Lư Khôi cảm thấy mình đang ở trong một không gian rất kỳ lạ, lực chú ý của gã vốn dĩ đều đặt trên người Nghiêm Thanh Viên, mặc dù hiện tại cũng là như vậy.
Nghiêm Thanh Viên là kiểu gã thích, cũng là mục tiêu gã nguyện ý theo đuổi, phù hợp với thẩm mỹ của gã ở mọi khía cạnh, việc chủ động tấn công ngay từ đầu đã đủ để chứng minh điều đó.
Những người bên cạnh đều là bạn bè của gã, bọn họ rất quen thuộc nhau vì thường làm điều xấu và chơi với nhau, cũng vì thế sẽ không có ai ảnh hưởng tới gã.
Cho nên khi Lư Khôi đột nhiên chú ý thấy bản thân không những không tiếp cận Nghiêm Thanh Viên mà thậm chí sau khi Cố Hãn Hải đi tới gã bất tri bất giác rời xa Nghiêm Thanh Viên, đã nhận ra không đúng.
Lúc này bầu không khí của bọn họ đều hướng về phía Cố Hãn Hải, mỗi một lời nói của những người bạn thân thiết của gã dường như đều khiến Cố Hãn Hải chú ý.
Từ thân phận và diện mạo của Cố Hãn Hải mà xem thật sự là mục tiêu mà trước đây bọn họ thích tiếp cận nhất, nhưng cũng không phải là mục tiêu họ nhất định phải tiếp cận.
Nhưng Cố Hãn Hải chỉ nói mấy câu, nghe có vẻ tầm thường, lại phảng phất trực tiếp chọc trúng vào điểm mà bạn bè muốn nghe nhất, sau đó đề tài sẽ bắt đầu tuôn ra liên tục.
Lư Khôi im lặng nhưng vẫn luôn chú ý Cố Hãn Hải mỗi lần đều có thể nói lên chính xác những gì người khác cần, lời họ muốn nghe.
Tựa như bản năng của hắn vốn biết nên làm thế nào để ảnh hưởng đến người khác, người khác nói chuyện với hắn, hắn sẽ đáp lại cho đối phương câu trả lời mà họ mong muốn nhất, khiến tâm trạng người ta vui vẻ, từ đó bọn họ sẽ hứng thú hơn muốn chuyển sang chủ đề kế tiếp.
Hắn khống chế được hết thảy, rồi lại làm người ta không có cảm giác như hắn đang khống chế hết thảy.
Muốn có được phản hồi của hắn, muốn có được khẳng định của hắn, muốn có được sự chú ý của hắn, sau khi tất cả lực chú ý đều bị Cố Hãn Hải hấp dẫn, toàn bộ bầu không khí cứ như vậy tự nhiên trở thành bầu không khí hắn có thể suy nghĩ muốn tùy ý thay đổi thế nào cũng được.
Chỉ là lớn lên trông đẹp mà có thể thao túng đến mức độ như vậy sao?
Lư Khôi không tin, đối phương nhất định lợi dụng thủ đoạn nào đó hoặc là lời nói nào đó phân tích cặn kẽ, đột nhiên Lư Khôi nghĩ tới người này có phải được đại thiếu gia Nghiêm gia đề cử đến đây để cảnh cáo bọn họ trước hay không?
Lư Khôi không cam lòng, nếu là như vậy có phải đại biểu cho sự thật rằng đại thiếu gia Nghiêm gia không vừa lòng đối với cuộc sống hàng ngày của bọn họ, cố ý để Cố Hãn Hải mười sáu tuổi đến để đả kích* không?
* 降维打击 (Hàng duy đả kích): là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu.
Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong.Có thể hiểu nôm na rằng: "Hàng duy đả kích" là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Bây giờ nó đề cập đến việc thay đổi môi trường của đối thủ để nó không thể thích ứng, từ đó làm nổi bật ưu thế của chính mình, đó là một phương pháp chiến lược.
Thuật ngữ này lần đầu tiên được lan truyền nhanh chóng trong lĩnh vực kinh doanh, nó được dùng để miêu tả một kiểu tư duy kinh doanh, và từ nghĩa đen, nó đã sinh ra những nghĩa khác, đó là nó được dùng để miêu tả lĩnh vực mà nhóm có thu nhập cao.
