lại im lặng một lúc, sau đó mở to mắt nói: "Anh là anh suối nước nóng dị tính luyến ái*."
*tình dục với người khác giới, phần lớn mọi người thuộc nhóm này.
Nghiêm Y nhướng mày: "Vì sao muốn đặc biệt nhấn mạnh dị tính luyến ái?"
Nghiêm Thanh Viên bĩu môi: "Vì sao anh không phải là đồng tính luyến ái?"
Nghiêm Y khó hiểu: "Vì sao anh phải là đồng tính?"
"Hức..." Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao bắt đầu mếu máo muốn khóc, Nghiêm Y giật cái mình, y vốn tưởng rằng sẽ không làm cho Nghiêm Thanh Viên khóc, nhưng không ngờ vẫn có dấu hiệu muốn khóc.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên chỉ hơi muốn khóc, không khóc ra, có điều hốc mắt đỏ hồng, như thể đã chịu rất nhiều ấm ức.
Vì sao không phải là đồng tính?

Nếu Nghiêm Y là đồng tính, vậy nội dung của quyển sách và sự hiểu biết của cậu về quyển sách hẳn là đều là chính xác, nhưng bây giờ y không phải, vậy mọi chuyện sẽ khác.
Vậy những gì cậu đã làm cho đến nay có đúng không? Hay là chẳng qua đều là phỏng đoán của mình?
Nghiêm Y nhắm hờ mắt, không hiểu được vẻ mặt rối rắm của Nghiêm Thanh Viên, chậm rãi mở miệng dò hỏi cậu một câu: "Vì sao nhìn thấy người trong nhà lại muốn khóc? Chẳng lẽ người Nghiêm gia đối với em không tốt sao?"
"Mọi người đối với em đặc biệt tốt." Dường như Nghiêm Thanh Viên đã khôi phục tỉnh táo, nói chuyện cũng không còn từ tốn như vậy.
"Vậy vì sao nhìn thấy Nghiêm Trạch Thủy lại muốn khóc?"
"Bởi vì anh cả sẽ không cần em."
"Vì sao?" Nghiêm Thanh Viên im lặng, Nghiêm Y hơi híp mắt rồi hỏi câu tiếp theo, "Vậy em nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh cũng sẽ khóc sao?"
"Ừm." Nghĩ đến liền rất ủy khuất.
"Bởi vì y sẽ vứt bỏ em sao?"
"Ừm."
"Vì sao?" Vẫn không có được câu trả lời, Nghiêm Y lại hỏi: "Vậy bác trai Nghiêm và bác gái Tịch Hạc thì sao? Cũng như vậy sao?"
"Ừm."
"Không căn cứ vào bất kỳ điều gì sao?"
Nghiêm Y đặt câu hỏi quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức thậm chí có chút hùng hổ dọa người, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy không khỏe, đầu lại bắt đầu choáng váng, nhưng vì bị bệnh nên tâm trạng buồn bã không cách nào kiềm chế, không nhịn được muốn khóc.
Nghiêm Y nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên đứng dậy, đưa tay cầm lấy điện thoại bên tai Nghiêm Thanh Viên, nhìn thấy điện thoại vẫn còn kết nối với đầu dây bên kia, bất chợt nhấn nút kết thúc.
Nghiêm Thanh Viên vốn dĩ muốn khóc bị động tác của Nghiêm Y làm cho vô cùng hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Nghiêm Thanh Viên, em và Cố Hãn Hải, bị tráo đổi thân phận sao?"
Nghiêm Thanh Viên giống như sét đánh giữa trời quang* trong nháy mắt hung hăng xuyên qua thân thể Nghiêm Thanh Viên, thiếu niên bởi vì bị bệnh phát sốt mà ánh mắt đầy tơ máu chậm rãi mở to, dường như không tin tin được rằng đã bị phát hiện.
*晴天霹雳 (Tinh thiên tịch lịch): Sấm sét giữa trời quang, tai hoạ đột ngột, đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính).
Nghiêm Y nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên thì trong lòng đã chắc chắn, đây cũng không phải vẻ mặt kinh ngạc lần đầu tiên biết chuyện này, e rằng Nghiêm Thanh Viên đã biết chuyện này từ lâu rồi.
"Em vẫn giấu diếm đến bây giờ sao?"
Trong ánh mắt tiểu thiếu gia dần dần tích tụ nước mắt, không ngừng chảy xuống, giống như muốn đem nước trong cơ thể đều bật khóc ra, rơi xuống mái tóc mềm mại của thiếu niên, thấm ướt một bên mặt.
Nhưng tiểu thiếu gia lại không có bất kỳ lời giải thích nào, cậu cũng không muốn giải thích nữa, ngón tay mịn màng lặng lẽ nắm lấy ga trải giường: "Em là người xấu."
Nghiêm Y nhìn đôi mắt khóc đến hồng của tiểu thiếu gia, trong lòng có lẽ đã hiểu rõ nội tâm rối rắm của Nghiêm Thanh Viên, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ươn ướt của Nghiêm Thanh Viên.
Cho đến nay biết được chân tướng đều là tự mình gánh vác chân tướng này, vừa hoảng sợ vừa sợ hãi đến hôm nay rốt cuộc vẫn là bộc phát.
Nghiêm Y bắt đầu suy nghĩ lại bây giờ đi kích thích tiểu thiếu gia có phải không tốt lắm hay không.
"Em làm thế nào để biết?" Nhưng vì chủ đề đã được mở ra, vậy thì không cần che giấu nữa.
Nghiêm Thanh Viên không nói lời nào, chỉ khóc.
Khăn lông hơi lạnh lẽo lau khóe mắt cậu, Nghiêm Y hỏi lần nữa: "Em đã làm xét nghiệm ADN chưa?"
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, dường như khăn lông lạnh lẽo sẽ làm cậu sinh ra cảm giác thoải mái, hơi dán lên khăn lông.
Nhìn thấy vẻ mặt như mèo con của tiểu thiếu gia, gia chủ Nghiêm gia vốn luôn thích trẻ con lại tỏ ra dịu dàng hơn, xét về tuổi tác và kinh nghiệm, tiểu thiếu gia vẫn còn là một đứa trẻ.
Đôi mắt của tiểu thiếu gia khóc đến sưng lên, Nghiêm Y thở dài.
"Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn cần phải làm xét nghiệm ADN, có muốn anh giúp em không?" Nghiêm Y hỏi, "Trước khi có kết quả, anh sẽ không nói cho bất luận ai." Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Nghiêm Y, nước mắt không ngừng tuôn rơi, như thể cơ thể không ngừng lại được.
Sự do dự của Nghiêm Thanh Viên đã quá rõ ràng.
Nghiêm Y cười nói: "Đối với anh mà nói, chuyện như vậy một chúng cũng không phiền phức."

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, bị khăn lạnh thấm đi.
Nghiêm Y biết, đây là Nghiêm Thanh Viên định nhờ y nhưng lại không tiện mở miệng, tâm tư của đứa nhỏ này luôn rất dễ đoán, ở chung như vậy, ngược lại phá lệ thoải mái.
"Nhưng Viên Viên à." Nghiêm Y rũ mắt hỏi, "Nếu có xét nghiệm ADN rồi, hai người thật sự là tráo đổi thân phận, vậy lúc đó em định làm thế nào?"
Phải làm thế nào? Cái gì phải làm thế nào? Đầu Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng.
"Em là muốn tiếp tục giấu diếm, hay là..."
Câu hỏi của Nghiêm Y lọt vào tâm trí của Nghiêm Thanh Viên.
Cậu muốn giấu diếm, cậu không muốn rời khỏi người nhà, cũng không muốn...!Rời khỏi Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở miệng: "Em...!Không muốn giấu diếm nữa."
Nghiêm Y có chút kinh ngạc, hỏi lại lần nữa: "Đã chuẩn bị sẵn sàng sao?"
Tiểu thiếu gia mở to hai mắt nhìn, muốn thấy rõ gì đó.
Tiểu thiếu gia từ bỏ, nhắm hờ mắt, rất nhanh nước mắt liền làm mờ tầm nhìn.
Tiểu thiếu gia siết chặt hai tay, nhưng lại không có sức, rồi lại buông lỏng ra.
