Nghiêm Thanh Viên chưa từng yêu đương, cũng không đặc biệt muốn theo đuổi ai, nhưng đối với tình yêu thì vẫn có quan điểm riêng của mình.
Trong thời đại công nghệ thông tin phát triển này, chuyện gì cũng có thể lấy được một ít, sau khi được Cố Hãn Hải tỏ tình, cậu bắt đầu có ý thức tìm kiếm tin tức về phương diện này.
Chợt nhận ra rằng nếu như là người yêu của nhau thì sự thân mật cũng là điều cần thiết, nhưng một người đàn ông bình thường sẽ không có phản ứng đối với người đồng tính.
Nghiêm Thanh Viên muốn tìm hiểu xem Cố Hãn Hải có thực sự có phản ứng với cậu hay không, để chứng minh một số chuyện.
Khi tay Nghiêm Thanh Viên chạm vào bụng dưới của Cố Hãn Hải, phát hiện Cố Hãn Hải căn bản không trốn tránh, lấy phản ứng của Cố Hãn Hải làm sao có thể tránh không thoát động tác của cậu.
Nghiêm Thanh Viên dễ dàng đụng phải.
Xúc cảm trong tay, ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Tuổi thiếu niên tinh lực dồi dào, đối mặt với người mình thích sao có thể không chút động lòng được.
Nghiêm Thanh Viên không cách nào bỏ qua loại cảm giác kỳ lạ này, cho dù chỉ chạm vào một lát, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là để chứng minh Cố Hãn Hải thật ra chỉ muốn trừng phạt cậu, nhưng bây giờ ngược lại chứng minh có lẽ Cố Hãn Hải thật sự thích cậu.
Nghiêm Thanh Viên đưa tay ra sau lưng, không hiểu sao bắt đầu đỏ mặt.
Sau đó cậu cũng phát hiện mình khác thường.
Có chút không biết làm sao cuộn tròn lại, lúc này Nghiêm Thanh Viên kinh sợ với bản thân hơn là kinh sợ với Cố Hãn Hải.
Cậu cũng có phản ứng.
Cậu thích Cố Hãn Hải ư?
Nghiêm Thanh Viên cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi chuyện mình thích Cố Hãn Hải, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ thích trong chuyện tình cảm.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn người, không thể tin được cơ thể của mình phản ứng thành thật như thế.
Nghiêm Thanh Viên đã là một thiếu niên thành thục, đã nếm trái xanh, đã nếm mùi vị, mà Cố Hãn Hải đã sớm trưởng thành thì sao lại không phải.
Nghiêm Thanh Viên không cách nào xác định được cảm giác xa lạ này, nhưng đối với ý niệm mình thích Cố Hãn Hải này, cứ vương vấn trong đầu không bỏ được.
Khi Cố Hãn Hải bị Nghiêm Thanh Viên chạm vào, gương mặt trước sau vẫn không có cảm xúc, nhưng hắn sẽ không vô cảm với Nghiêm Thanh Viên.
Hiện tại tất cả vẻ mặt vô cảm thật ra đều là che giấu sự kích động trong lòng mà thôi.
Đây cũng không phù hợp với tính cách của hắn, không phù hợp với hành động của hắn, cũng sẽ dọa Nghiêm Thanh Viên sợ.
Nhưng thân thể của thiếu niên quá thành thật, thành thật đến mức không che giấu được chút nào, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được rồi lùi lại vài bước của Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải cũng có suy nghĩ tương tự, không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên cùng vô cùng kinh ngạc.
Khi tiểu thiếu gia vì che giấu sự kinh ngạc trong lòng mà ngồi xổm trên mặt đất, Cố Hãn Hải cảm thấy mình có lẽ nên nói điều gì đó, nhưng giật giật miệng lại phát hiện yết hầu khô khốc.