-công nghệ cấp cao trực tiếp tiến vào lĩnh vực của nhóm công nghệ cấp thấp, ra đòn nghiền nát cũng giống như bắt nạt kẻ yếu, lấy lớn bắt nạt kẻ nhỏ, lấy công nghệ đè bẹp kẻ nhỏ, tự nhiên có lợi thế so sánh áp đảo.
Giữa lúc Lư Khôi suy nghĩ, gã nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên.
Rõ ràng là một tiểu thiếu gia chỉ cần một thân phận này đã có thể thu hút sự chú ý của hàng ngàn người, nhưng cố tình bởi vì Cố Hãn Hải quá mức xuất sắc mà thân phận bị xem nhẹ, đây đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, chẳng lẽ có thể tiếp nhận sao?
Hẳn là sẽ không.
Chẳng lẽ Cố Hãn Hải muốn khống chế Nghiêm Thanh Viên ư?
Bản thân Lư Khôi đã quen thuộc với kiểu suy nghĩ này, rất thích nhìn ai đó phát triển dựa theo phương hướng mà bọn họ tưởng tượng.
Lẽ nào thật ra...!Tiểu thiếu gia Nghiêm gia bị Cố Hãn Hải khống chế ngược lại sao? Nếu là chuyện dễ dàng như vậy, như vậy có phải nói thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng có thể bị gã khống chế như vậy sao?
Ngay khi gã đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên một ánh mắt sắc bén khiến Lư Khôi đột ngột giật mình, gã theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Cố Hãn Hải.
Trên khuôn mặt Cố Hãn Hải mang theo ý cười, cười mà như không cười*, khóe môi như nhếch lên lại như không phải nhếch lên, rõ ràng khiến người ta nhìn không ra có vẻ mặt gì bất thường, lại làm sau lưng Lư Khôi toát ra tầng tầng lớp mồ hôi.
*似笑非笑 (Tựa tiếu phi tiếu): Như cười mà không phải cười, cười nhưng lòng không cười.
Lúc này Cố Hãn Hải hơi híp mắt, nhưng thật ra không hề nhìn gã, chỉ là vươn tay tùy ý rút một tờ khăn giấy, xoay người tự nhiên lau một chút dầu dính vào môi dưới của Nghiêm Thanh Viên khi ăn, một động tác vô cùng đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lư Khôi cho rằng hắn đây là đang tuyên thệ chủ quyền.
Tuyên thệ chủ quyền?
Lư Khôi tức khắc lắc đầu, sao gã lại có ý nghĩ kỳ lạ này được, rõ ràng hai người nhìn rõ là không phải người yêu, chẳng lẽ giữa bạn bè sao có thể có chủ quyền?
Lư Hôi đứng lên, muốn đến bên cạnh Nghiêm Thanh Viên lần nữa, nhưng lúc dưới chân bước đến gần Nghiêm Thanh Viên, không hiểu sao lại không tiếp tục, chuyển hướng về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh nhìn chằm chằm bản thân trong gương, Lư Khôi chung quy vẫn nhận ra mình rõ ràng không giống bình thường, gã cảm nhận được cảm giác áp lực trước giờ chưa từng có.
Gã tựa như đã hiểu Chu Hạ bảo bọn họ đừng tùy tiện có ý định tiếp cận Nghiêm Thanh Viên, đây đích xác không phải người bọn họ có thể tùy ý tiếp xúc, giống như một pháo đài được dựng lên bên cạnh cậu, ngăn cản bất cứ ai có lòng đến gần.
Không chỉ có Lư Khôi, Trần Kiều Kiều cũng cảm thấy bầu không khí hôm nay quá mức sôi nổi, nhưng cũng không cảm thấy có gì không đúng, tùy ý chớp mắt, nói: "Người đẹp đúng là có đặc quyền, anh nhìn xem bọn khốn chúng ta ngày thường thế nào hôm nay đều ngoan ngoãn đến không chịu nổi luôn."
Trần Kiều Kiều vừa cười vừa nhìn, đồ ăn trên bàn bị quét sạch, đám con nhà giàu bọn họ đã ăn nhiều sơn hào hải vị lúc này lại giống như con quỷ chết đói.
Rõ ràng mọi người đều định gây chú ý với Cố Hãn Hải, nhưng chỉ cần Trần Kiều Kiều chủ động nói chuyện thì cô ta tuyệt đối sẽ không bị lạnh nhạt, xung quanh mồm năm miệng mười Cố Hãn Hải vậy mà có thể tiếp chuyện hết.
"Cái này rất giỏi." Trần Kiều Kiều ra vẻ thâm sâu sờ sờ cằm, "Đây cũng là một loại năng lực."
Chu Hạ ăn miếng giò heo cuối cùng luôn: "Mặc dù anh không biết hắn giỏi đến mức nào, nhưng Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy giỏi đến mức nào thì anh biết."
"Đây không phải điều mọi người đều biết sao?" Trần Kiều Kiều hỏi.
"Anh còn biết Nghiêm đại thiếu gia và Nghiêm nhị thiếu gia cưng chiều Nghiêm Thanh Viên biết bao nhiêu."
"Anh trai cưng chiều em trai không phải việc rất bình thường à?" Trần Kiều Kiều cũng không cảm thấy này có gì không đúng, "Em nhớ rõ anh có một người em gái phải không? Anh đối với em gái không tốt hả?"
"Ừm, thì là tâm lý của gia trưởng, Nghiêm Thanh Viên không chỉ có chú dì làm ba mẹ, anh cả anh hai với cậu ấy mà nói cũng là ba mẹ, quản trộm nhiều, còn chặt chẽ, em không biết nửa năm trước Nghiêm nhị thiếu phái người theo dõi Nghiêm Thanh Viên như thế nào đâu, đó không phải ẩn nấp nữa rồi, một cửa hàng, bảy tám người bốn phương tám hướng ngồi từ phía, cái thế trận đó..."
Bây giờ Chu Hạ nghĩ lại còn cảm thấy bọn họ có phải bảo vệ Nghiêm Thanh Viên quá mức rồi không.
"Có điều em có cảm giác anh đối với Cố Hãn Hải hình như không thân thiện như vậy nhỉ?" Trần Kiều Kiều có chút nghi hoặc, "Nhưng theo đạo lý thì Cố Hãn Hải hẳn là loại hình anh thích đúng không?"
"Em đang nói giỡn hả?" Vẻ mặt Chu Hạ khiếp sợ, "Gương mặt kia của hắn và Nghiêm đại thiếu gia lớn lên quá giống nhau được chứ? Em không biết Nghiêm gia đại thiếu là bóng ma thời thơ ấu của anh sao?"
Nghiêm Trạch Thủy không chỉ là con nhà người ta trong số các bạn cùng trang lứa, mà còn là thần tượng của thế hệ trẻ bị bắt noi theo học tập, lúc trước thậm chí người trong nhà còn giao cho hắn đi theo Nghiêm Trạch Thủy một kỳ nghỉ hè, đến bây giờ Chu Hạ mới thôi nhớ rõ khoảng thời gian vô cùng khủng bố kia.
"Lại nói tiếp còn có chuyện này nữa à? Vậy quan hệ của anh với Nghiêm gia đại thiếu hẳn là rất tốt nhỉ?" Trần Kiều Kiều hỏi.
"Không thể nói là tốt hay không tốt, thì là, rất, cái đó..." Chu Hạ nghĩ rồi nghĩ, "Dù sao ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ có anh ta đặc biệt nghiêm khắc với mình còn đối với Nghiêm Thanh Viên đặc biệt tốt thôi?"
"Chủ đề này tôi có thể tham gia không?" Ngay khi Chu Hạ và Trần Kiều Kiều đang nói chuyện, đột nhiên Cố Hãn Hải chen vào, hai người giật mình im lặng trong chốc lát, Nghiêm Thanh Viên cũng nghiêng đầu, không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Cậu..." Chu Hạ phát hiện một khi Cố Hãn Hải đi tới thì mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn, không hiểu sao cảm thấy áp lực quá.