Tiểu thiếu gia chậm rãi gật đầu, không nói bất kỳ lời nào.
Cố Hãn Hải đang thuần thục nấu ăn đã tháo tai nghe ra, hắn biết là Nghiêm Y chủ động cúp máy, nhưng cho dù vậy hắn cũng không hỏi nhiều.
Nghiêm Y, cũng không phải là đối tượng cần đề phòng, đó chính là người có thể tin tưởng.
Nhưng Cố Hãn Hải lại không hiểu sao phiền lòng nóng nảy, tựa như tối hôm qua dù thế nào cũng không thể ngủ ngon, lăn qua lộn lại tâm trạng không yên ổn, giống như cảm nhận được cái gì đó sợ hãi tột cùng, hoàn toàn không cách nào khống chế được mình xuống giường.
Muốn đến gần nơi Nghiêm Thanh Viên ở, muốn nhìn xem hiện tại tiểu thiếu gia ra sao, giống như chỉ có thật sự nhìn thấy cậu bình an vô sự mới có thể yên ổn.
Tiểu thiếu gia Nghiêm gia rất ít khi có thói quen khóa cửa, cậu lúc nào cũng để cửa mở.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy biết ơn vì tiểu thiếu gia không đề phòng với người khác, khi nhận ra nhiệt độ cơ thể của tiểu thiếu gia quá cao, Cố Hãn Hải mới biết, tất cả sự khẩn trương và bất an của hắn đều đến từ tiểu thiếu gia.
Nghiêm Thanh Viên sốt vào sáng hôm sau mới triệt để hạ xuống, tiểu thiếu gia đã hoàn toàn khôi phục lại sự tỉnh táo của mình đã bị ngốc rồi.
Cậu...!Dường như đã trải qua một chuyện gì đó vô cùng, vô cùng đáng sợ và buồn bã khi bị bệnh, nhưng dù thế nào cậu cũng không thể nhớ được.
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy cậu cơ bản đã quên sạch sẽ những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian nửa mê nửa tỉnh, nhưng chỉ có một chuyện cho dù thế nào cũng không nên quên, nhưng thật sự không thể nhớ được.
"Sao thế?" Từ mép giường truyền đến giọng nói của Cố Hãn Hải, hắn vẫn như trước đây ngủ bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, nhưng thật ra chỉ là ngủ chập chờn, mỗi khi Nghiêm Thanh Viên trở mình hắn đều sẽ đưa tay giúp chỉnh lại chăn.
Tuy rằng rất giày vò, nhưng Cố Hãn Hải từ đầu đến cuối không hề biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào.
"Ngày hôm qua, tôi xin lỗi..." Mặc dù trí nhớ hỗn loạn, nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng biết mình thật sự rất ầm ĩ, còn khóc mãi, lúc này đôi mắt không sưng lên cũng là do Cố Hãn Hải dùng khăn lông lạnh đắp lên mắt cho cậu, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.
"Không sao." Cố Hãn Hải ngồi dậy xoa xoa giữa mày một chút, rất nhanh đã tỉnh táo lại, vươn tay chạm vào khóe mắt Nghiêm Thanh Viên.
Bởi vì trời còn chưa sáng hẳn, hắn không thể nhìn rõ dáng vẻ lúc này của tiểu thiếu gia.
Đầu ngón tay khô ráo, nhiệt độ cũng không nóng bỏng, lúc này Cố Hãn Hải sắc mặt không đổi thở dài một hơi.
"Bây giờ vẫn còn sớm cậu ngủ thêm chút nữa được không?" Nghiêm Thanh Viên cũng biết vì chăm sóc mình mà Cố Hãn Hải tự mình làm mọi chuyện vất vả đến mức nào, cũng có chút đau lòng.
"Không buồn ngủ."
"Sao có thể không buồn ngủ được? Tôi đã quậy như vậy." Nghiêm Thanh Viên đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ mình không cử động được thì nhịn không được mà khóc, lúc bị bệnh đầu óc không tỉnh táo nên không cảm thấy gì, bây giờ thật sự cảm thấy mình có thể đã làm như vậy.