Nếu là một người trưởng thành, bây giờ hắn nên làm một người thành thục, bây giờ hắn nên đi an ủi Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải cũng muốn làm như vậy, nhưng giọng nói của hắn khàn khàn, trầm thấp, không chịu nổi, Cố Hãn Hải rất hiếm thấy bất lực cắn môi dưới, dời ánh mắt không dám nhìn Nghiêm Thanh Viên nữa.
Đây là một cảnh tượng rất kỳ lạ, ít nhất đối với Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên mà nói, bầu không khí yên tĩnh dần trở nên nhớp nháp, bầu không khí quá an tĩnh lại khiến suy nghĩ hai người bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ánh lửa lấp lánh trong mắt nhau.
*想入非非 (Tưởng nhập phi phi): Mơ tưởng hảo huyền; suy nghĩ vẩn vơ; nghĩ bậy nghĩ bạ.
Trái tim Nghiêm Thanh Viên khẩn trương nhảy lên, gương mặt đỏ hồng hốc mắt ươn ướt, trong mắt Cố Hãn Hải làm sao có thể nhịn được đây.
Hắn vẫn luôn thiên vị sự đáng yêu của Nghiêm Thanh Viên, lại càng thiên vị đến mức muốn đem phần đáng yêu này hoàn toàn chiếm làm của riêng, bây giờ lại sáng ngời như thế khiến hắn yêu thích sự đáng yêu này, hơn nữa...!Thậm chí hắn muốn độc chiếm nó.
Thiếu niên dù sao vẫn có sự kích động, Cố Hãn Hải không thể nhịn được tâm tình nóng nảy bất an, quỳ một gối trước mặt tiểu thiếu gia, gương mặt tiểu thiếu gia vẫn còn non nớt đáng yêu, chạm vào cảm thấy mềm mại ấm áp, thật khó tưởng tượng nếu đặt lòng bàn tay chạm vào cơ thể của tiểu thiếu gia sẽ là trải nghiệm thoải mái cỡ nào.
Nghiêm Thanh Viên cũng bị động tác của Cố Hãn Hải làm cho hoảng hốt, nhìn vẻ đẹp hút hồn của Cố Hãn Hải gần trong gang tấc khiến người hít thở không nổi, hai thiếu niên bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi nhau.
Không được.
Lý trí Nghiêm Thanh Viên kháng cự.
Không thể.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Đây là việc không thể làm được.
Mở miệng, lời cự tuyệt vừa định thốt ra, lại bị ngón tay của Cố Hãn Hải tiến vào trong miệng, đè chặt đầu lưỡi của cậu, không cho cậu có cơ hội nói chuyện.
Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, không biết nên làm sao, bối rối và cuối cùng lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng cho dù cậu trực tiếp cắn ngón tay Cố Hãn Hải, hắn cũng cho cậu cơ hội cự tuyệt dù chỉ là một chút.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải, chợt cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ, hoàn toàn khác với bình thường, sự cường thế mà cậu chưa từng thấy trước đây đang dần dần hình thành.
Trái tim đập căng thẳng gần như khiến Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc.
"Sao thế? Sao lại ngồi xổm ở đây?" Viện trưởng đột nhiên xuất hiện ở chỗ quẹo hành lang, nhìn thấy hai thiếu niên lúc này một ngồi xổm một quỳ, nghi ngờ hỏi, "Không thoải mái sao? Có muốn vào phòng bệnh sạch sẽ nằm một chút không?"
Âm thanh trung niên của ông viện trưởng như mũi dao cắt ngang không khí, sau đó bác nhìn thấy tiểu thiếu gia đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên nhìn bác bằng ánh mắt biết ơn như một thú nhỏ được cứu.
Viện trưởng:?
Nghiêm Thanh Viên đứng lên, hơi động đậy, có chút ngượng ngùng, có chút che giấu: "Hôm nay phiền ngài rồi ạ."
"Không sao, chuyện nhị thiếu gia phân phó bọn bác đương nhiên sẽ làm tốt, nếu tiểu thiếu gia muốn đến nói trước một tiếng là được." Viện trưởng nói xong mở cửa liếc nhìn vào trong, vì chưa ai phân phó gì cho nên Tư Tuyết Ngữ vẫn bị trói vẫn chưa rời đi, "Để bác đây bảo người mang cô ta về nhé? Tiểu thiếu gia còn có chuyện gì muốn nói không?"
Nhưng sau khi nói xong viện trưởng lại phát hiện sắc mặt của tiểu thiếu gia có chút không đúng.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới chợt nghĩ đến, thật ra Tư Tuyết Ngữ vẫn luôn ngồi cách cậu một cánh cửa.
Mà con nuôi và con ruột của cô vậy mà chỉ cách nhau một cánh cửa...
Bỗng chốc trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt, đầu óc của Nghiêm Thanh Viên trống rỗng, thật lâu cũng nói không nên lời.
"Tiểu thiếu gia?" Viện trưởng nghi ngờ hỏi, không lấy được câu trả lời chỉ có thể chỉ có thể nhìn người cấp dưới trông có vẻ đáng tin cậy bên cạnh cậu, không biết đó là vệ sĩ hay thư ký.
"Tiểu thiếu gia đã không còn chuyện gì để nói nữa." Cố Hãn Hải trực tiếp giúp Nghiêm Thanh Viên đưa ra quyết định này.
Nhưng vừa dứt lời, tiểu thiếu gia bỗng nắm lấy ống tay áo của hắn, lúc này cậu cúi đầu, vành tai chưa hết đỏ ửng vẫn đáng yêu như cũ, nhưng vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên đã bình thường trở lại.
"Cậu không gặp dì ấy sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, "Thật ra dì rất muốn gặp cậu."
Cho dù thế nào đi chăng nữa, công ơn dưỡng dục vẫn còn đó, Cố Hãn Hải cũng đâu thể nào nhắm mắt làm ngơ mãi mãi với Tư Tuyết Ngữ được.
Nhưng Cố Hãn Hải lại lắc đầu nói: "Không cần thiết."
"Cho dù thế nào, cậu và dì sống cùng nhau lâu như vậy, cũng sẽ có tình cảm." Nghiêm Thanh Viên cố gắng khuyên can.
"Cho nên toàn bộ chi phí nằm viện của bà ta đều bị trừ vào tiền lương của tôi." Cố Hãn Hải đột nhiên nói.
"Cái gì?" Lúc đầu Nghiêm Thanh Viên vẫn chưa hiểu, nhưng sau đó lại chợt hiểu ra một chuyện.
Người của Nghiêm gia không thể nào cung cấp chi phí cho Tư Tuyết Ngữ điều trị ở bệnh viện tâm thần, tất cả chi phí mà Tư Tuyết Ngữ phải chịu trong bệnh viện này đều do Cố Hãn Hải gánh.
"..." Nghiêm Thanh Viên muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói gì hết.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Cố Hãn Hải nói, "Em phải thực hiện điều kiện tôi đưa ra cho em."
Nghiêm Thanh Viên mím môi, gật đầu.
Đương nhiên, cậu rất yêu bản thân.
Cuối cùng những yếu tố không ổn định khiến cậu tự sát đã được làm rõ, Nghiêm Thanh Viên không còn sợ hãi nữa.
Kết cục tử vong của cậu, nhất định sẽ tránh được.
Cho nên vì không muốn có được cái kết bi thảm cuối cùng trong cuốn sách, cậu sẽ nghĩ mọi cách để tránh, không chỉ tốt cho cậu, mà còn tốt cho tất cả mọi người!
Nghiêm Thanh Viên lấy quyển sổ ghi lại mọi thứ mà cậu luôn trân trọng ra, viết một đoạn trên trang giấy còn trống.
Kể rằng cậu đã tránh được kết cục chết đi.
Kể rằng tất cả hy vọng muốn gia đình hòa thuận đã có những tiến bộ không nhỏ.
Kể rằng Cố Hãn Hải đã không còn lạnh như băng không có bước đột phá nào như trong sách.
Chữ viết tròn tròn giống như chính Nghiêm Thanh Viên.
Mỗi một chữ đều kể ra Nghiêm Thanh Viên là một thiếu niên bình thường phiền não và suy tư như thế nào.
—— Cho dù không thể có được kết quả tốt nhất, nhưng ít nhất mình đã từng cố gắng, hy vọng rằng những người mình yêu có thể sống mãi mãi hạnh phúc.
Nghiêm Thanh Viên khép lại quyển sổ tay, lại một lần nữa bỏ vào trong rương, chìa khóa nhỏ, đèn pin nhỏ, Nghiêm Thanh Viên tùy ý đặt ở nơi có thể nhìn thấy.
Nghiêm Thanh Viên đã hoàn toàn đem chuyện của Tư Tuyết Ngữ cùng Cố Trường Hà quăng ra sau đầu, sau khi hoàn toàn buông bỏ cả người giống như là buông bỏ được gánh nặng, cảm thấy thoải mái.
Từ sau khi Cố Hãn Hải đến Nghiêm gia, lễ nghi của hắn bằng mắt thường có thể nhìn thấy lâu dần* trở nên thành thạo hơn, sau đó mới biết hắn đã từng đặc biệt trao đổi với quản gia, hơn nữa quản gia nói việc học của hắn thường chỉ cần dạy qua một lần là sẽ nhanh chóng học được, thật sự là thiên tài vô cùng khó có được.
*耳濡目染 (Nhĩ nhu mục nhiêm): Mưa dầm thấm đất; nghe quen tai, nhìn quen mắt; thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.
Nghiêm Thanh Viên hầu như không nhìn thấy Cố Hãn Hải không biết cái gì, chỉ cần hắn muốn học thì không gì là không được.
Nhưng mà...
Nghiêm Thanh Viên cũng từng nhìn thấy một lần Cố Hãn Hải không biết phải làm sao.
Cách đây không lâu.
Sau nụ hôn đột ngột đó.
Cậu nhìn thấy bộ dáng không thể khống chế của Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên nhớ tới ngày đó đã cảm thấy sắc mặt càng ửng đỏ hơn, thay vì nói là khó xử chi bằng nói là ngượng ngùng, lúc ấy cảm giác mãnh liệt hoàn toàn không giống bình thường của bản thân đến bây giờ vẫn còn lưu lại không phai, huống chi lúc đó đôi mắt Cố Hãn Hải bức bách đến bây giờ vẫn còn có thể hiện lên trong đầu cậu.
Có chút xa lạ, cũng có chút đáng sợ.
Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của văn phòng Nghiêm Trạch Thủy, trong khoảng thời gian này anh cả anh hai đều rất bận rộn, Cố Hãn Hải bị sai bảo riết cũng tiến bộ*, ba mẹ cũng đang sắp xếp lại tiến độ cả năm của công ty.
*马不停蹄 (Mã bất đình đề): ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ).
Nhưng khi tất cả mọi người đều bận rộn, Nghiêm Thanh Viên lại rất an nhàn.
Cậu không có gì để làm, nhưng mọi người đều ở công ty, tất cả mọi người cũng khá yên tâm để Nghiêm Thanh Viên ở nhà, cho nên khi cậu đang ngủ đã bị Cố Hãn Hải bế lên xe trực tiếp đưa đến công ty.
Nghiêm Thanh Viên đưa tay sờ vành tai của mình, bây giờ sờ như thế nào cũng không đau nữa, thật sự không cần suốt ngày coi cậu như một con búp bê sứ treo cậu bên cạnh*.
*Nguyên văn là 挂在裤腰带 (Treo trên thắt lưng quần).
Nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng biết đây là mọi người lo lắng cho cậu, cũng chấp nhận.
Nhưng mà...
Nghiêm Thanh Viên nhìn đống quần áo bên cạnh mình cũng bị Cố Hãn Hải cùng mang tới, nghĩ tới cái gì đó.
Lần trước mua quần áo cho Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải không nói một lời đã nhận lấy, đơn giản nói cảm ơn.
Nghiêm Thanh Viên cũng nhận thấy rằng Cố Hãn Hải dường như không bất kỳ sở thích nào ở phương diện này, có cái gì thì mặc cái đó, dù sao hắn mặc cái gì cũng rất đẹp.
Nhưng đến bữa tiệc của gia chủ cũng không đơn giản như vậy.
Dòng họ Nghiêm nhân số đông đảo, hơn nữa khắp nơi đều có sản nghiệp phi thường, đại gia tộc trải rộng khắp cả nước thậm chí là toàn thế giới, tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng, đến lúc đó những người có thể tham gia tụ hội, mỗi một người đều là người có bối cảnh và năng lực thật sự.
Mà Nghiêm Thanh Viên mỗi một lần đến nhà chính tụ hội, trên cơ bản cũng sẽ không bước vào sảnh chính.
Người nhiều, chuyện cũng nhiều, so sánh với nhau là điều khó tránh khỏi.
Anh cả anh hai đều rất ưu tú, chỉ là đứng ở nơi đó cũng có thể cảm nhận được khí chất khác với mọi người xung quanh của bọn họ, nhưng Nghiêm Thanh Viên thì không giống vậy
Nghiêm Thanh Viên luôn có ý thức về bản thân, cậu không phải là người mà ba mẹ có thể khoe khoang, cho nên sẽ âm thầm trốn trong góc.
Tuy rằng người của Nghiêm gia sẽ không nói ra những lời khinh thường và chế giễu, nhưng Nghiêm Thanh Viên rất nhạy cảm với việc mọi người coi thường mình, vì vậy Nghiêm Thanh Viên đương nhiên sẽ không tự giễu cợt mình trước mặt mọi người.
Nhưng xung quanh hội trường chính có hai hội trường phụ, du khách và một số trẻ vị thành niên sẽ chơi ở hội trường phụ, còn Nghiêm Thanh Viên mỗi năm sẽ chơi với bọn trẻ vị thành niên ở hội trường phụ.
Mặc dù cậu không thích kết bạn, nhưng nếu chỉ chơi với nhau thì không sao, có thể vượt qua khoảng thời gian nhàm chán.
Nhưng lần này Nghiêm Thanh Viên quyết định phải dạo chơi nhiều hơn trên hội trường chính.
Nếu không có người của Nghiêm gia dẫn theo, du khách không thể bước vào hội trường chính, mà cậu chính là muốn dẫn Cố Hãn Hải bước vào hội trường chính.
Nhưng người thực sự đi cùng hắn vào hội trường chính, là Nghiêm Thanh Viên cậu.
Đến lúc đó Cố Hãn Hải nhất định sẽ khiến cho gia chủ chú ý, sau đó vận may của cậu sẽ bắt đầu vuột khỏi tầm tay* cậu, trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ.
*不可收拾: Không thể vãn hồi; không thể cứu vãn; rối ren nát bét; vô vọng; không thể sửa chữa được.
Mặc dù cậu không có tương lai của riêng mình.
Nhưng cậu đã rất mãn nguyện rồi.
Nghiêm Thanh Viên chơi điện thoại, mở bài đăng đã đăng trước đó, kể về chuyện mình bị ôm nhầm hy vọng được người khác giúp đỡ, bây giờ Nghiêm Thanh Viên đã có thể bình tĩnh đọc những lời lăng mạ của vô số người bên dưới, trong đó cũng có một số người lý trí trả lời.
Nghiêm Thanh Viên lướt xem từng cái một, nhìn mình trở thành một kẻ xấu xa hết thuốc chữa trong miệng đám người này.
Cậu thật sự rất xấu xa.
Nhưng cậu cảm thấy mình xấu xa như vậy cũng rất tốt.
Ít nhất bây giờ trong gia đình lạnh lẽo này, có thể nhìn thấy sự thú vị.
Mặc dù người nhà vẫn đối xử lạnh nhạt, nhưng trên thực tế họ đã bắt đầu hiểu nhau hơn.
Nghiêm Thanh Viên đã trả lời trong bài đăng, cũng không biết cậu đang giữ tâm trạng thế nào, chỉ hy vọng những người từng ghét bỏ mình biết rằng bây giờ cậu vẫn rất ổn.
"Mình cũng thật xấu." Nghiêm Thanh Viên cười thầm.
Làm mới bài viết, Nghiêm Thanh Viên nhìn những người tức đến giậm chân vì cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hiện tại cậu của mình, cho rằng cậu m hưởng thụ tất cả những thứ cậu không nên hưởng thụ, là một kẻ trộm.
Nghiêm Thanh Viên trở mình.
Xem những thứ này.
Sau này cậu sẽ phải sống một mình, khi sống một mình gặp phải khó khăn chắc chắn không chỉ có vậy.
Bởi vì tính đặc thù của Nghiêm gia, chuyện ôm sai sẽ không được lưu truyền rộng rãi, nhưng trong sách cậu thật sự quá đáng, cuối cùng quyết định xử phạt cậu để ngăn chặn những hành vi ngu ngốc của cậu, vì vậy sự việc cuối cùng đã bị phơi bày trên các phương tiện truyền thông, vô số lời chửi rủa ùn ùn kéo đến.
Lần này Nghiêm Thanh Viên không biết có lan truyền đến truyền thông hay không, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tốt khi bị mọi người chửi rủa, nhìn bài đăng trên tay cậu không ngừng được làm mới, trong tương lai bài viết này chắc chắn sẽ được người có tâm đào bới rồi chế giễu.
Đến lúc đó Cố Hãn Hải chắc chắn sẽ được mọi người coi là đứa trẻ con nhà giàu đáng thương bị cướp thân phận, chịu rất nhiều đau khổ được mọi người đồng tình, như vậy trong tương lai Cố Hãn Hải làm việc cũng có thể nhận được nhiều trợ lực.
Cậu nợ hắn.
Cậu trả là được rồi.
Ít nhất sau này Cố Hãn Hải nhất định sẽ sống rất tốt.
"Viên Viên?" Nghiêm Trạch Thủy vừa vào cửa, nhìn thấy chính là tiểu thiếu gia vành mắt đỏ hoe nằm trên giường, Nghiêm Trạch Thủy rõ ràng sửng sốt một chút, hai bước đi tới bên giường cúi người dùng hai tay ôm mặt Nghiêm Thanh Viên nâng lên, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh khuôn mặt của Nghiêm Thanh Viên.
"???" Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, rất hoang mang đối với hành vi của Nghiêm Trạch Thủy.
"Bởi vì rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Viên Viên, biểu tượng cảm xúc* Viên Viên sau này sẽ có nhiều hơn." Nói xong ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt Nghiêm Thanh Viên, "Không ủy khuất, có chuyện gì nói với anh cả, anh cả giúp em."
*表情包: Biểu tượng cảm xúc, gói biểu cảm, là những hình ảnh được gắn thêm những câu chữ mang tính khẩu ngữ hài hước làm tăng sức biểu cảm cho cuộc hội thoại.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, lắc đầu: "Mới vừa thức dậy, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn ạ."
"Phải không?" Nghiêm Trạch Thủy tin hay không tin cũng không quan trọng, dù sao Nghiêm Thanh Viên cũng đâu thể nói bị người trong bài viết mắng khóc được.
Hoặc là nói nếu không phải Nghiêm Trạch Thủy nói cậu ủy khuất, bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng không phát hiện hóa ra cậu ủy khuất như vậy.
Mặc dù đã hạ quyết tâm cho dù mắng thế nào cũng không tức giận.
"Anh cả, anh vừa nói biểu tượng cảm xúc Viên Viên gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên tinh ý nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của Nghiêm Trạch Thủy.
Hai mắt Nghiêm Trạch Thủy sáng lên, vươn tay kéo Nghiêm Thanh Viên ôm vào trong lòng ngực.
Nghiêm Thanh Viên:???
Nghiêm Thanh Viên nhìn điện thoại của Nghiêm Trạch Thủy, anh mở Wechat ra, trong đó có lịch sử các cuộc trò chuyện của các mối qun hệ làm ăn, hoàn toàn không né tránh Nghiêm Thanh Viên mà trực tiếp mở trang biểu tượng cảm xúc, sau đó Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy một màn cực kỳ bắt mắt.
Trong điện thoại của Nghiêm Trạch Thủy chứa đầy ảnh về Nghiêm Thanh Viên, các loại ảnh đã được tạo thành rất nhiều biểu tượng cảm xúc, cũng không biết rốt cuộc Nghiêm Trạch Thủy đã chụp từ khi nào, đủ loại hình dạng khác nhau, thậm chí phải nói rằng làm ra vô cùng đẹp, có chữ đi kèm rất hợp tình huống.
Ví dụ như khi Nghiêm Thanh Viên cười, kèm theo dòng chữ: Há há há há.
Ví dụ như khi Nghiêm Thanh Viên ăn cái gì đó, kèm theo dõng chữ: Ăn cơm hoiiiii.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy Nghiêm Trạch Thủy đã sử dụng định nghĩa 'bố bỉm sữa' phát huy đến mức cao nhất, giống như những ông bố bà mẹ mới làm quen mỗi ngày đều đăng bài về con mình, hận không thể trực tiếp spam, trong máy của anh, Nghiêm Thanh Viên chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh khác nhau của chính mình do Nghiêm Trạch Thủy chụp lén.
Con ngươi của Nghiêm Thanh Viên run lên, giọng nói lắp bắp: "Anh...!Anh cả...!Những biểu tượng cảm xúc này...!Anh...!Anh gửi cho ai?"
"Đương nhiên là mọi người rồi nè? Viên Viên đáng yêu như vậy anh cả thật muốn để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy Viên Viên."
Sau đó Nghiêm Thanh Viên tận mắt chứng kiến 'gói biểu tượng cảm xúc Viên Viên' rốt cuộc xuất hiện như thế nào trên điện thoại Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng hồi lâu như bị búa đập mạnh.
Cho nên, chẳng lẽ trong sách, anh cả ngay sau khi biết mình là bị ôm nhầm sau đó lập tức cắt đứt quan hệ là vì mỗi ngày anh đều gửi biểu tượng cảm xúc khoe em trai nhưng không phải là em trai ruột của mình nên kết quả là mắc chứng cái chết xã hội (1) không? Sau đó nhìn cậu không chỗ dung thân dứt khoát mắt điếc tai ngơ (2)?
(1) 社会性死亡: Cái chết xã hội là một từ thông dụng trên Internet, nó chủ yếu ám chỉ việc tự lừa dối bản thân trước công chúng, và nó cũng thường ám chỉ việc làm điều gì đó đáng xấu hổ trong giới xã hội, không thể ngẩng cao đầu và không thể thực hiện tương tác xã hội bình thường.
"Cái chết xã hội" đã dần phát triển từ một câu cửa miệng tự ti của cư dân mạng thành một từ đồng nghĩa với những cá nhân bị cắt đứt khỏi các tương tác xã hội và danh tiếng xã hội của họ bị đạp đổ sau khi gặp phải bạo lực mạng.
Hậu quả chung nhất là cuộc sống bình thường của đương sự bị lung lay mạnh và phải chịu "tổn hại rất lớn về vật chất và tinh thần".
(Theo baidu).
(2) 眼不见心不烦: Mắt không thấy, tâm không phiền.
Nghiêm Thanh Viên lập tức lắc đầu thật mạnh, sao có thể thế được, anh cả sao có thể là người ấu trĩ như vậy được.
Anh cả không thể nào ấu trĩ như vậy được.
Anh cả không ấu trĩ.
Anh cả...
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân không cách nào gạt chính mình được.
"Anh cả ơi, những biểu tượng cảm xúc có thể đừng gửi cho người ta nữa không ạ? Anh đây là đang xâm phạm quyền chân dung đó!" Lúc này Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình muốn cạn lời, vươn tay bấm điện thoại của Nghiêm Trạch Thủy, nhưng Nghiêm Trạch Thủy đã nhanh tay hơn nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.
Nghiêm Thanh Viên thực sự muốn xóa hết những biểu tượng cảm xúc vô cùng xấu hổ đó, khi mở ra lại phát hiện phải có mật khẩu mới mở được, tức không chịu nổi, dứt khoát thử tất cả ngày sinh của người trong nhà mình.
Nghiêm Trạch Thủy mỉm cười ngồi bên cạnh, nhìn mà không nói một lời, ánh nhìn có chút bất đắc dĩ và cưng chiều, giống như đang nhìn một bé con tinh nghịch.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên chỉ hy vọng nhanh chóng mở được khóa, nhưng mà khi thử đến sinh nhật mình, nhưng khi thử đến sinh nhật mình, mật khẩu bỗng được mở ra, Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc.
Nhìn màn hình mở ra, Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc nửa ngày.
"Có gì không ổn à?" Ngón tay Nghiêm Trạch Thủy búng trán Nghiêm Thanh Viên, "Để mọi người đều biết chúng ta rất yêu thương tiểu thiếu gia được cưng chiều yêu thương nhất ở Nghiêm gia không phải là chuyện rất tốt sao? Anh cả rất thích khoe Viên Viên đó nha."
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lại không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Nghiêm Trạch Thủy trầm giọng cười, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Mặc dù anh làm ra biểu tượng cảm xúc, nhưng nếu em muốn lưu biểu tượng cảm xúc, em tìm điện thoại của người khác, tuyệt đối mỗi người một bản sao."
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thủy, mở miệng, nhưng bỗng không biết nên nói gì cho phải.
Nghiêm Thanh Viên nhìn những biểu tượng cảm xúc này, mỗi một cái đều sinh động như thật, cho dù là Nghiêm Thanh Viên cũng có thể nhận ra vẻ mặt mình cực độ thả lỏng khi ở bên cạnh anh cả anh hai.
Có thể thấy được thực sự rất thích gia đình này.
"Nhìn Viên Viên sẽ rất thả lỏng." Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên xoa mạnh mái tóc Nghiêm Thanh Viên, cười nói, "Mỗi lần nhìn thấy Viên Viên đều vui vẻ cực kỳ, sẽ cảm thấy thật ra mọi thứ cũng không khó khăn đến vậy."
Nghiêm Thanh Viên ngồi trên giường, nhìn anh cả ngồi ở mép giường.
Như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Vậy nếu không có em thì sao?"
Nghiêm Trạch Thủy nghiêng đầu: "Cái gì không có em?"
"Nếu, em nói là nếu, nếu không có em thì sao? Ngay từ đầu em đã không tồn tại thì sao? Hoặc là, hoặc là em không phải là em của anh, Cố Hãn Hải mới là em của anh thì sao?"
Nghiêm Thanh Viên hỏi xong, nhận ra ánh mắt của anh cả lúc này không nhìn về phía cậu, mà là phía sau cậu.
Quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hãn Hải lúc này đang bưng bữa sáng đứng ở cửa, khi Nghiêm Trạch Thủy bước vào không đóng cửa lại.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên tức khắc lộp bộp một tiếng, trong đầu cậu đều là 'toang luôn'.
Nghiêm Thanh Viên lập tức sửa lại: "Em chỉ là tùy tiện nói, tùy tiện nói thôi."
"Nếu không có Viên Viên thì..." Nhưng Nghiêm Trạch Thủy lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Cố Hãn Hải đứng cạnh cửa.
Nghiêm Thanh Viên nôn nóng nhào tới, muốn ngăn cản Nghiêm Trạch Thủy nói tiếp.
Nhưng Cố Hãn Hải lại nhanh hơn cậu một bước tới bên cạnh bọn họ, trở tay không kịp mà vươn tay ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...