"Là việc không thể nói sao? Nếu như nói về riêng tư của Nghiêm gia đại thiếu, vậy chủ đề này tôi sẽ không đặc biệt yêu cầu tham gia." Cố Hãn Hải thể hiện có thể nói là vô cùng rộng lượng, những người bên cạnh đều vừa lòng gật đầu cảm thấy Cố Hãn Hải này thật sự vô cùng phong độ.
"Là chuyện về anh cả ạ? Chuyện của anh cả em cũng muốn nghe." Nghiêm Thanh Viên biết anh cả nhà mình chắc chắn là xuất sắc nhất, cho nên người khác nói về chuyện của anh cả nhà mình chắc chắn khích lệ cũng nhiều, cậu thích nghe bọn họ nói lời hay về anh cả anh hai.
"Chậc." Chu Hạ có chút bực bội gãi đầu, "Cũng không phải chuyện gì không thể nói, nhưng cũng không phải chuyện gì thú vị."
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Chu Hạ giật khóe miệng, sau này hắn không bao giờ tổ chức tiệc nào làm trong nhà nữa, còn phải kể chuyện xưa!
Chu Hạ là một sinh viên, tuổi chỉ nhỏ hơn một hai tuổi so với Nghiêm Trạch Thanh, việc xảy ra vào lúc hắn mười bốn tuổi.
Bản thân Chu Hạ là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, khi đó Chu gia so với hiện tại thịnh vượng hơn một chút, lúc ấy phụ thân của hắn còn có chút mặt mũi, có chút giao tình với Nghiêm Kỳ Thúy.
Có lẽ là vì muốn cho bọn trẻ trong nhà có thể có chút liên hệ và quan hệ với nhau, Chu Hạ vốn dĩ cũng chỉ là có một chút ham chơi cộng thêm một chút thích kéo bè kéo phái cuối cùng thêm một chút thích trốn học, nhưng ở trong miệng phụ thân lại trực tiếp trở thành phá gia chi tử* không học vấn không nghề nghiệp.
*Con, em không lo chính nghiệp, tiêu phí gia sản.
Chỉ những người lãng phí tài sản quốc gia.
Ba Chu khen con trai cả của Nghiêm Kỳ Thúy là Nghiêm Trạch Thủy thông minh và chăm chỉ, bởi vì cố ý muốn khen Nghiêm Kỳ Thúy cho nên nói hơi nhiều, thậm chí nương men say nói chi bằng dứt khoát để hai đứa trẻ ở bên nhau học tập học hỏi lẫn nhau, không chừng có thể khiến Chu Hạ 'cải tà quy chính'.
Không thể hiểu nổi Nghiêm Kỳ Thúy ngày thường ít giao lưu sao lại đồng ý ngay luôn, lúc ấy ba của hắn vui mừng khôn xiết trực tiếp đóng gói hắn ngày hôm sau đưa đến nhà Nghiêm Kỳ Thúy.
Lúc ấy vừa hay đang nghỉ hè, học cấp hai, Nghiêm Trạch Thủy vừa hay vào đại học, nghĩ cũng có thể phụ đạo bài tập, Chu Hạ dùng sức trợn trắng mắt, phụ đạo bài tập cần Nghiêm Trạch Thủy người ta tự mình ra tay sao? Rõ ràng gia sư trong nhà rất ngọt ngào được chứ?
"Thành thật mà nói tôi mới biết được rằng lúc ấy chú Nghiêm vừa vặn có một hạng mục đang hợp tác với lão già nhà tôi, cần một cái cớ để thường xuyên qua lại thôi, trời đất ơi khoảng thời gian đó quả thật chính là ác mộng, Nghiêm Trạch Thủy này quả thực giống như một cỗ máy học tập không có bất kỳ cảm xúc."
Chu Hạ không cảm thấy học tập tốt có trợ giúp gì cho tương lai của hắn, quản lí công ty cũng không nhất định phải học giỏi phải không? Huống chi bản thân thành tích của Nghiêm Kỳ Thúy khiến người xung quanh chùn bước, hơn nữa có sự ủng hộ nhà mẹ đẻ của Tịch Hạc, làm con trai trưởng Nghiêm Trạch Thủy hoàn toàn không cần thiết mọi thứ đều tốt.
Rõ ràng là nghỉ hè, nhưng Nghiêm Trạch Thủy mỗi buổi sáng đều dậy rất sớm, thậm chí trước ngày hôm sau còn dò hỏi Chu Hạ hắn có định dậy sớm tập thể dục buổi sáng hay không.
Chu Hạ chắn chắn là không rồi, tuy rằng biết Nghiêm Trạch Thủy muốn tập thể dục buổi sáng nhưng hắn vẫn buồn ngủ.
"Tôi cho rằng tôi không đi tập thể dục buổi sáng là có thể ngủ ngon, nhưng tôi thật không ngờ Nghiêm đại thiếu kia chính là thật sự xuất sắc, thời gian anh ta gọi tôi sau khi tập thể dục buổi sáng cũng bằng với thời gian tôi thức dậy đi học!"
Chu Hạ bưng kín mặt, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy nhìn người quấy rầy giấc ngủ kỳ nghỉ tốt đẹp của hắn, sau đó trực tiếp bị đối phương không chút lưu tình xốc chăn lên túm lấy hắn xách xuống giường ném lên nền gạch men lạnh lẽo trong nhà tắm.
"Anh cả thật ra làm người rất nghiêm túc, đừng nhìn dáng vẻ anh ấy trông rất dễ dàng đến gần, nhưng anh cả làm việc thật ra còn muốn nghiêm túc hơn anh hai, anh cả từ lúc còn rất nhỏ đã phải tập thói quen thức dậy tập thể dục buổi sáng, có điều em nghe chú Hứa nói anh cả vì khi còn nhỏ ở với người giúp việc lâu dài, dựa theo thời gian người giúp việc thức dậy." Nghiêm Thanh Viên bổ sung nói.
Nếu Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Thanh Viên tốt xấu vẫn hưởng thụ thân phận thiếu gia lớn lên, vậy Nghiêm Trạch Thủy chính là chân chính bị nuôi thả ở bên ngoài, rõ ràng là con ruột nhưng lại quá giống con riêng.
"Đi học còn có ngày thứ bảy chủ nhật, cả kỳ nghỉ hè của tôi không ngủ nướng một lần, khoảng thời gian kia sinh hoạt của tôi rất quy luật, khi đó tôi còn bồi dưỡng thói quen ngủ trưa."
Chu Hạ cảm thấy kia quả thực chính là cuộc sống của người già, càng đáng sợ chính là Nghiêm Trạch Thủy sau khi thực hiện kỷ luật tự giác đến cực hạn, Chu Hạ trở thành Nghiêm Trạch Thủy 'trách nhiệm' ngắn ngủi, Nghiêm Trạch Thủy thì không buông bỏ chút nào.
Lúc này biểu tình của mọi người xung quanh đều rất phức tạp, thành thật mà nói, chỉ cần không cho người ta ngủ trong ngày lễ thôi cũng đủ phản nhân loại rồi, sao đến giờ vẫn còn vậy?
Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn ngủ đến tự tỉnh thậm chí còn thích thức khuya ngủ đến giữa trưa chớp chớp đôi mắt, hoàn toàn không ở trong tình huống này.
Cố Hãn Hải nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, như là hiểu được điều gì đó, không nói thêm gì.
"Khi đó tôi chưa từng vào đại học, cũng xem không hiểu Nghiêm đại thiếu học tập nhưng cái trong sách đó rốt cuộc là gì, bây giờ cũng không nhớ ra, chỉ nhớ rõ lúc ấy Nghiêm đại thiếu hình như đang học bằng kép, hơn nữa hai năm đã lấy được tất cả tín chỉ khóa học, trông rất giỏi đúng không, thiên phú dị bẩm đúng không?
Nhưng người gặp qua đều biết, Nghiêm đại thiếu tuyệt đối không phải ăn chén cơm thiên phú kia, sức học tập của Nghiêm đại thiếu quả thực là vô tận, đồng hồ báo thức cũng giống như lên lớp cố định bốn mươi phút, nghỉ ngơi giữa chừng mười phút, bốn mươi phút kia cũng không ngẩng đầu lên một chút, ngay cả điện thoại cũng không có, trời ạ, tôi cũng không biết khoảng thời gian đó tôi đi theo Nghiêm đại thiếu rốt cuộc là kiên trì kiểu gì."
"Chu Hạ, không đúng nha, dựa theo tính cách của cậu không thể nào ngoan ngoãn vẫn luôn chịu đựng như vậy."
"Tôi không chịu đựng, nhưng tôi không đánh lại Nghiêm đại thiếu mà?" Chu Hạ nhéo tay mình, "Đến giờ tôi còn không đánh lại Nghiêm đại thiếu được, càng đừng nói khi đó tôi còn là con gà con gầy gò."
Người xung quanh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra đây là nguyên nhân cậu thích tập thể hình hả?"
"Cười chết mất tôi còn thắc mắc sao mỗi ngày cậu đều thích tập thể hình, tôi còn cho rằng cậu muốn làm huấn luyện viên thể hình á."
Chu Hạ che mặt, có trời mới biết lúc trước hắn bị Nghiêm Trạch Thủy trói vào ghế, buộc hắn phải học.
"Nếu để cho tôi dùng phương pháp học tập này, tôi cảm thấy tám phần là sẽ phát điên mất." Mọi người xung quanh đều nhịn không được nói.
Trần Kiều Kiều nghe mà da đầu tê dại, đây sao có thể gọi là học, đó không phải gọi là trừng phạt sao?
"Có điều trình độ của Nghiêm đại thiếu thật sự cao, tôi lên đại học kiến thức cấp hai đều quên sạch sẽ, Nghiêm đại thiếu thì một chút cũng không quên, dung lượng não của anh ta là dùng tiền mua sao? Thật sự siêu mạnh luôn."
Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, mặc dù cậu biết anh cả chịu khó lại chăm chỉ, nhưng rốt cuộc chăm chỉ chịu khó đến mức nào, cậu thật sự không biết.
"Người này cũng đâu phải máy móc, cứ hoạt động như vậy sẽ điên mất thôi, cái này còn là tự phát, cũng may đại thiếu gia có thể kiên trì đến giờ, dù sao tôi thì chịu không nổi đâu." Trần Kiều Kiều vươn tay sờ cổ, thật sự cảm thấy đây là một chuyện quá đáng sợ.
"Mọi người có lẽ không chịu nổi, Nghiêm đại thiếu anh ta đến giờ cơm cũng có thể chính xác mười lăm phút, nếu tôi ham chơi mười lăm phút không ăn thì tôi sẽ bị bỏ đói luôn á, nếu không phải vì có cung cấp trà chiều tôi thật sự có thể ngất xỉu ngay tại chỗ đó."
Chu Hạ cảm thấy Nghiêm Trạch Thủy chính là cái gọi là huấn luyện viên khủng bố, bảo anh đi huấn luyện binh lính chỉ sợ đều có thể huấn luyện ra một đám tử sĩ.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, những người này, là đang nói anh cả của cậu sao?
"Hơn nữa khoan nói thời gian, tôi ăn cái gì cũng không hạn chế, nhưng Nghiêm đại thiếu ăn toàn bộ đồ ăn đều là đồ bổ dưỡng được chuẩn bị sẵn, tôi nhìn thôi đã cảm thấy khó ăn, cảm thấy Nghiêm đại thiếu không phải ăn cơm, mà là đang bổ sung dinh dưỡng, thật sự không cùng đẳng cấp với tôi."
Người xung quanh không thể tin nổi: "Có phải vì cậu sợ Nghiêm đại thiếu nên mới có suy nghĩ phóng đại như vậy không? Sao tôi càng nghe càng cảm thấy không chân thật tí nào luôn á? Sao nghe không giống dáng vẻ của một người bình thường nên có?"
"Đúng đó, cậu đừng lừa bọn tôi nhá?"
"Anh cả không phải như thế, anh ấy chỉ là hơi tích cực chăm chỉ thôi." Lúc này Nghiêm Thanh Viên cũng nói theo, cậu ăn xong phần của mình rồi, tự nhiên ngồi bên người Cố Hãn Hải, giống như đang nghe chuyện xưa còn thoải mái dựa vào bên người Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải hơi điều chỉnh tư thế để Nghiêm Thanh Viên có thể tựa vào càng thoải mái hơn.
Chu Hạ trợn trắng mắt về phía Nghiêm Thanh Viên: "Đối với cậu có lẽ không phải, đó là vì không cho cậu nhìn thấy kinh khủng, khoảng thời gian đó tôi không sụp đổ, ít nhiều cũng nhờ có tiểu thiếu gia."
Nghiêm Trạch Thủy học tập không phân biệt ngày đêm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, mà tất cả thời gian nghỉ ngơi này đều đến từ chính tiểu thiếu gia của Nghiêm gia Nghiêm Thanh Viên.
Lúc đó Nghiêm Thanh Viên còn không đến mười tuổi, vẫn đang ở tuổi nghịch ngợm, anh em đều thích dính lấy anh trai là chuyện cực kỳ bình thường, Nghiêm Thanh Viên cũng thích không có việc gì thì thích chạy vào trong phòng tìm Nghiêm Trạch Thủy chơi.
Nghiêm Trạch Thủy đối với việc gì đều cực kỳ nghiêm túc hơn nữa cực kỳ tích cực, nhưng lại cố tình lúc đối đãi với những chuyện của Nghiêm Thanh Viên phá lệ không có nguyên tắc,không chỉ cực kỳ buông thả thậm chí chỉ cần Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh anh thì anh có thể vi phạm tất cả kế hoạch và nguyên tắc mà bản thân đã đặt ra cho chính mình.
Anh sẽ chơi đùa cùng với Nghiêm Thanh Viên, thậm chí còn bỏ dở tất cả việc học để đặc biệt chơi với Nghiêm Thanh Viên, lúc ấy Nghiêm Thanh Viên chưa cao lắm thậm chí sẽ ngồi trên đùi Nghiêm Trạch Thủy chơi game trên điện thoại, có đôi khi chơi quá thoải mái và tĩnh nên đã ngủ thiếp đi, lúc này Nghiêm Trạch Thủy cũng sẽ không học tiếp mà cứ tiếp tục ngồi một tư thế chờ Nghiêm Thanh Viên tự mình tỉnh ngủ.
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to hai mắt, cậu đối với những thứ này hoàn toàn không có ấn tượng.
"Cậu ngủ rồi thì có thể nhớ rõ gì đây." Chu Hạ trợn trắng mắt với Nghiêm Thanh Viên, "Nhưng lúc ấy cho dù tôi có chạy trốn giữa chừng thì anh ta cũng sẽ không đến bắt tôi, lúc đó điều tôi chờ đợi mỗi ngày chính là hy vọng cậu nhanh chóng đến giải cứu tôi trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng* này."
* 水火之中: nước sôi lửa bỏng, dầu sôi lửa bỏng (ví với tai nạn, khổ ải).
Thật ra ký ức của Nghiêm Thanh Viên về việc ở chung với Nghiêm Trạch Thủy phần lớn đều là Nghiêm Trạch Thủy cùng chơi cùng nghịch với cậu, hai anh em cùng nhau chơi đủ thứ, đáng lí ra là ba mẹ dẫn cậu đi chơi nhưng trên cơ bản đều là anh cả đi cùng với cậu.
Cho nên Nghiêm Thanh Viên không cảm thấy thời thơ ấu của mình có gì không tốt.
"Nói thật là Nghiêm đại thiếu cưng chiều em trai theo kiểu cưng chiều không hề có nguyên tắc, điều duy nhất tôi thắc mắc chính là vì sao Nghiêm đại thiếu và không tốt tính với Nghiêm nhị thiếu như vậy."
Trần Kiều Kiều ở bên cạnh nói: "Chắc là người trong nhà đều thiên vị người nhỏ tuổi nhất."
Nghiêm Thanh Viên lắng nghe suy đoán của những người xung quanh, nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ.
Anh cả cưng chiều yêu thương cậu thật sự quá tự nhiên, khiến bản năng cậu cho rằng đây là bản tính của anh cả, nhưng bây giờ cậu lại biết một anh cả hoàn toàn chưa từng nghiêm túc hiểu rõ.
Chỉ đối với cậu thôi sao?
Nghiêm Thanh Viên cũng muốn biết vì sao anh cả chỉ cưng chiều yêu thương mình cậu như vậy.
"Thật ra tôi từng hỏi Nghiêm đại thiếu vì sao chỉ cưng chiều tiểu thiếu gia, có phải không công bằng với nhị thiếu gia không, lúc ấy đại thiếu gia trả lời tôi đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, anh ta nói anh ta tốt đối với tiểu thiếu gia là vì trước tiên anh ta đã có được thứ mình muốn nhất từ trên người tiểu thiếu gia, anh ta cưng chiều yêu thương tiểu thiếu gia tất cả đều xuất phát từ báo ơn."
Chu Hạ vừa dứt lời, tầm mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên cũng là vẻ mặt có điều che giấu.
"Bắt đầu từ khi em có thể nhớ anh cả đã rất thương em rồi, sao em lại có ơn đối với anh cả được, hẳn là tùy tiện nói thôi, em cũng đâu thể có ơn với anh cả khi em chỉ mới bé tí được."
"Nói cũng phải." Người xung quanh phụ họa sôi nổi.
Nhưng trong số những người phụ họa này, Cố Hãn Hải lại chỉ hơi cau mày tựa như đang suy nghĩ gì đó.
"Tiểu Hải có cách giải thích độc đáo nào hả? Nói nghe thử xem?" Trần Kiều Kiều hỏi.
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, chuyện như vậy hắn cũng không hy vọng nói trước mặt mọi người, nhưng khi hắn nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, lại nhìn thấy vẻ mặt tò mò của tiểu thiếu gia đây, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, giống như cũng đang hy vọng có được đáp án này.
"Cái gọi là ơn cũng không nhất định là vật chất, còn có thể là tinh thần." Cố Hãn Hải nói với Nghiêm Thanh Viên, nhưng cũng chỉ cùng với Nghiêm Thanh Viên, "Cũng không phải chuyện gì cụ thể hoặc là đồ vật gì đó cố tình làm thì là ân tình, rất có thể một vật phẩm nào đó, cảnh tượng nào đó đều có trở thành cơ hội của ân tình."
Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu, tựa như không hiểu lắm.
"Ví dụ như nói về giá trị của cảm xúc, một người mẹ có thể gửi gắm tình cảm của mình lên người con cái của mình, nhưng nếu nhất quyết nói đứa trẻ phải làm cái gì thì sao? Đứa trẻ chỉ là do người mẹ sinh ra, chỉ thế mà thôi."
Nghiêm Thanh Viên tựa như đã hiểu một chút, lại tự như có chút không hiểu: "Cho nên không lẽ là vì em được sinh ra cho nên anh cả vui vẻ hả? Nhưng vui vẻ không phải nên là ba mẹ sao? Cũng không tới lượt anh cả?"
Trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt mọi người xung quanh bỗng trở nên kỳ cục.
"Tôi cũng không phải có ý này." Cố Hãn Hải suy nghĩ nói, "Tôi không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, nhưng mỗi lần cậu xuất hiện đều mang đến cho anh cả Nghiêm trải nghiệm 'nhẹ nhàng', đối với tinh thần căng thẳng của anh cả Nghiêm mà nói, đay chưa chắc không phải là một loại ân huệ."
"Tôi tìm anh cả chơi là bởi vì tôi vui vẻ, vì sao anh cả lại chịu ân huệ?" Nghiêm Thanh Viên vẫn không thể nào lý giải nổi.
"Có lẽ là vì đôi bên cùng có lợi, có điều đây đều là suy đoán của tôi, nguyên nhân cụ thể e là chỉ có anh cả Nghiêm tự mình biết."
Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, đột nhiên cảm thấy đây có lẽ sẽ trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp.
___
30/12/2022.
19:12:14..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...