Sáng sớm, Cố Hãn Hải mở đôi mắt ra, vươn tay xoa đôi mắt, lúc mở mắt ra lần nữa đã tỉnh táo.
Ngồi dậy, tư thế ngủ tùy tiện ôm chăn của thiếu niên vừa vặn lọt vào tầm mắt của hắn.
Thiếu niên ngủ không ồn ào không ầm ĩ, nhưng lăn qua lăn lại, suốt một buổi tối vô thức lăn qua lăn lại, tấm chăn màu xanh da trời đã đắp kỹ giờ lại bị vo thành một đoàn ôm vào trong ngực, quần áo đều bị kéo cả lên, vòng eo trắng nõn tùy tiện bại lộ trong không khí, Cố Hãn Hải cam chịu số phận mình thở dài.
Ngồi dậy muốn kéo góc chăn bị vo thành một cục kia, thiếu niên rõ ràng ngủ say nhưng lại theo bản năng kéo chăn, nghĩ rồi nghĩ cuối cùng đem chăn của mình đắp lên bụng thiếu niên.
Suốt một buổi tối hắn luôn đột ngột tỉnh lại, sau đó đắp chăn cho thiếu niên.
Phòng của Nghiêm Thanh Viên rất lớn, mặc dù lúc mở điều hòa nhiệt độ cũng vừa phải không gây khó chịu, nhưng ở phòng của hắn Nghiêm Thanh Viên vẫn theo thói quen lúc ở nhà mình thì có thể sẽ bị bệnh.
Nhưng Cố Hãn Hải không muốn nhắc nhở, thiếu niên đã hình thành thói quen như vậy theo sự phát triển của bản thân, vốn không ảnh hưởng đến toàn cục, không cần phải trách móc nặng nề.
Lúc này Cố Hãn Hải chú ý đến mắt cá chân của thiếu niên, ban đêm nên không thấy rõ, nhưng bây giờ mặt trời đang mọc, có một chùm ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào đây, mắt cá chân của thiếu niên hiếm khi được nhìn thấy dưới ánh sáng trắng đến mức trong suốt, ngón chân hồng nhạt dường như nhận ra tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú nó nên hơi cuộn tròn lại, dáng vẻ như có chút ủy khuất và thẹn thùng, Cố Hãn Hải như bị ma xui quỷ khiến dùng ngón tay chọc chọc ngón chân của thiếu niên.
Dường như biết mình bị chạm vào, thiếu niên không hài lòng nức nở một tiếng đem bàn chân cọ xát vào nhau rồi co vào trong chăn, không cho người ngoài hy vọng có được.
Cố Hãn Hải khẽ cười thầm, đột nhiên có một loại cảm giác như dưỡng một con vật được sủng mình đã khát vọng từ lâu, cảm thấy xem như thế nào cũng không đủ.
Cố Hãn Hải đứng dậy, duỗi tay lấy găng tay, từ lúc Nghiêm Thanh Viên nhìn chăm chú vào tay hắn trong thời gian dài, hắn đã biết đôi tay này của mình, tiểu thiếu gia không thích.
Nhiều vết chai dày và vết thương, quá trình làm việc vất vả theo năm tháng đã để lại trên đôi tay này những dấu vết không thể xóa nhòa, Cố Hãn Hải trước giờ đều không ngại.
Nhưng mà...
Từ sau khi hắn nhìn thấy tiểu thiếu gia, Cố Hãn Hải bắt đầu không nhịn được chú ý vẻ ngoài của mình, chú ý bản thân có hoàn hảo không, muốn che giấu những nơi không hoàn hảo.
Hắn bắt đầu trải nghiệm cảm giác chua xót 'không muốn để cậu nhìn thấy mặt xấu', có chút tự ti, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, cho nên hắn bắt đầu có thói quen đeo găng tay.
Chỉ cần trong lúc vô tình, ánh mắt của thiếu niên vẫn sẽ đặt trên tay hắn, mà khi đó bản thân sẽ bất giác cuộn tròn ngón tay.
Không ai có thể khiến hắn để ý chi tiết đến trình độ này.
Tiểu thiếu gia không giống vậy, cậu là đặc biệt.
Cố Hãn Hải chú ý đến thẻ ngân hàng đặt cạnh găng tay, sửng sốt một chút, găng tay màu trắng cầm thẻ ngân hàng lên, trong mắt hiện lên một tia trầm tư.
Ngày hôm qua thiếu niên đem thẻ ngân hàng nắm trong tay, muốn cho hắn.
"Tôi có thể ở lại chỗ này rất lâu, nếu cậu không ngại, có lẽ sau này chúng ta có thể thuê cùng nhau, tiền trong này, là tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt sẽ thuê cùng nhau lúc đó."
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày.
"Cậu đừng vội từ chối." Nghiêm Thanh Viên giống như nhìn thấu hắn không chấp nhận, lập tức nói, "Con người của ta đối tiêu tiền không có khái niệm gì, cho nên tiền này vào tay tôi chắc sẽ bị tiêu tiền lãng phí, tôi không muốn như vậy, đặt vào tay cậu, chính là đang giúp tôi."
Cố Hãn Hải cũng không muốn nhận, hắn và Nghiêm Thanh Viên không thân cũng chẳng quen, tiền tiêu vặt của tiểu thiếu gia đủ để trả tiền dạy kèm một cách dễ dàng, đủ để thấy bên trong tấm thẻ này rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Nghiêm Thanh Viên tin tưởng hắn không lý do, Cố Hãn Hải vui vẻ, nhưng sâu trong vui vẻ là lo lắng, nếu ngày nào đó Nghiêm Thanh Viên bị lừa thì phải làm sao bây giờ?
"Tùy tiện đem tiền cho người khác bảo quản, là hành vi không tốt, cậu phải sửa." Cố Hãn Hải chủ động nhắc nhở nói.
Lúc ấy tiểu thiếu gia rõ ràng sửng sốt, sau đó lại bỗng nhiên nở nụ cười tươi làm hắn ngớ người: "Tôi sẽ không cho người khác, chỉ cho cậu."
Tâm trạng lúc ấy của Cố Hãn Hải là như thế nào?
Bản thân Cố Hãn Hải cũng không nhớ nổi.
Nhưng cũng không phải vui vẻ, mà là dâng lên một loại trực giác kỳ lạ, không cách nào ức chế lo lắng.
"Số tiền này, cậu có thể dùng toàn bộ, coi như...!Coi như tôi cho cậu mượn, chỉ cần cậu nhớ trả lại là được, tôi tin cậu, nên không có thời hạn, nếu cần thì đừng lo lắng cứ dùng đi."
Mỗi một câu lúc ấy của Nghiêm Thanh Viên, đều như muốn đem tất cả tiền trực tiếp đưa cho hắn.
Cố Hãn Hải chỉ hỏi một vấn đề: "Cậu có mấy thẻ ngân hàng?"
"Chỉ có một tấm thẻ này."
Cố Hãn Hải trong lòng lộp bộp một tiếng, một tấm thẻ ngân hàng, vậy rất có thể là toàn bộ tiền tiết kiệm của thiếu niên.
"Không sao cả, tôi có tiền trong ví điện tử." Thiếu niên cười nói, "Chỉ là chỗ này là phần đầu, cậu bảo quản đi, tôi rất yên tâm!"
Cố Hãn Hải cảm thấy bản thân không cười nổi, làm một người bạn, Nghiêm Thanh Viên rõ ràng tin tưởng hắn quá nhiều.
Lúc ấy Cố Hãn Hải như vô tình lại như cố ý hỏi một câu: "Cậu đây là đang nộp tiền lương à?"
"Đây là của cậu..." Thiếu niên không nói hết, sau đó lộ ra một nụ cười tươi vô cùng sáng ngời, "Là của chúng ta!"
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng, bỏ thẻ ngân hàng vào trong ví, mật mã rất dễ nhớ, là sinh nhật, là sinh nhật của bọn họ.
Buổi sáng Tư Tuyết Ngữ mơ màng rửa mặt trong nhà tắm, Cố Hãn Hải làm đồ ăn sáng trong nhà bếp, đồ ăn rất đơn giản, vì Nghiêm Thanh Viên suốt đêm không bị đau dạ dày nên Cố Hãn Hải ít nhiều cũng có thể nắm bắt được mức độ.
"Hôm nay đồ ăn sáng phong phú quá." Tư Tuyết Ngữ rửa mặt chải đầu lại một lần nữa biến thành một người phụ nữ nhỏ xinh, cô cười tủm tỉm nhìn đồ ăn sáng trên bàn, "Mỗi buổi sáng hạnh phúc nhất là nhìn thấy Tiểu Hải, ăn bữa sáng Tiểu Hải làm."
Cố Hãn Hải hơi nghiêng ánh mắt nhìn về phía trong phòng, thiếu niên an tĩnh, có lẽ chưa tỉnh dậy.
"Nhỏ giọng." Giọng điệu Cố Hãn Hải đè cực thấp, sợ đánh thức Nghiêm Thanh Viên.
Tư Tuyết Ngữ từ trước đến nay đều rất nghe lời Cố Hãn Hải nói, cũng thả nhẹ âm thanh: "Tiểu Hải, mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, mẹ có thể đổi công việc không, sau khi chuyển nhà thì nói này có hơi xa với công ty kia, khoảng cách xa như vậy mẹ đi làm tan làm về thật sự rất vất vả, mẹ muốn tìm công việc gần đây, nhưng nếu nghỉ việc thì sẽ có một khoảng thời gian trống, tiền của nhà chúng ta có thể chỗng đỡ bao lâu?"
Cố Hãn Hải mặt không đổi sắc ngước mắt, nhìn Tư Tuyết Ngữ.
Tư Tuyết Ngữ nghẹn giọng dưới ánh mắt của Cố Hãn Hải, có chút ấm ức cúi đầu.
"Hôm nay con ra ngoài tìm việc sẽ để ý một chút cho mẹ."
"Vậy thì tốt quá!" Tư Tuyết Ngữ rõ ràng rất vui, căn bản không để ý việc Cố Hãn Hải cũng tìm việc, đối với cô mà nói không cần suy xét nhiều như vậy, chỉ cần con trai của cô ở đây thì cô có thể muốn làm bất cứ điều gì, "Mẹ cũng muốn kiếm thật nhiều tiền để Tiểu Hải của chúng ta có cuộc sống tốt, đáng tiếc mẹ luôn không tiết kiệm được tiền."
Cố Hãn Hải không nói một lời, chờ Tư Tuyết Ngữ cơm nước xong mang giày chuẩn bị ra ngoài.
Tư Tuyết Ngữ quay đầu lại nói: "Vậy hôm nay mẹ từ chức với cấp trên nhé? Có lẽ từ chức cần nửa tháng, đến lúc đó Tiểu Hải nhất định tìm giúp mẹ công việc phải không?"
"Con sẽ cố gắng hết sức trước khi khai giảng." Cố Hãn Hải đã sớm quen việc đưa ra quyết định cho Tư Tuyết Ngữ, hắn đối với yêu cầu của Tư Tuyết Ngữ chính là thành thật không gian dối, chỉ thế mà thôi.
"Tiểu Hải của chúng ta là đứa nhỏ tốt nhất trên thế giới này, mẹ yêu con." Vẻ mặt Tư Tuyết Ngữ kiêu ngạo lại vui sướng.
"Nghiêm Thanh Viên là người bạn tôi đưa về nhà."
Đột nhiên Cố Hãn Hải nói một câu như vậy với Tư Tuyết Ngữ, chưa từng có câu nào thừa thãi, nhưng lúc này Tư Tuyết Ngữ lại đột nhiên im bặt, cô biết vẻ mặt lúc này của Cố Hãn Hải là có ý gì, nhìn từ nhỏ đến lớn, cô không thể quen thuộc hơn với vẻ mặt lúc này.
Đó là uy hiếp không hề che giấu, Cố Hãn Hải lúc này đang cảnh cáo cô.
"Mẹ sai rồi...!Mẹ sai rồi." Tư Tuyết Ngữ theo bản năng bắt đầu co rúm lại, đối với người đàn ông duy nhất trong nhà này, trụ cột tinh thần duy nhất của cô, dưới lớp trang điểm tinh xảo cất giấu một chút sợ hãi, "Mẹ không ghét cậu ta, Nghiêm Thanh Viên là một đứa nhỏ tốt, cậu ta rất thích con, cậu ta thích con, mẹ liền thích cậu ta, mẹ không muốn khiến cậu ta không vui, Tiểu Hải, con đừng giận, đừng ghét mẹ."
Cố Hãn Hải nhìn dáng vẻ Tư Tuyết Ngữ như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, bản thân Tư Tuyết Ngữ vốn vô cùng nhạy cảm, chỉ cần vừa đủ*, cô sẽ không làm gì nhiều hơn.
*Nguyên văn là 点到即止 (Điểm đáo tức chỉ): Nghĩa là vừa đủ, đúng điểm dừng.
Từ lúc Cố Hãn Hải có thể phụ trách mọi việc trong nhà, Tư Tuyết Ngữ bắt đầu dựa vào Cố Hãn Hải, dựa mãi như vậy dần trở thành bản năng.
Cô cần dựa vào, mà Cố Hãn Hải chính là người duy nhất cô có thể dựa vào, cũng đủ để cô dựa vào.
Tư Tuyết Ngữ đi làm, toàn bộ trong nhà lâm vào một mảnh yên tĩnh, tâm trạng phiền muộn của Cố Hãn Hải cuối cùng cũng có chút mềm mại sau khi nhìn đến cửa phòng ngủ đóng lại.
Nghiêm Thanh Viên thích ngủ nướng, nhưng hôm nay hắn muốn ra ngoài tìm công việc, nếu để lại bữa sáng cho Nghiêm Thanh Viên, liệu cậu có biết hâm nóng không?
Cố Hãn Hải cẩn thận nghĩ rồi nghĩ lúc ấy Nghiêm Thanh Viên lén lút gõ điện thoại tìm rửa chén như thế nào, cuối cùng vẫn quyết định trì hoãn thời gian ra ngoài, chờ đút tiểu thiếu gia ăn no nê rồi hẳn đi xem xung quanh có công việc thích hợp nào không.
Trong không gian an tĩnh, điện thoại Cố Hãn Hải rung lên, một quyển sách giáo khoa lịch sử cao trung bị lật ngược trên bàn, điện thoại bị cầm lấy, ấn nút nghe.
"Cố Hãn Hải." Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Nghiêm Trạch Thanh.
"Chào ngài, anh hai Nghiêm." Nghiêm Thanh Viên đã từng bảo hắn gọi như vậy, Cố Hãn Hải cũng theo ý cậu.
"Viên Viên còn ngủ sao?"
"Đúng vậy."
"Hôm nay ngủ lâu hơn một chút so với ngày thường." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Ngày hôm qua em ấy giúp tôi dọn đồ, có thể hơi mệt."
"Em ấy có bị đau bụng không?"
"Không có."
Cố Hãn Hải từ đầu tới cuối không hỏi Nghiêm Trạch Thanh làm thế nào biết số điện thoại của hắn, miệng lưỡi bình tĩnh nói về tình huống của Nghiêm Thanh Viên với Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Trạch Thanh là một người anh hai tốt luôn quan tâm đến em trai, không muốn quấy rầy Nghiêm Thanh Viên ở bên ngoài nhưng tâm trạng lại rất lo lắng.
Cố Hãn Hải tỏ vẻ thấu hiểu, nếu Nghiêm Thanh Viên là em trai của hắn, chỉ sợ tâm trạng của hắn cũng sẽ giống vậy.
"Anh hai Nghiêm, tiền tiêu vặt ngày thường của Nghiêm Thanh Viên và phí sinh hoạt đều được tính cùng nhau phải không?"
"Không có phí sinh hoạt, chỉ có tiền tiêu vặt." Nghiêm Trạch Thanh nói, "Có điều nên có đều có, bình thường em ấy không có ham muốn mua sắm."
Bất cứ điều gì Nghiêm Thanh Viên muốn sẽ được thỏa mãn ngay lập tức, thật sự có thể coi như muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cũng vì vậy phần lớn tiền tiêu vặt của Nghiêm Thanh Viên đều là tự mình tiết kiệm, mặc dù chi tiêu ít, nhưng những gì nên cho vẫn được cho, có lẽ là do họ dùng suy nghĩ của người trưởng thành cho rằng chỉ khi có tiền thì họ mới cảm thấy an tâm, cho nên trong thẻ của Nghiêm Thanh Viên có bao nhiêu tiền chỉ sợ bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng không biết rõ.
"Bình thường đều là em ấy tự mình bảo quản sao?"
"Làm sao thế?"
"Em ấy đưa cho tôi thẻ ngân hàng của em ấy."
"..." Nghiêm Trạch Thanh bên kia khẽ nhíu mày, mặc dù Nghiêm Thanh Viên có hơi ngốc nhưng tuyệt đối không phải là một đứa nhỏ ngốc nghếch, bên trong có bao nhiêu tiền cậu không thể không biết, dù sao mua kem, ăn đồ ngọt, ăn cơm ở bên ngoài chi tiêu dù ít đến đâu cũng không thể không giảm.
Cố Hãn Hải nghe được Nghiêm Trạch Thanh đầu dây bên kia trầm mặc thì đã biết tiểu thiếu gia này thật sự không chút nghi ngờ đem tất cả tiền của mình đều cho hắn.
"Cậu..." Nghiêm Trạch Thanh cũng không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, trầm mặc một chút, "Em ấy bảo cậu lấy nó thì cứ lấy đi."
Cố Hãn Hải nhướng mày: "Anh hai Nghiêm, sủng em trai phải có giới hạn."
"Không sao cả." Nghiêm Trạch Thanh thuận miệng hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là một chút tiền mà thôi."
Ánh mắt Cố Hãn Hải hơi trầm xuống, rốt cuộc nên nói Nghiêm gia đại tài khí thô*, hay là nói thái độ Nghiêm Trạch Thanh đối với Nghiêm Thanh Viên thật sự có chút kỳ lạ.
* 财大气粗:
1.
Giàu có hào sảng [tài sản giàu có, phong thái bất phàm]
2.
phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.
Nghiêm Trạch Thanh cúp máy xoa giữa mày, rất lo lắng đối với việc Nghiêm Thanh Viên vậy mà đưa thẻ ngân hàng cho Cố Hãn Hải
Nghiêm Thanh Viên yêu thích Cố Hãn Hải mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng phần thân mật này cuối cùng vẫn khiến Nghiêm Trạch Thanh không thể không nghĩ nhiều, y đương nhiên cũng trực tiếp đi tra tư liệu của Cố Hãn Hải.
Từ đầu đến cuối đều không có bất cứ chỗ đặc biệt, từ trên tư liệu cách xử thế với người cũng không đến mức tham tiền của Nghiêm Thanh Viên mà cố tình tiếp cận.
Điều duy nhất làm người ta để ý đó là Cố Hãn Hải sinh ra cùng bệnh viện với Nghiêm Thanh Viên, nhưng điều này không có gì kỳ lạ cả, lúc trước bệnh viện trong thành phố không nhiều lắm, mặc dù gia đình Cố Hãn Hải đã chuyển đi rất nhanh, nhưng quả thật lúc sinh ra là tại bệnh viện gần đấy.
Thế giới này, không thể phủ nhận sự trùng hợp.
Nghiêm Trạch Thanh không cách nào không nghi ngờ Cố Hãn Hải, nội tâm của y khiến không thể không chú ý Cố Hãn Hải, nhưng bây giờ Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghĩ, y để ý Cố Hãn Hải như vậy, có phải là vì Nghiêm Thanh Viên yêu thích quá nhiều với Cố Hãn Hải không.
Em trai mà mình một lòng yêu thương đột nhiên điên cuồng bày tỏ hảo cảm với một người đàn ông sau đó đến bây giờ còn đưa thẻ ngân hàng muốn bao-nuôi đối phương, bản năng làm một người anh của y không thể hiểu được xuất lòng đề phòng với người này...
Vậy mà cảm thấy có thể có chút hiểu rồi.
Có lẽ lúc nhìn Cố Hãn Hải sẽ sinh ra cảm giác kỳ lạ là vì lo lắng em trai nhỏ nhà mình không chừng.
Nếu em trai nhỏ thật sự thích...
Nghiêm Trạch Thanh có chút đau đầu xoa giữa mày, y hẳn là nghĩ quá nhiều, Nghiêm Thanh Viên mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi không đến mức, không đến mức...
Sau khi cúp điện thoại Cố Hãn Hải hơi suy tư về tấm thẻ ngân hàng kia, tấm thẻ này trong tay làm loáng thoáng có một loại cảm giác kỳ lạ.
Nếu là hắn nghĩ nhiều, Nghiêm Thanh Viên có thể quá mức dễ dàng tin tưởng người khác, hắn nên nhìn nhiều mới tốt.
Tiểu thiếu gia như vậy, người bên cạnh rời đi là không được liền.
Chỉ sợ Nghiêm Thanh Viên cũng phát hiện chuyện này, cho nên mới muốn tìm mọi cách để sống độc lập.
Đóa hoa được nuông chiều muốn rời khỏi nhà kính hương tới thiên nhiên, đây không phải một việc dễ dàng, nhưng nếu đây là Nghiêm Thanh Viên muốn chọn thì...
Lúc Cố Hãn Hải đang vắt óc suy tư, từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên, và âm thanh vật nặng đột nhiên rớt xuống, Cố Hãn Hải lập tức đứng dậy nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên kêu lớn ôm ngón chân út của mình lăn lộn trên đất.
Cố Hãn Hải: "?"
Lúc Nghiêm Thanh Viên thức dậy mơ màng, căn bản không chú ý mình đang ở đâu.
Cứ cảm thấy nơi mình thức dậy không giống bình thường, một hồi lâu mới nhớ cậu đang ngủ ở nhà Cố Hãn Hải thuê.
Bây giờ mấy giờ rồi?
Nghiêm Thanh Viên tùy tay sờ soạng điện thoại bên cạnh mình nhìn thời gian, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Cậu vậy mà ngủ trong nhà người khác! Ngủ đến giữa trưa luôn!
Dù sao Nghiêm Thanh Viên cũng biết ngủ nhà người khác đến giờ này thật sự không tốt lắm, lập tức muốn đứng lên, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không cho cậu một phản ứng bình thường.
Cơ thể cậu, siêu đau!
Đau nhức!
Uốn éo liền đau!
Tay không nhấc lên nổi!
Đã xảy ra chuyện gì?!!
Tiểu thiếu gia trước giờ chưa từng làm việc nhà dù chỉ là một việc nhỏ, vừa dọn vài cái thùng chạy thêm vài tầng lầu cơ thể đã bắt đầu kháng nghị, này hoàn toàn không giống với bình thường ra chơi ngoài chơi với Nghiêm Trạch Thủy đến mệt, đau quá!
Nghiêm Thanh Viên vừa chịu đựng đau vừa cố gắng đứng lên, không được không được, đau cũng phải nhịn, cậu ngủ tới giữa trưa, quá mất mặt, cậu còn cần sĩ diện!
Nghiêm Thanh Viên đứng lên muốn ra ngoài, nhưng đã quen với phòng lớn từ lâu, lúc này còn chút mơ hồ, vì phòng quá nhỏ hẹp Nghiêm Thanh Viên vừa bước một bước đã trực tiếp đá trúng chân giường.
Đau đớn xuyên tim trực tiếp từ ngón chân truyền đến, Nghiêm Thanh Viên nháy mắt cảm thấy bản thân phảng phất bị thiên lôi đánh trúng, trước mắt tối sầm, quằn quại trong đau đớn.
Cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi, về sau cậu tuyệt đối tỉnh táo mới đi, a ưm ôi ô!
Sau đó Nghiêm Thanh Viên ở tư thế lăn lộn trên mặt đất, giương mắt thấy Cố Hãn Hải lúc này trợn mắt há hốc mồm.
Cậu không còn mặt mũi nữa.
Mặt trong mặt ngoài đều mất hết.
Sao có thể như thế này chứ!
Nghiêm Thanh Viên quả thực là khóc không ra nước mắt, cậu thật sự không ngờ đến, sao có thể xui xẻo như vậy, vì sao gặp chuyện gì cũng bị Cố Hãn Hải nhìn thấy hết.
"Đụng vào ngón chân?" Cố Hãn Hải không cười, cúi người xem Nghiêm Thanh Viên, vươn tay trực tiếp nắm mắt cá chân Nghiêm Thanh Viên kéo về phía mình một chút.
"Không...!Không đau đến vậy, thật đấy." Nghiêm Thanh Viên đau đến chảy nước mắt, nước mắt đọng lại trên vành mắt, tiểu thiếu gia từ lúc bắt đầu khóc thì đôi mắt và mũi đều đỏ lên, trên mũi còn dán hai miếng băng keo cá nhân, càng làm sự đáng thương của cậu tăng thêm vài phần.
"Đừng nhúc nhích." Nhưng Cố Hãn Hải phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy kéo chân Nghiêm Thanh Viên qua, hai chân thiếu niên non mịn trắng nõn, ngay cả găng tay trắng của Cố Hãn Hải cũng không thể so sánh với nước da của thiếu niên, Cố Hãn Hải rất nghiêm túc đoan trang nhìn ngón chân Nghiêm Thanh Viên.
"Không sao, thật sự không sao mà, lúc đau nhất đã qua rồi, bây giờ một chút cũng không khó chịu." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy tư thế này của mình, có chút ngượng ngùng.
Vì chân bị nắm lấy, quần ngủ bằng vải vốn đã rộng trượt lên bắp đùi Nghiêm Thanh Viên, dáng vẻ thiếu niên không có lông chân trông rất đáng yêu, Nghiêm Thanh Viên nói mình có thịt, thật là có, khung xương của cậu thuộc dạng nhỏ, cho nên mới có vẻ gầy, trên đùi phảng phất chỉ cần niết nhẹ nhàng thì dường như có thể cảm nhận được sự mềm mại như tơ lụa.
Cố Hãn Hải ngay từ đầu không chú ý, nhưng vì Nghiêm Thanh Viên nói nên mới theo bản năng nhìn qua, thiếu niên lúc này ngồi trên đất mắt cá chân bị nắm lấy, tư thế yếu ớt không đề phòng bày ra trước mắt hắn ngay lập tức làm đại não của Cố Hãn Hải nhất thời không thể suy nghĩ được gì.
"Cố Hãn Hải!" Nghiêm Thanh Viên hơi lớn tiếng một chút, kéo chân mình, "Thật sự không đau mà."
"Ừm." Trong phút chốc Cố Hãn Hải phục hồi tinh thần hai mắt rũ xuống, che giấu tâm tư đột nhiên bị Nghiêm Thanh Viên quấy rầy của mình, "Nhìn qua thì không có vấn đề gì, bây giờ còn đau không?"
"Không đau." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu.
Cố Hãn Hải vươn tay nhéo nhẹ ngón chân út của Nghiêm Thanh Viên, cố gắng kiềm chế suy nghĩ bay loạn trong đầu, hỏi lại lần nữa: "Như vậy đau không?"
"Có một chút xíu."
"Đau như thế nào?"
"Móng chân hơi đau á."
Cố Hãn Hải lặp lại hỏi mấy vấn đề sau đó mới nói: "Nhìn không sao, hẳn là đâm không mạnh, xem tình hình trước đã, nếu lát nữa vẫn rất đau phải đi bệnh viện."
Nghiêm Thanh Viên giật mình: "Sao lại phải đi bệnh viện."
"Có thể bị gãy ngón chân."
Nghiêm choáng váng.
"Có điều xem tình hình thì khả năng này rất nhỏ, nếu lát nữa không đau, chườm đá một chút là được." Cố Hãn Hải nói xong sau đó cúi người bế ngang thiếu niên lên, đặt trên giường hắn, "Làm việc gì cũng cẩn thận một chút, bị thương cuối cùng đau chính là em."
Nghiêm Thanh Viên cũng rất ấm ức, bây giờ chỗ nào cậu cũng cảm thấy đau.
Cố Hãn Hải có thể nhìn thấy băng keo cá nhân trên mũi cậu, hiện lên một chút xanh tím, thật ra tâm trạng cũng không tốt lắm.
Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia rời nhà, lại liên tục bị thương, phảng phất như chống lại cậu.
"Có phải tôi thật sự rất ngốc không?" Nghiêm Thanh Viên nhớ đến trong sách miêu tả mình như vậy vô số lần, lại nhìn cậu vừa mới muốn độc lập đã bị tình trạng thảm như này, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí.
"Sẽ không." Cố Hãn Hải xoa đầu Nghiêm Thanh Viên đang gục xuống vì mất mát, "Chỉ là có chút xui xẻo thôi."
Nghiêm Thanh Viên khóc không ra nước mắt.
"Chờ lát nữa không đau, thì có thể đi rửa mặt, mặc dù hơi muộn, nhưng bây giờ vẫn có thể ăn sáng một chút."
"Cùng ăn cơm trưa đi." Đã đến giờ này rồi, Nghiêm Thanh Viên thật sự rất ngại làm khổ người ta lần nữa.
"Cũng được, tôi đi xem tủ lạnh có nguyên liệu gì để nấu ăn."
Cố Hãn Hải muốn né tránh tầm mắt của Nghiêm Thanh Viên, bây giờ trạng thái của hắn có chút không đúng.
Lúc nãy nhìn Nghiêm Thanh Viên, vậy mà ngoại trừ sinh ra cảm giác đáng yêu —— hắn cảm thấy Nghiêm Thanh Viên thật xinh đẹp!
Tiểu thiếu gia không chỗ nào là không đẹp đẽ, hình dạng ngón chân móng tay đều rất đáng yêu, trong mắt Cố Hãn Hải giống như cánh hoa đào màu hồng rơi xuống, đẹp đẽ non nớt chọc người thương yêu.
Lúc nhìn thấy tiểu thiếu gia vì đau đớn mà khóc thút thít, vì thất bại mà mất mát, dáng vẻ như vậy, vậy mà có thể gợi lên vô số xấu xa trong xương cốt hắn, khiến Cố Hãn Hải không muốn duy trì tính cách tốt với bất cứ ai nữa, đi...!Khi dễ cậu.
Muốn tiểu thiếu gia ấm ức khóc nức nở vì bị hắn bắt nạt, rồi lại vạn phần ỷ lại hắn.
___
27/11/2022.
11:05:10.
___
Góc tâm sự tiếp: Chài ai khóc ba ngày ba đêm, cái nết nó bị văng đi đâu gòi (T⌓T).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...