"Không buồn ngủ." Cố Hãn Hải nâng hai má Nghiêm Thanh Viên lên, Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vậy theo bản năng cúi đầu xuống để đối phương đo nhiệt độ đầu của mình, nhưng lại bị Cố Hãn Hải nâng cằm, đặt một nụ hôn thoáng qua môi cậu.
Nghiêm Thanh Viên lập tức che miệng lui về phía sau: "Sẽ...!Sẽ lây bệnh."
"Vậy lây bệnh đi." Vẻ mặt Cố Hãn Hải như không sao cả, "Lây bệnh cho tôi em sẽ không khó chịu nữa."
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt: "Cậu muốn tôi chăm sóc cậu hả?"
"Phải đấy, nếu em có thể." Cố Hãn Hải nói.
Nghiêm Thanh Viên cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Hãn Hải, không thể không nói sắc mặt của đối phương thế mà trông không tệ lắm, cẩn thận ngẫm lại hình như từ rất sớm Cố Hãn Hải đã ít ngủ rồi, cho dù ngủ rất ít cũng có thể bảo đảm trạng thái tinh thần, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thiên phú dị bẩm*?
*天赋异禀: Ý chỉ những người có thiên phú hoặc sở trường độc đáo hay đặc biệt hơn người khác.
Cho nên lần trước mình bị thương Cố Hãn Hải đột nhiên thay đổi lớn như vậy, hắn thật sự vô cùng tự trách và lo lắng.
Tâm trạng Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao có chút phức tạp, chậm rãi tiến lên hai tay ôm cổ Cố Hãn Hải, cằm tựa vào vai Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải rất tự nhiên kéo tiểu thiếu gia ôm vào trong lòng, hơn nữa còn kéo chăn ra, hắn thay đồ ngủ cho tiểu thiếu gia, cũng coi như khô ráo, ánh mắt dịu dàng.
Eo tiểu thiếu gia rất nhỏ, thiếu niên vẫn chưa phát triển đầy đủ rốt cuộc vẫn rất dễ ôm, bởi vì bị bệnh nên cơ thể mềm mại yếu ớt, mặc dù đã ngừng quậy, nhưng...!Bắt đầu làm nũng.
Tiểu thiếu gia đủ loại kỳ diệu như này Cố Hãn Hải cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có chút cười không được, khóc không xong.

"Ngủ chung hông?" Nghiêm Thanh Viên không ngủ được, nhưng vì Cố Hãn Hải nhất định vẫn còn buồn ngủ, cho nên cậu muốn cùng Cố Hãn Hải ngủ.
"Ừ." Cố Hãn Hải nằm ngửa, tiểu thiếu gia ngủ ở trên ngực của hắn.
Mặc dù là vô tình, nhưng Nghiêm Thanh Viên đã nghe được nhịp tim của Cố Hãn Hải, rất trầm ổn, bình thản, đều đều rất có lực, Nghiêm Thanh Viên dưới âm thanh vô cùng quy luật này dần dần bị thôi miên.
Cứ cảm thấy hình như có chuyện gì đó rất quan trọng.
Cậu quên mất rồi!
Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc vẫn không thể ngủ thật lâu, dù sao cũng đã ngủ quá nhiều, lúc mở mắt ra, mình lại ngủ thành hình chữ X, có lẽ là vì thân thể không khó chịu có sức để lăn, lúc mở mắt vừa hay nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Cố Hãn Hải.
Khuôn mặt khi ngủ của Cố Hãn Hải là cảnh đẹp vô cùng hiếm thấy, hắn luôn dậy rất sớm, ngủ thì lại rất muộn.
Sau này cho dù Cố Hãn Hải được nhận về Nghiêm gia, vẫn sẽ giữ sinh hoạt như vậy.
Lại nói tiếp trở về Nghiêm gia đối với cuộc sống của Cố Hãn Hải cũng không có cải thiện gì, mà là khởi đầu của rất nhiều phiền não.
Nghiêm Thanh Viên cũng không biết vì sao mình nhất định phải nhìn chằm chằm đối phương, chỉ là đáy lòng luôn có một câu nói đọng lại.
—— Ngắm nhiều hơn nữa đi.
Ngắm nhiều hơn nữa.
Khi Nghiêm Thanh Viên tái khám về cơ bản đã không còn vấn đề gì nữa, mặc dù bị cảm phát sốt sau đó lại bắt đầu nghẹt mũi, nhưng trên thực tế đã không có gì đáng lo.
Trên bàn ăn tối Nghiêm Thanh Viên đang chuẩn bị bưng đồ ăn của mình về phòng, Nghiêm Kỳ Thúy cau mày: "Con đi đâu?"
"Đi về phòng ăn cơm ạ." Nghiêm Thanh Viên dùng khẩu trang thật to che kín mình, chỉ lộ ra hai mắt.
"Ăn cơm tại bàn ăn." Tuy rằng Nghiêm Kỳ Thúy hơi ra lệnh, nhưng sự chuyển đổi từ uy nghiêm sang bình tĩnh trong một câu rất thú vị.
"Hông được, con bị cảm."
"Phong hàn* sẽ không lây bệnh, em bị cảm lạnh là do chơi đùa quá sức ở bên ngoài." Nghiêm Trạch Thanh ở bên cạnh nói.
*Bệnh phong hàn thường xuất hiện với tình trạng cơ thể bị nhiễm lạnh khi đi mưa hoặc phơi sương, ngâm trong nước lạnh quá lâu.

Dấu hiệu phổ biến nhất của bệnh bao gồm các triệu chứng như chảy nước mũi, nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới phù thũng.
"Vậy có lẽ vừa lạnh vừa virus xâm nhập, đề phòng lỡ như mà." Khi Nghiêm Thanh Viên nói chuyện mũi cậu bị nghẹt nên nghe có chút kỳ lạ, một số phát âm thậm chí còn không chính xác, Nghiêm Trạch Thủy nhìn nhiều vài lần, cứ cảm thấy em trai nhỏ nhà mình nói như vậy hình như mang theo chút làm nũng rất hiếm thấy.
"Ăn tại bàn." Nghiêm Kỳ Thúy nói lại lần nữa.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, thỏa hiệp, tự mình kéo ghế ngồi ở nơi tương đối xa.
Cố Hãn Hải nhìn theo rồi đứng dậy, kéo dĩa đồ ăn của mình đến bên cạnh Nghiêm Thanh Viên rồi ngồi xuống.
Lần này ngược lại không ngăn cản hắn.
Khi Nghiêm Thanh Viên ăn cơm không được lịch sự cho lắm, nước mũi luôn chảy ra, quản gia đặt một hộp khăn giấy ở bên cạnh, Nghiêm Thanh Viên lén xì mũi nhưng luôn cảm thấy ngượng ngùng vì xì không sạch.
"Không cần phải nhịn." Tịch Hạc ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa ưu nhã nói, "Con ăn cơm vốn dĩ đã khó coi, cũng chỉ có vậy thôi, còn có thể khó coi đến đâu nữa."
Lời của Tịch Hạc, Nghiêm Thanh Viên Nghiêm Thanh Viên không biết nên giải thích như thế nào, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tịch Hạc tiếp tục nói: "Vấn đề sinh lý, chuyện thường tình của con người, không cần phải chịu đựng, huống hồ người trong nhà cũng không cần phải đi tuân thủ quy tắc gì."
Cố Hãn Hải lấy ra một xấp ba tờ khăn giấy: "Xì cho sạch."
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to hai mắt, không hiểu sao khóe miệng giật giật.
Sau đó làm càn làm động tác khiếm nhã chưa bao giờ dám làm trước mặt Tịch Hạc.
Thôi kệ đi!
Nghiêm Thanh Viên vo khăn giấy thành một cục quăng đi, dù sao mẹ cũng nói được mà!
Cố Hãn Hải nhìn dáng vẻ như trả thù của Nghiêm Thanh Viên, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy, trong nhà thay đổi.
Nhưng mà, thay đổi tốt.
Thời gian bảy ngày rất nhanh đã kết thúc, bọn họ muốn trở về, thế nhưng, gia chủ lại đến vào ngày cuối cùng.
Nghiêm Y tìm Cố Hãn Hải.
___.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui