Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết


Trong đêm khuya tối đen tĩnh mịch, trên chiếc giường lớn êm ái trong căn nhà rộng rãi thoải mái lại truyền đến tiếng rên rỉ khóc đau đớn, tiểu thiếu gia không ngừng được tiếng khóc, lại không có cách nào đứng dậy tắm rửa một cái để bản thân thoải mái hơn.
Cơ thể rất khó chịu, khô nóng lại nóng bỏng, nhưng tay chân lại lạnh lẽo.
Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng nhớ lại rằng bây giờ mình có thể bị bệnh, hoa mắt chóng mặt vô cùng muốn nôn, nhưng suy yếu đến mức động một ngón tay cũng trở thành hy vọng xa vời.
Thở ra hơi thở nóng rực của người bệnh, Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt chua xót tràn đầy tơ máu, trước mắt một mảnh mờ ảo.
Tâm trạng cực kỳ sa sút và bi thương do đau đớn và bị bệnh khiến cậu hoàn toàn mất đi mong muốn được giúp đỡ, chỉ an tĩnh nằm trên giường.
Không dám nhắm mắt lại, một khi nhắm mắt lại sẽ như trời đất quay cuồng, không làm cậu dễ chịu ngược lại làm cho cậu cảm thấy khó chịu hơn.
Nghiêm Thanh Viên xụi lơ nằm trên giường mềm mại, nửa mơ nửa tỉnh, không thể cử động.
Bên tai dường như truyền đến âm thanh, Nghiêm Thanh Viên không có cách nào chú ý âm thanh kia là thật hay giả, chỉ an tĩnh nhìn trần nhà, ánh đèn ngủ mở ảo trong mắt dường như đang vặn vẹo.
Đột nhiên có một bàn tay chạm vào trán của cậu, cái mát lạnh mà bàn tay kia mang đến cuối cùng cũng khiến Nghiêm Thanh Viên có chút phản ứng, hao hết sức lực nghiêng đầu, nhưng trên thực tế chỉ di chuyển được chút xíu mà thôi.
Trong con ngươi của cậu phản chiếu một cái bóng đen, nhưng ngay cả dưới ánh đèn sáng chói cậu cũng không thể phân biệt được đối phương một cách chính xác.
"Nghiêm Thanh Viên, nhẫn nại một chút, tôi lập tức đi tìm bác sĩ."
Giọng nói như vang vọng bên tai, nhưng Nghiêm Thanh Viên không hiểu ý nghĩa của câu nói này, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, dường như ký ức đang quay trở lại, nhưng đột nhiên hồi phục thần lại mới phát hiện ký ức không ngừng quay trở lại cùng lắm cũng chỉ là ảo tưởng của mình, cậu không phân biệt được mộng cảnh và hiện thực.
Nghiêm Thanh Viên ngồi dậy đi rửa mặt, nhưng cho dù rửa mặt thế nào đi nữa, cậu cũng cảm thấy không thể xua tan hơi nóng quanh quẩn trong lồng ngực, nôn nóng không ngừng dội nước, nhưng trong nháy mắt Nghiêm Thanh Viên lại phát hiện bản thân căn bản không hề đi nhà tắm, cậu nằm ở trên giường còn không động nổi một cái.
Đột nhiên căn phòng an tĩnh của cậu trở nên ồn ào, có ai đó đi vào nói nhỏ gì đó vào tai cậu, nhưng đầu của Nghiêm Thanh Viên vô cùng hỗn loạn, căn bản không biết rốt cuộc là ai đang nói chuyện bên tai cậu.
Phiền quá đi.
Thật sự quá ồn ào.
Cậu chẳng qua chỉ là muốn ngủ ngon một giấc thôi mà cũng khó khăn vậy sao?
Cậu đã nóng như vậy rồi, nóng đến sắp nổ tung, ở trong hoàn cảnh nóng như vậy còn không ngừng nói chuyện ở bên tai cậu, chẳng lẽ không biết lúc khô nóng người ta sẽ rất dễ phiền lòng sao?
Sau đó, Nghiêm Thanh Viên khóc.
Là tiếng thút thít nhỏ, rõ ràng cơ thể đã rất khô nóng, nhưng vẫn muốn khóc.
Cảm xúc ấm ức gần như bao trùm cả người cậu, nhưng vì sao lại ấm ức, bây giờ cậu cũng không biết nữa.
Chỉ là cảm thấy ấm ức cực kỳ, hình như có ai đó đối xử không tốt với cậu, là ai?
Nghiêm Thanh Viên có cảm giác mình được ôm, nhưng bị ôm cũng rất nóng mà, đừng ôm cậu mà, cậu muốn nằm xuống, chỉ cần rời khỏi gối đầu thì sẽ cảm thấy đặc biệt đau đầu.
Khắp nơi xung quanh đều là âm thanh ồn ào, có người muốn bỏ thứ gì đó vào trong miệng của cậu, Nghiêm Thanh Viên chống cự, sâu trong trí nhớ của cậu dường như có ký ức bị hạ thuốc, cho dù thế nào cũng không chịu uống thứ cậu không biết.
Dường như người kia vẫn luôn lải nhải gì đó ở bên tai cậu, muốn cậu ăn nó, nhưng Nghiêm Thanh Viên như thế nào cũng không vui.
Vì sao phải ép buộc cậu chứ, cậu đã khó chịu như vậy rồi sao không ai ủi cậu một chút vậy? Vì sao lại ầm ĩ với cậu, vì sao muốn mắng cậu, cậu rất khó chịu đó hiểu không? Vì sao người khác khó chịu thì có người an ủi, cậu thì không có ai an ủi hết.
Nghĩ như vậy Nghiêm Thanh Viên càng khóc nhiều hơn.
Sau đó dường như có nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với nhiệt độ cơ thể của cậu bao bọc lấy cậu, Nghiêm Thanh Viên có cảm giác hai má không thoải mái tí nào, dường như hai má bị mạnh mẽ nâng lên, người kia nhéo cằm cậu mạnh đến mức khiến cậu phải mở miệng, sau đó dòng nước ấm mang theo một thứ mềm mại nào đó tiến vào môi lưỡi của cậu.
Có phải cậu nuốt phải thứ gì đó kỳ lạ không? Dường như có thứ gì đó chui vào cổ họng rồi.
Cơ thể bởi vì chạm phải nước đột nhiên phát ra tín hiệu muốn uống nước, tiếp đó hình như luôn có nước đi vào, mặc dù kèm theo một thứ gì đó kỳ lạ chui vào cổ họng, mùi vị của thứ đó hơi đắng.
Buồn lắm, mếu máo muốn khóc.
"Có thể rồi." Đột nhiên một giọng nói truyền vào bên tai, lúc này con ngươi của Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng chiếu vào một chút ánh sáng, cậu muốn nhìn rõ xem người cho cậu uống nước kia là ai, nhưng rất nhanh bởi vì khó chịu mà từ bỏ.
Giọng nói của người kia tựa như có tác dụng thôi miên, hắn thì thầm bên tai cậu: "Ngủ tiếp đi em."

Khóc...!Khóc hổng nổi nữa, buồn ngủ quá, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy buồn ngủ đè nén cảm xúc ấm ức.
Chờ Nghiêm Thanh Viên mở mắt ra lần nữa, đã là ban ngày, hoang mang chớp chớp mắt, cảm giác cả người không thoải mái, nhưng so với cảm giác choáng váng chỉ cần cử động một chút trước đó, bây giờ cậu đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nghiêm Thanh Viên mím môi, trong miệng có mùi vị đắng chát, trên người vẫn còn cảm giác nóng rực, chắc là cậu bị sốt rồi.
Nhùn thấy bên cạnh vậy mà có bình treo, Nghiêm Thanh Viên giơ tay lên, nhìn thấy kim cắm trên mu bàn tay cậu.
Cậu bị bệnh rồi.
Cậu bị sốt hả?
Nơi này là...!Biệt thự không phải bệnh viện, chắc là không sốt nghiêm trọng lắm.
Nhưng nếu không nghiêm trọng lắm, vì sao bên cạnh có máy theo dõi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn nhịp tim và huyết áp của mình trên thiết bị kiểm tra kèm một đống lớn số không hiểu rõ, vẻ mặt mê man.
Cậu ngủ một giấc tỉnh dậy, lẽ nào sắp chết rồi sao?
Nghiêm Thanh Viên há miệng, phát hiện trong miệng dinh dính, đôi môi khô khốc, giống như đã lâu không ngâm nước, nhưng sau dó Nghiêm Thanh Viên lại có cảm giác trên môi có thứ gì đó mát lạnh rất dễ chịu.
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Cố Hãn Hải bên cạnh cậu.
Oa.
Lần này mở mắt ra nhìn thấy chính là Cố Hãn Hải hả?
Lần trước bị thương đi bệnh viện nhìn thấy ai, tại sao cậu lại quên mất chứ.
"Khát không?" Đối phương hỏi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Cậu ừ một tiếng, nhưng hình như không nghe thấy giọng của mình, bây giờ cậu siêu khát nước.
"Mở miệng."
Trong tay Cố Hãn Hải cầm một cái chai, được thiết kế có miệng hút, hắn bóp chặt cái chai, một chút nước thuận theo đôi môi của Nghiêm Thanh Viên chảy vào miệng, rất thoải mái.
Sau khi uống liên tục một lúc lâu, mỗi lần đối phương chỉ cho cậu một ít, đây đối với thân thể vô cùng thiếu nước của Nghiêm Thanh Viên mà nói làm sao đủ, nhưng Cố Hãn Hải kiểu gì cũng không chịu cho cậu thêm một chút nữa, Nghiêm Thanh Viên có ý định cướp lấy cái chai, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng nói một câu 'đừng nhúc nhích' nên phải thu tay về.
Nhưng ấm ức, hông cho cậu uống nước, muốn khóc cơ.
"Mở miệng."
Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn mở miệng, hắn hung dữ lắm, muốn khóc, còn muốn uống nước nữa.
Sau khi bổ sung đủ nước mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên người cũng có sức lực, cảm giác đã quay trở lại, Nghiêm Thanh Viên mới cảm giác được trên đầu hình như có dính thứ gì đó kỳ lạ, không thoải mái, muốn lấy xuống.
"Đừng nhúc nhích." Cố Hãn Hải lại một lần nữa nói.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao không nhúc nhích, nhưng ấm ức, muốn khóc cơ.
"Không khóc."
Giọng nói kia nói một câu, nước mắt Nghiêm Thanh Viên lại nghẹn trở về.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cũng sinh ra tâm trạng khó hiểu —— vì sao Cố Hãn Hải vừa nói đừng nhúc nhích thì cậu liền không nhúc nhích chớ?
Lúc này từ bên cửa truyền đến giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đã mở mắt lập tức bước nhanh tới, đưa tay chạm lên cổ cậu.
Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt nhìn Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh cũng đang nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau, Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, đột ngột nói: "Viên Viên, có thể nghe được anh nói chuyện không?"
Nghiêm Thanh Viên dùng vẻ mặt hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì nhìn đối phương: "Có thể."

"Một cộng một bằng bao nhiêu?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Hai."
"Anh là ai?"
"Anh hai nè."
"Anh hai là ai?"
"..." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có chút không nói nên lời, nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh không nhận được câu trả lời của cậu thì đáy mắt bắt đầu lộ ra lo lắng vụn vặt, cậu mới chậm rãi nói: "Là Nghiêm Trạch Thanh, anh cả là Nghiêm Trạch Thủy, ba là Tịch Hạc, mẹ là Nghiêm Kỳ Thúy."
Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh quỷ dị: "...!Ba là Tịch Hạc?"
Nghiêm Thanh Viên dường như lại tự hỏi một lúc lâu, chậm rãi nói: "Mẹ là Tịch Hạc, ba là Nghiêm Kỳ Thúy."
"Đã tỉnh táo lại một chút, chỉ là phản ứng vẫn còn hơi chậm." Nghiêm Trạch Thanh thở dài, "Em là định lấy mạng anh hai sao?"
"...!Hông có đâu." Nghiêm Thanh Viên phủ nhận nói.
"Viên Viên, anh biết em rất mệt, nhưng bây giờ anh hai để bác sĩ vào đây, em phải trả lời bác sĩ, được không?" Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Vâng ạ."
Nghiêm Thanh Viên đáp ứng, mặc dù mất một lúc lâu mới phản ứng.
Bác sĩ bước vào không ngừng dò hỏi Nghiêm Thanh Viên có chỗ nào không thoải mái hay không, đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, thậm chí còn đẩy tới rất nhiều dụng cụ mà Nghiêm Thanh Viên chưa từng nhìn thấy để kiểm tra cho cậu.
Nghiêm Thanh Viên nhìn một đống dụng cụ, vành mắt đỏ lên: "Có phải em sắp chết hông?"
"Phụt, không có, Viên Viên đừng nghĩ nhiều, thì...!Chỉ bị cảm nên phát sốt mà thôi." Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn ở trong góc không cản trở nhân viên y tế mở miệng nói.
Khi Nghiêm Thanh Viên nói chuyện mới phát hiện mình yếu ớt cỡ nào, nhẹ giọng nói: "Nhưng lúc trước khi anh cả bị sốt, cũng không có nhiều dụng cụ như vậy."
"Viên Viên à, lúc anh bị sốt cũng không mơ hồ đến mức cả người lẫn vật chẳng phân biệt được đúng không?"
Lúc này Nghiêm Thanh Viên đã không còn là hốc mắt đỏ lên nữa, mà là nước mắt bắt đầu chảy xuống: "Em không phân biệt được người và vật, em sắp chết rồi."
"Không phải, không phải mà...!Viên Viên?" Nghiêm Trạch Thủy bỗng chốc luống cuống tay chân không biết nên ứng phó thế nào với mạch não kỳ lạ của Nghiêm Thanh Viên khi bị bệnh.
"Sẽ không chết." Giọng nói lành lạnh của Cố Hãn Hải vang lên từ bên cạnh, không có trấn an, chỉ có chắc chắn, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại an tĩnh lại.
"Cậu gạt người." An tĩnh cũng không có nghĩa là không khóc.
"Lừa em, tôi chết cùng em." Vẻ mặt Cố Hãn Hải không cảm xúc trả lời, Nghiêm Thanh Viên nhìn dáng vẻ bình thản* của Cố Hãn Hải, cuối cùng lấy lại tinh thần được chút đỉnh.
*云淡风轻 (Vân đạm phong khinh): Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
"Vậy cậu vẫn là nên sống đi." Nhưng không khóc nữa.
Người bình thường sẽ không dùng tính mạng để bảo đảm, cậu chắc chắn không sao.
Nghiêm Trạch Thủy cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng anh mới là người sống lâu nhất với Viên Viên, nhưng vì sao lại cảm thấy Cố Hãn Hải so với anh còn biết cách ở chung với Viên Viên hơn?
Thiên phú sao?
Nghiêm Thanh Viên thật sự bị sốt nặng, nhiệt độ cơ thể cực cao, rõ ràng mở to mắt nhưng không nhận ra người thân*, được ôm thì khóc, đút thuốc chết không uống thuốc, tiêm thì không cách nào tiêm, làm kiểm tra cũng không phối hợp, cả người trực tiếp thể hiện cảm xúc phản kháng mãnh liệt, dường như có thể giao tiếp nhưng nói cái gì cũng không nghe, hơn nữa luôn lẩm bẩm gì đó trong miệng, bọn họ nghe không rõ lắm.
*六亲不认 (Lục thân không nhận): Mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận).
Nghiêm Thanh Viên ầm ĩ như vậy là khoảng mấy năm trước, lần này quả thật giống như đem cơ hội mấy năm nay không làm ầm ĩ, giờ làm ầm ĩ bù lại.
Người bên cạnh trông nom thay đổi, ba mẹ cũng trông nom theo, Nghiêm Thanh Viên ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi nháo, nháo mệt rồi lại ngủ, giày vò mọi người qua lại, không được sống yên ổn.

Nghiêm Trạch Thanh cũng thở dài, cảm thấy đúng là một bảo vật của cả nhà, giày vò cũng thật là muốn mạng người ta mà.
"Giày vò cả đêm, hiện tại phụ thân và mẫu thân còn đang nghỉ ngơi." Nghiêm Trạch Thủy sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên mới miễn cưỡng thả lỏng thần kinh, ngáp một cái.
"Tình hình trước mắt tương đối ổn định, bởi vì phát hiện kịp thời nên vẫn chưa trở nên nghiêm trọng, hiện tại nhiệt độ đang hạ xuống, cần phải thường xuyên theo dõi, tốt nhất là ăn chút gì đó bổ sung thể lực." Bác sĩ nói sau khi hoàn thành tất cả các xét nghiệm.
"Ta không chết sao?" Nghiêm Thanh tròn mắt trông mong hỏi.
"Nếu để mặc kệ, không chết thì cũng trở thành bé ngốc." Nói xong bác sĩ thay đổi một miếng dán hạ sốt lần nữa, "Con cũng không muốn trở thành bé ngốc nhỉ."
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: "Hông muốn."
"Vậy thì ngoan ngoãn phối hợp điều trị, nghe lời mọi người." Bác sĩ vừa mới nói vài câu liền thấy hốc mắt Nghiêm Thanh Viên lại đỏ lên, lập tức cứng đờ.
Tiểu thiếu gia của Nghiêm gia rơm rớm nước mắt nói: "Thiên thần áo trắng."
Tâm trạng căng thẳng của bác sĩ chợt buông lỏng: "Cảm ơn."
Sau khi bác sĩ rời đi Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại phát hiện đối phương dường như thoải mái hơn nhiều so với lúc đầu.
Đôi mắt của hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm mình, không động đậy, như một bức tượng.
"Tui nghe lời hông?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn loạn, nhưng miễn cưỡng có thể suy nghĩ.
Có phải cậu đã làm chuyện gì đó khiến người khác khó xử không?
"Cũng tạm, Cố Hãn Hải vẫn luôn chăm sóc em." Nghiêm Trạch Thủy lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Em đứa nhỏ này, ai chạm vào em em cũng làm ầm ĩ, chính Cố Hãn Hải mạnh bạo ấn em đút thuốc cho em, đè chặt tay em để bác sĩ tiêm cho em, rõ ràng bị bệnh vẫn có thể làm ầm ĩ như vậy, Viên Viên à, em là người đầu tiên đó."
Nghiêm Thanh Viên bĩu môi: "Em ngoan lắm mà."
Nghiêm Trạch Thủy nở nụ cười, đi lên lấy khăn mặt sạch lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Nghiêm Thanh Viên, thủ thỉ nói bên tai Nghiêm Thanh Viên: "Cùng Cố Hãn Hải đi chơi liền khiến mình thành như vậy, không có anh cả em ngay cả chơi cũng có thể chơi đến bị bệnh, sau này nhớ kỹ, lúc anh cả không có ở đây em cũng không nên chạy lung tung khắp nơi."
Nghe Nghiêm Trạch Thủy nói, Nghiêm Thanh Viên phủ nhận nói: "Rồi sẽ có một ngày anh cả không ở đây nữa."
Nghiêm Trạch Thủy cong ngón tay định gõ vào trán của Nghiêm Thanh Viên, nhưng rốt cuộc không nỡ ra tay, chỉ khẽ chạm vào rồi thôi: "Nói cái gì đó, anh cả sao lại không ở đây được chứ?"
Hốc mắt Nghiêm Thanh Viên lại đỏ lên: "Anh cả sẽ hông cần em nữa."
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt: "Sao có thể như thế được? Sao anh cả có thể không cần Viên Viên chứ?"
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không đáp lời, chỉ cắn môi dưới, đôi mắt lại lần nữa long lanh nước mắt, cuối cùng nức nở một tiếng, lại khóc, bây giờ có lẽ đã có chút sức lực, khóc rất to.
Nghiêm Trạch Thủy ngốc luôn.
Luống cuống tay chân đi lên trấn an, Nghiêm Trạch Thủy vừa suy ngẫm vừa an ủi: "Anh cả sao lại không cần Viên Viên chứ? Viên Viên gặp ác mộng sao? Sẽ không, sẽ không đâu mà, anh cả sẽ không bao giờ không không cần Viên Viên, đừng khóc, đừng khóc nha."
Nhưng Nghiêm Thanh Viên vừa khóc thì không dừng lại được, dường như đã chịu rất nhiều ấm ức, vốn dĩ không nhìn Nghiêm Trạch Thủy ngược lại còn có vài phần dấu hiệu không muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Trạch Thủy lại bắt đầu gào khóc.
Cả người Nghiêm Trạch Thủy đều choáng váng.
"Anh cả Nghiêm, làm phiền anh đi ra ngoài một lát đi." Cố Hãn Hải đột nhiên nói.
Nghiêm Trạch Thủy không hiểu sao lại bị ghét bỏ vô tội cực kỳ, chính anh cũng muốn khóc đây này, vì sao? Sao em trai nhỏ bị bệnh một cái liền không thích anh nữa?
"Không sao, chờ hết bệnh là được rồi." Nói xong Cố Hãn Hải lấy tay che mắt Nghiêm Thanh Viên, cúi người ghé vào tai Nghiêm Thanh Viên thì thầm nói: "Không khóc."
Không hiểu sao Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào một tiếng, nhưng cũng không gào nữa.
Cố Hãn Hải hơi ngước mắt lên, liếc nhìn Nghiêm Trạch Thủy, ý định xua đuổi trong mắt vô cùng rõ ràng, trong lòng Nghiêm Trạch Thủy đầy chua xót, vậy thì có thể làm gì đây? Người còn bệnh đầu không tỉnh táo mà, ỉu xìu đi một bước quay đầu lại nhìn một cái, cuối cùng vẫn ra ngoài.
Cố Hãn Hải buông tay ra, rũ mắt nhìn thiếu niên lộ đôi mắt ra từ dưới tay mình, lúc này đang ngơ ngác nhìn hắn.
"Nơi này sẽ không có người vứt bỏ em."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, không biết là nghe hiểu, hay là nghe không hiểu.
Nghiêm Trạch Thanh đi theo bác sĩ để xác nhận tình hình, sau khi xác nhận một số thông tin, bác sĩ đột nhiên hỏi: "Có phải các cậu đang tạo áp lực quá lớn cho đứa bé này không?"
"Cái gì?" Nghiêm Trạch Thanh không hiểu.
"Gia tộc như mọi người quả thật cần đứa trẻ phải nỗ lực hơn so với người bình thường, có điều áp lực phải phù hợp, áp lực quá lớn ngược lại sẽ phản tác dụng, sẽ gây ra các vấn đề về tâm lí, nếu vấn đề tâm lí nghiêm trọng rất dễ dẫn đến phản ứng về thể chất.".

Truyện Sủng

"Áp lực?" Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày.
"Tuổi thiếu niên như này vốn dĩ rất nhạy cảm, cũng cần chú ý vấn đề về tâm lí nhiều hơn."
"...!Tôi biết rồi." Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày.
Y chỉ biết Nghiêm Thanh Viên có chứng sợ độ cao, cho nên theo bản năng sẽ không đến gần những nơi có chênh lệch chiều cao, nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng cậu có vấn đề tâm lí khác.
Ngẫm kỹ lại hình như cậu vẫn luôn không thân thiết với bác sĩ tâm lí Đới Nguyệt, nhưng Đới Nguyệt lại là bác sĩ tâm lý rất có năng lực, nói cách khác, Nghiêm Thanh Viên kháng cự đến mức ngay cả bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp cũng không có cách nào giúp được sao?
Có phải y nên liên lạc với Đới Nguyệt lần nữa không.
"Theo tôi được biết, phương pháp giáo dục của Nghiêm Kỳ Thúy tương đối nghiêm khắc, nhưng bác ấy cũng không dùng phương pháp quá nghiêm khắc để dạy Nghiêm Thanh Viên." Trong lúc Nghiêm Trạch Thanh còn đang suy tư, đột nhiên xuất hiện giọng nói của người khác, Nghiêm Trạch Thanh nhanh chóng quay đầu lại, có chút kinh ngạc, người kia tiếp tục nói, "Hơn nữa cậu và Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn rất yêu thương Nghiêm Thanh Viên, hẳn là không đến mức sẽ làm cho em ấy sinh ra sự kháng cự trong lòng, vậy chỉ có thể nói đây cũng không phải là bệnh tâm lý, mà là...!bệnh lý."
Người đến là gia chủ Nghiêm Y, không biết từ bao giờ Nghiêm Y đã ngồi trong phòng khách, nhưng không ai chú ý đến y cả.
"Nhưng Đới Nguyệt lại là bác sĩ tâm lý vô cùng nổi tiếng, không thể nào ngay cả tâm lí và bệnh lý không phân biệt rõ ràng được, bạn nhỏ Viên Viên chắc chắn còn có bí mật người khác không biết, bí mật này...!Có lẽ rất quan trọng."
Chuyện mà Nghiêm Y từng nghi ngờ, giờ đây trong lòng lại có thêm nhiều phỏng đoán hơn.
Người Nghiêm gia thích Nghiêm Thanh Viên, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng cũng bởi vì thích như vậy rất dễ bị che mắt, rất nhiều chuyện một khi mang theo tình cảm cá nhân thì rất khó nhìn rõ chân tướng, kể cả Nghiêm Trạch Thanh.
Ví dụ như...!Nghiêm Thanh Viên và bọn họ một chút cũng không giống là sự thật.
"Đây là chuyện của nhà chúng tôi." Nghiêm Trạch Thanh không thích người khác tham dự quá nhiều vào chuyện của Nghiêm Thanh Viên.
"Cho dù thế nào, chúng ta cũng là người nhà, lo lắng cho người nhà cũng là chuyện rất bình thường." Nghiêm Y cười nói, sắc mặt trông như không bị ảnh hưởng, "Ở chỗ của tôi lại để cho em ấy chịu tội lớn như vậy, nhìn thế nào cũng do tôi, thật sự xin lỗi, cho nên lúc này tôi tới cũng là muốn làm hết trách nhiệm."
"Tình trạng của Nghiêm Thanh Viên bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ngài không cần quá lo lắng." Cho dù nói như thế nào thì đây cũng là trưởng bối, Nghiêm Trạch Thanh sẽ không từ chối quá rõ ràng.
"Không biết người tôi mang đến có đủ hay không, nhưng ở đây đã sắp xếp người cần thiết rồi, nếu Viên Viên có nhu cầu gì cứ việc nói, ta sẽ thỏa mãn em ấy."
"Cảm ơn, tôi sẽ truyền đạt cho Nghiêm Thanh Viên."
Nghiêm Y nhìn vẻ mặt rõ ràng không định nói nhiều với y của Nghiêm Trạch Thanh, chậm rãi nói: "Không biết trước khi đi tôi có thể gặp Cố Hãn Hải một chút không?"
"Chỉ sợ không được." Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, biết mình nói như vậy không ổn lắm, bởi vậy bổ sung nói, "Lúc Nghiêm Trạch Thanh bị bệnh rất cần hắn."
Nghiêm Thanh Viên bởi vì bị bệnh mà kháng cự tất cả, Cố Hãn Hải là người đầu tiên có thái độ cứng rắn, cũng là khi Nghiêm Thanh Viên nửa mê nửa tỉnh, là người cậu lắng nghe nhiều nhất.
Giọng điệu và mệnh lệnh của Cố Hãn Hải Nghiêm Thanh Viên đều tiếp nhận, dường như Cố Hãn Hải đã rất quen nắm bắt Nghiêm Thanh Viên.
"Vậy sao?" Nghiêm Y nghĩ đến hai thiếu niên ở cùng nhau, dường như cảm thấy thú vị, hơi cong môi, lại chợt nhớ tới gì đó, hỏi, "Vấn đề này của tôi cũng không có ác ý gì."
"Cái gì?"
"Nếu là cậu, cậu nguyện ý để Nghiêm Thanh Viên rời khỏi bên cạnh cậu không?" Nghiêm Y hỏi.
"Không hiểu gia chủ ngài hỏi câu này là có ý gì?"
Nghiêm Y suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Bạn nhỏ Viên Viên...!Không, Viên Viên đã trưởng thành, nhưng đối với mọi người mà nói em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, mọi người quá yêu thương em ấy cũng có thể trở thành áp lực của em ấy, con trai dù sao cũng phải trưởng thành."
"Cũng không phải ai cũng phải trưởng thành." Nghiêm Trạch Thanh ngước mắt đối diện tầm mắt với gia chủ, nói.
Nghiêm Y nhìn Nghiêm Trạch Thanh, trong lòng hơi kinh ngạc đối với gia đình cực kỳ yêu thương chiều chuộng Nghiêm Thanh Viên: "Nhưng em ấy có thể đã sớm trưởng thành rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi."
"Tôi sẽ không cản trở em ấy trưởng thành." Nghiêm Trạch Thanh nói, y chỉ biết bảo vệ Nghiêm Thanh Viên để cậu trưởng thành.
"Hai người đang nói cái gì?" Nghiêm Trạch Thủy ỉu xìu xuất hiện khi bọn họ đang nói chuyện.
"Sao anh lại ra đây? Không phải bảo anh trông chừng Viên Viên sao?" Nghiêm Trạch Thanh cau mày, trông chừng Viên Viên cần tiến hành hai người, thật sự quá ầm ĩ.
"Haiz, không biết bị làm sao nữa, Viên Viên đột nhiên nói anh không cần em ấy, sau đó nhìn thấy anh liền khóc." Nghiêm Trạch Thủy cũng rất ấm ức đó, nhưng anh cũng rất bất đắc dĩ.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, cũng đang suy nghĩ lý do.
Nhưng Nghiêm Y lại hơi nhướng mày, sau khi nghe tin này trong đầu chợt lóe lên mấy ý nghĩ và suy nghĩ, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt ở tầng một lúc này, trong mắt hiện lên một tia ý tứ sâu xa.
"Không biết tôi có thể có cơ hội gặp riêng Nghiêm Thanh Viên không?" Nghiêm Y hỏi.
"Không được." Nghiêm Trạch Thanh không cần suy nghĩ đã từ chối, nhìn thấy gia chủ và Nghiêm Thanh Viên gặp mặt, Nghiêm Trạch Thanh không cách nào kiềm chế mí mắt điên cuồng nhảy dựng.
___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui