Nghiêm Thanh Viên muốn đưa Cố Hãn Hải cùng đi xem ba mẹ, là bỗng dưng có ý nghĩ, nhưng cũng coi như thuận thế mà làm.
Nhưng sau khi nói xong, Nghiêm Thanh Viên nhìn anh hai nhà mình nhíu mày vẻ mặt không vui, liền biết bản thân lại đòi một việc làm Nghiêm Trạch Thanh khó xử.
"Em..." Nghiêm Thanh Viên há miệng thở dốc, lại nhìn Cố Hãn Hải, phát hiện vẻ mặt Cố Hãn Hải có chút không giống so với bình thường, mang theo chút lạnh nhạt.
"Đừng nghịch." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh nghiêm khắc hẳn lên.
Nghiêm Thanh Viên chỉ là đầu óc nóng lên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Nghiêm Trạch Thanh thì lập tức bình tĩnh, cậu an tĩnh gật đầu: "Rất xin lỗi, anh hai, em quá bốc đồng."
"Sao thế?" Lúc này Nghiêm Trạch Thủy từ dưới lầu đi lên, liền thấy bầu không khí lạ lạ.
"Viên Viên nói muốn đưa Cố Hãn Hải đến chỗ phụ thân." Nghiêm Trạch Thanh xoa mày.
"Hửm?" Nghiêm Trạch Thủy không ngạc nhiên và theo bản năng không đồng ý như Nghiêm Trạch Thanh, mà là nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, "Em đã hỏi Cố Hãn Hải đồng ý hay không chưa?"
Nghiêm Thanh Viên dường như không nghĩ đến Nghiêm Trạch Thủy có thể đồng ý, có chút ngây ngốc, đặt ánh mắt lên trên người đương sự chân chính Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải lắc đầu.
"Thấy chưa? Viên Viên à, đương sự còn chưa đồng ý, em sao lại trực tiếp quyết định thay người ta luôn thế? Cố Hãn Hải người ta cũng không phải đồ chơi của em đâu." Nghiêm Trạch Thủy nâng tay nhéo má Nghiêm Thanh Viên, "Cả ngày chỉ toàn ý nghĩ kỳ lạ."
Nghiêm Thanh Viên cũng quên mất, đây là muốn ra nước ngoài, không phải chuyện đơn giản đi công viên gần đây, nếu Cố Hãn Hải đồng ý mới lạ.
"Xin lỗi nha." Nghiêm Thanh Viên chủ động nói xin lỗi với Cố Hãn Hải.
"Lát nữa xuống dưới ăn cơm." Sau khi Nghiêm Trạch Thủy nói xong thì xuống lầu với Nghiêm Trạch Thanh, thậm chí còn tự mãn với Nghiêm Trạch Thanh, "Dáng vẻ hắn có phải rất giống anh không? Viên Viên thích Cố Hãn Hải như vậy chắc chắn bên trong có nguyên nhân do anh."
Nghiêm Trạch Thanh cười lạnh một tiếng: "Nhưng thật ra càng giống phụ thân, sao anh không nói Viên Viên cuồng phụ thân đi?"
"Viên Viên và phụ thân không phải vẫn luôn không thân à?"
"Quả thật như vậy."
Có một sự khác biệt rất lớn giữa dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Nghiêm Thanh Viên khi ở trước mặt Nghiêm Kỳ Thúy, và hào phóng không câu nệ lại tính cách kém lúc bình thường của cậu, vì vậy có thể thấy được bản thân Nghiêm Thanh Viên rất sợ hãi Nghiêm Kỳ Thúy.
Nhưng mà Nghiêm Thanh Viên của bây giờ lại chủ động đưa ra đề nghị muốn đi gặp Nghiêm Kỳ Thúy...
"Có khi nào Viên Viên có chút sợ hãi nên mới muốn mang theo Cố Hãn Hải?" Nghiêm Trạch Thủy càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm.
"Nếu như là sợ hãi, cũng không đến mức chủ động muốn đi gặp ba." Nghiêm Trạch Thanh phủ nhận suy nghĩ của Nghiêm Trạch Thủy.
"Có lẽ là nhất thời mạnh miệng?"
Những lời này của Nghiêm Trạch Thủy làm hai người làm anh Nghiêm gia đồng thời im lặng.
Việc Nghiêm Thanh Viên nói chuyện không suy nghĩ bọn họ vừa mới trải qua, bọn họ quả thật không thể xác định Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc có phải mạnh miệng cậy mạnh giờ muốn lật xe hay không.
Nghiêm Trạch Thanh đau đầu xoa giữa mày, rõ ràng càng ngày càng nghe lời, nhưng ngược lại làm y càng thêm lo lắng.
Nghiêm Thanh Viên trước kia luôn thích làm ầm ĩ liếc mắt một cái đã biết cậu muốn làm gì, mà bây giờ không nói một tiếng, bọn họ ai cũng không biết rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên đang suy nghĩ cái gì.
"Anh đi với em ấy, vừa hay tài liệu của công ty cũng đang tiến hành một lần gặp mặt báo cáo trực tiếp." Nghiêm Trạch Thủy chủ động đề nghị nói, "Tối nay em sắp xếp tất cả các tài liệu cần gặp mặt báo cáo trực tiếp, sáng mai đối chiếu một lần, buổi chiều anh đưa Viên Viên ra sân bay."
Nghiêm Trạch Thanh thở dài một tiếng: "Được."
Cố Hãn Hải ăn bữa tối ở nhà Nghiêm Thanh Viên, từ chối lời mời ngủ qua đêm ở nhà cậu, Diêm Đàm đưa Cố Hãn Hải về nhà vừa ngay giờ tan làm của anh ấy.
"Không muốn ngồi với tiểu thiếu gia một lúc sao?" Có lẽ là vì tan làm, Diêm Đàm không câu nệ như lúc trước nữa, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhìn dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên đứng ở cửa lưu luyến không rời đã làm Diêm Đàm không nhịn được cười, cảm giác như anh ấy lái xe mang đi hình như là thứ vô cùng quý giá của tiểu thiếu gia.
"Có để ý khi nói chuyện với tôi không?" Cố Hãn Hải tránh đi chuyện Diêm Đàm hỏi, chủ động dò hỏi.
Bản thân Diêm Đàm vẫn luôn treo trên mặt ý cười nhàn nhạt dần giảm xuống, cuối cùng khẽ cười một tiếng: "Nhằm vào tôi à? Nói như thế nào thì cũng là cấp trên của tôi, tùy tiện tiết lộ bí mật riêng tư của cấp trên không tốt lắm nhỉ?"
"Chúng ta chỉ là đang giao lưu giữa đồng nghiệp với nhau mà thôi." Ngón tay Cố Hãn Hải nhẹ nhàng gõ vào hợp đồng tài trợ vừa mới ký thành công đặt trên đùi.
Diêm Đàm hơi nhướng mày, có phần văn kiện này thì bọn họ chính là đồng nghiệp, giữa đồng nghiệp cũng có thể giao lưu một chút tin tức với nhau, không đến mức vi phạm quy định, Cố Hãn Hải này thật biết lợi dụng ưu thế của chính mình.
"Nếu như chỉ là giao lưu giữa đồng nghiệp với nhau." Diêm Đàm chấp nhận nói.
"Trước khi quen biết tôi, Nghiêm Thanh Viên là người như thế nào?" Cố Hãn Hải không hề khách sáo hỏi vấn đề mà bản thân muốn biết nhất.
"Là một đứa trẻ tốt, nhưng cũng không thể xem như một đứa trẻ tốt bình thường." Nghiêm Thanh Viên đối với Diêm Đàm mà nói cảm giác rất mơ hồ, mà tiếp xúc cũng chỉ mới bắt đầu gần đây, "Tôi thường đi theo lúc ra ngoài, tiểu thiếu gia không có bạn bè gì, lúc nghỉ hoặc là ở nhà, hoặc là ra ngoài một mình, cậu ấy rất giỏi tự tiêu khiển."
Vì tiền vặt của Nghiêm Thanh Viên không ít, cũng không thiếu nơi để chơi, nhưng phần lớn thời gian đều là một mình một người.
"Nhị thiếu gia mời vệ sĩ cũng có ý nghĩa này, tiểu thiếu gia rất thích đi đến những nơi không thể hiểu được, đặc biệt thích những nơi chật hẹp ít người qua lại."
Cố Hãn Hải an tĩnh nghe, làm một vệ sĩ nhưng thật ra những điều Diêm Đàm biết cực kỳ có hạn.
"Nhưng mà..." Diêm Đàm thay đổi chủ đề, "Vẫn luôn không phải là một đứa trẻ cởi mở."
Nghe đến đó mày Cố Hãn Hải nhíu càng chặt.
Mặc dù không thể nói rõ được, nhưng có một loại cảm giác không phù hợp, cảm giác không phù hợp không thể nói rõ được.
Ánh mắt Cố Hãn Hải nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức siết chặt.
——
Nghiêm Kỳ Thúy nói rằng đồ dùng cần thiết cho cuộc sống đã được chuẩn bị tốt, Nghiêm Thanh Viên chỉ mang một chiếc túi nhỏ trên lưng, chỉ là...
"Anh cả cũng phải đi ạ?" Bọn họ sáng sớm đã đến sân bay, sau đó...!Phát hiện anh cả nhà mình vậy mà theo cậu cùng nhau vào phòng chờ, cả hành trình Nghiêm Thanh Viên đều hoang mang.
"Hửm?" Nghiêm Trạch Thủy cười nói, "Sao nào? Không lẽ Viên Viên không anh muốn đi cùng sao?"
"Em không có nói vậy nha." Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, "Nếu anh cả cũng đi cùng em thì tốt quá rồi."
Nghiêm Trạch Thủy cúi đầu nhìn em trai nhà mình, khóe miệng khẽ cong.
Quan hệ người thân của Nghiêm gia cũng không tốt lắm, ngược lại họ hơi xa lạ với nhau, họ Nghiêm nói chung không giỏi thể hiện lắm, hơn nữa Nghiêm Trạch Thủy từ nhỏ đã học được cách tự lập, Nghiêm Trạch Thanh càng vì tính cách từ nhỏ đã vậy nên cũng không thích giao lưu mấy.
Mà Nghiêm Thanh Viên giống như gen biến dị vậy.
Nghiêm Thanh Viên dường như không được di truyền trí thông minh của Nghiêm gia, có hơi ngốc cũng không có sở trường đặc biệt, rất bình thường, hơi dễ gây rối, tính cách và sở thích đều khác một trời một vực với những người khác trong Nghiêm gia, tương đối ầm ĩ, từ nhỏ đã rất đáng yêu, lớn lên ầm ĩ càng dễ khơi gợi lòng người.
Nhưng cũng chính vì tính cách như vậy của Nghiêm Thanh Viên, mới làm bầu không khí trầm lặng của Nghiêm gia có thể có một nơi dễ thở.
Đặc biệt là tiệc gia đình Nghiêm gia, trên có bản chỉ cần Nghiêm Thanh Viên ở đó thì bầu không khí sẽ không quá lạnh lẽo.
Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn cảm thấy bản thân may mắn vì có một đứa em trai như vậy.
Bản thân Nghiêm Thanh Viên ồn ào dưới tình huống bọn họ không hay biết từng chút một lớn lên, nói không cảm động là xạo.
Mười sáu tuổi rồi.
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thủy phức tạp, rất nhanh sẽ thành niên, sau khi trưởng thành bọn họ còn có thể giống như bây giờ trêu ghẹo em trai nhỏ nhà mình không? Thành niên, phải cho đứa nhỏ chút mặt mũi.
Nghiêm Trạch Thủy buông công việc trong tay xuống, vô thức nhìn Nghiêm Thanh Viên bên cạnh.
Hôm nay cậu mặc một bộ đồ thể thao rất rộng, mang một cái túi nhỏ, bên trong đặt thiết bị điện tử cậu cần, trên đầu đội mũ lưỡi trai đem mái tóc mềm mại che đi, nhìn qua rất trẻ tuổi đáng yêu.
"Em mặc đồ như vậy đi gặp phụ thân à?" Nghiêm Trạch Thủy bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
"Không thì sao ạ?" Nghiêm Thanh Viên duỗi tay chân thoải mái ra, cánh tay gầy nhỏ và cẳng chân đều lộ ra ngoài, trắng như tuyết, rất non nớt.
"Không phải nên ăn mặc nghiêm túc một chút hả?" Vẫn nhớ trước kia Nghiêm Thanh Viên ở trước mặt Nghiêm Kỳ Thúy luôn chú ý hình tượng của mình, nhưng hôm nay có vẻ như tự thả lỏng bản thân.
Là do tâm trạng thay dổi sao?
Thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng có chút nhát, quần áo này của cậu, thật ra là muốn làm thử một lần.
Trước đây cậu ở trước mặt Nghiêm Kỳ Thúy luôn rất ngoan ngoãn, là vì bản thân Nghiêm Kỳ Thúy là một người vô cùng kiềm chế thủ lễ*, chú ý chi tiết mọi mặt còn khắc nghiệt hơn Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Thanh Viên ngưỡng mộ Nghiêm Kỳ Thúy, tự nhiên sẽ không muốn làm những việc khiến ông không vui.
*Giữ phép lịch sự.
Nhưng mà...
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên nắm lấy vạt áo của mình.
Trong sách cậu xem, thật ra Nghiêm Kỳ Thúy không phải không thể chấp nhận những người không giống mình, tất cả tiêu chuẩn đều nhằm vào bản thân ông chứ không phải người khác.
Có lẽ, ba của cậu, cũng không phải một hai bắt con cái của mình trưởng thành thành dáng vẻ của ông, ưu tú về nhiều mặt.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thủy, hỏi: "Anh cả mặc tây trang không khó chịu hả?"
"Cũng được, quen rồi." Cùng đi gặp mặt Nghiêm Kỳ Thúy, Nghiêm Trạch Thủy từ trước đến giờ đều như thế này.
Bởi vì lúc Nghiêm Trạch Thủy cùng với Nghiêm Thanh Viên đi chơi đùa nơi đều ăn mặc quần áo vô cùng rộng rãi, không xét bên ngoài chỉ xét thoải mái, Nghiêm Thanh Viên cũng đang tự hỏi, có lẽ không giống với anh hai, anh cả cũng không thích mặc những quần áo trung quy trung củ* cũng không chừng.
* 中规中矩: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.
Có lẽ sẽ bị mắng, nhưng nếu không làm một chút lẽ thường, thì không cách nào thay đổi tình trạng bây giờ.
Nghiêm Thanh Viên hơi đè mũ lưỡi trai của mình xuống, che giấu sự hoảng loạn, đôi môi hồng mịn dưới mũ gợi lên một độ cong, Nghiêm Trạch Thủy không nhìn thấy đôi mắt Nghiêm Thanh Viên, lại phảng phất có thể cảm nhận được bên trong nụ cười này vậy mà có sự trấn an.
"Không chừng ba sẽ thích, cho dù như thế nào em cũng muốn thử!"
Nghiêm Trạch Thủy cười, duỗi tay lấy mũ của Nghiêm Thanh Viên xuống, để lộ mái tóc mềm mại chưa được chăm sóc nhiều, xoa mạnh một phen, anh thật sự thích cảm giác được vuốt ve mái tóc mềm mềm của em trai nhỏ nhà mình.
"Kiểu tóc, kiểu tóc!" Nghiêm Thanh Viên nôn nóng né tránh.
Nghiêm Trạch Thủy cười khẽ ra tiếng, nụ cười thu hút sự chú ý của người khác, Nghiêm Trạch Thủy chú ý tới nhưng lại không quan tâm, nhưng Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy nó, quả nhiên dáng vẻ Nghiêm Trạch Thủy rất xuất sắc, nhưng...!Nhân duyên với phụ nữ lại không tốt lắm.
Vé của bọn họ là hạng thương gia, Nghiêm Thanh Viên trước sau như một được xếp bên cửa sổ, Nghiêm Thanh Viên duỗi tay chân rồi vươn eo lười biếng*.
*Vươn vai ấy.
Nằm ườn trên ghế dựa, Nghiêm Trạch Thủy duỗi tay thắt dây an toàn cho Nghiêm Thanh Viên.
Khi âm thanh chói tay của dây an toàn vang lên bên tai Nghiêm Thanh Viên, trong nháy mắt vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên cứng đờ.
Nghiêm Trạch Thủy không thấy, thắt dây an toàn cho bản thân.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, đất trống sân bay rộng lớn có thể nhìn thấy bầu trời xanh mênh mông vô tận, cửa sổ không lớn nhưng thật ra có thể nhìn rất rộng, Nghiêm Thanh Viên loáng thoáng cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh một cách khó hiểu.
Vì sao nhịp tim lại đập nhanh?
Nghiêm Thanh Viên hít sâu mấy hơi làm bản thân bình tĩnh trở lại, cậu ngồi máy bay cũng không phải lần một lần hai, không đến mức sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Anh cả ơi."
"Hửm?" Nghiêm Trạch Thủy dường như chú ý thấy Nghiêm Thanh Viên căng thẳng: "Sao thế em?"
"Chúng ta, ngồi máy bay, phải bay đến một nơi rất cao sao?"
"Chắc chắn rồi."
"Ồ." Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, thái độ khác thường không ồn cũng không nghịch, ngoan ngoãn quá mức.
Nghiêm Trạch Thủy loáng thoáng nhận thấy Nghiêm Thanh Viên bất thường, nhưng lại không nói được xảy ra vấn đề ở đâu.
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên cuộn chặt rồi lại thả lỏng, đầu có chút ngây ngốc, không cách nào tự hỏi.
Giọng tiếp viên hàng không nhắc nhở cất cánh vang lên, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn.
Máy bay bắt đầu trượt, bay lên, đột nhiên Nghiêm Thanh Viên bắt đầu có phản ứng sinh lý rất mạnh mẽ, trong đầu từng mảng từng mảnh trống rỗng, căng thẳng căng chặt cả người, khó thở, trái tim đập nhanh giống như muốn từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài, trước mắt là từng trận bông tuyết lập lòe.
"Viên Viên?" Nghiêm Trạch Thủy chú ý tới trạng thái bất thường của Nghiêm Thanh Viên, đôi môi thiếu niên không hề có huyết sắc, đồng tử không có tiêu cự, giữa những sợi tóc đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt không tự nhiên ửng hồng.
Nghiêm Thanh Viên giữa lúc mơ hồ dường như nghe được có người gọi tên cậu, miễn cưỡng tìm về một chút tinh thần nâng hai mắt lên, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là cửa sổ.
Ánh mặt trời...!Mặt đất xa xôi không thể với tới...!Đám mây...!Độ cao...
Cảm giác sợ hãi, cảm giác sợ hãi mãnh liệt, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy sinh mệnh* của mình đang bị cướp đi.
*Mạng sống.
Bên tai một mảnh ồn ào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại não của cậu hoàn toàn không có cách để phân biệt, mọi thứ xung quanh đều đang điên cuồng gặm cắn sinh mệnh của cậu, giống như gần chết.
Ý thức của Nghiêm Thanh Viên đột nhiên giống như khôi phục một chút, lại phát hiện nơi cậu đang ở không phải là máy bay, cũng không phải buổi chiều lúc ánh mặt trời lóa mắt, mà là bên trong đêm khuya đen kịt.
Có thể nhìn thấy thế giới ban đêm đèn đuốc sáng trưng và ồn ào náo động, tiếng còi xe hơi, ánh sáng chuyển động vẽ ra một tia sáng, cậu đứng phía trên mái nhà, cơ thể đang bị gió thổi bay.
Tuyệt vọng...!Bi thương...!Yên tĩnh...
Không dừng lại, không do dự, cậu bước một bước về phía trước, cứ thế rơi xuống.
Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt khô khốc, cơ thể mệt mỏi nặng nề.
Nghiêm Thanh Viên động cánh tay, nhưng mà lúc cậu vươn cánh tay ra xem thì lại thấy cổ tay trống rỗng, sự sợ hãi trong lòng tràn ngập khắp thân thể, Nghiêm Thanh Viên bỗng nhìn xung quanh, xung quanh toàn là thi thể, mà phía bên cổ tay vẫn còn nguyên vẹn của cậu, là vòng xác chết*.
* 尸环 không chắc phải nghĩa này không nữa, nghe nó cứ cấn cấn ????
Lại mở mắt ra một lần nữa, Nghiêm Thanh Viên choáng váng, đầu sắp nổ tung, dường như là di chứng do bị thiếu oxi, nhịp tim đập nhanh hồi hộp không ngừng kích thích cậu còn sống là sự thật.
Nghiêm Thanh Viên lập tức từ trong ổ chăn rút tay ra, tay cậu vẫn còn hoàn hảo, không có bất cứ tỳ vết nào, Nghiêm Thanh Viên nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, nơi này là nơi xa lạ cậu không biết, xung quanh chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng, còn có một cái bịch trắng được treo lên, chắc là cậu đang ở bệnh viện.
Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt, mới tỉnh táo từ trong giấc mơ nối tiếp, cậu không phải nên ở trên máy bay sao?
Bây giờ là mấy giờ? Máy bay đâu? Anh cả đâu? Ba đi đâu?
Nghiêm Thanh Viên ngồi dậy, cảm thấy như chân đang lơ lửng, giống như vừa sinh bệnh nặng.
Nhưng được một lúc thì choáng váng đã biến mất, không khác gì so với bình thường.
Cậu giống như vừa nằm mơ, nhưng trong mơ là gì cậu lại không thể nhớ rõ, chỉ cảm thấy hình như là một giấc mơ vô cùng khó chịu, ký ức hỗn loạn, thậm chí cậu không nhớ nổi mình lên máy bay là nằm mơ hay là thật nữa.
Nghiêm Thanh Viên không tìm thấy điện thoại của mình, lại nghe thấy giọng nói của anh hai từ cửa truyền đến.
"Tỉnh?" Nghiêm Thanh Viên rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhưng Nghiêm Trạch Thanh giống như biết sự tồn tại của cậu đã quay về bên người Nghiêm Thanh Viên*, y tháo mắt kính xuống, nghiêm túc đánh giá Nghiêm Thanh Viên.
*chắc là hồn về với cơ thể.
Nghiêm Thanh Viên bị ánh mắt của Nghiêm Trạch Thủy nhìn chằm bỗng chột dạ một cách khó hiểu, đang tự hỏi xem có phải cậu đã làm chuyện gì khiến anh hai không vui, nơm nớp lo sợ hỏi: "Anh hai ơi?"
"Cơ thể cảm giác thế nào?"
"Vô cùng tốt ạ."
"Viên Viên à, tỉnh rồi hả em?" Nghiêm Trạch Thủy đẩy cửa vào nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên sau đó thở phào nhẹ nhõm, đi lên xoa mái tóc mềm của cậu, cuối cùng giống như còn ngại không đủ trực tiếp đem Nghiêm Thanh Viên ôm vào trong lòng ngực.
Thiếu niên lúc ấy phảng phất như sợ hãi đến chết đi, gần như làm Nghiêm Trạch Thủy có bóng ma tâm lý vô cùng mãnh liệt, lúc nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên còn sống nhăn có thể nói chuyện, trong lòng Nghiêm Trạch Thủy mới biến mất được chút hoảng hốt, trong khoảng thời gian Nghiêm Thanh Viên ngất đến nằm viện này, Nghiêm Trạch Thủy thậm chí còn cảm thấy mình là đang nằm mơ.
Nghiêm Thanh Viên hoang mang bối rối duỗi tay ôm lại Nghiêm Trạch Thủy, thậm chí còn an ủi duỗi tay vỗ vỗ sau lưng Nghiêm Trạch Thủy, lúc này cậu mới cảm giác được rằng Nghiêm Trạch Thủy kinh hãi.
"Ôm đủ chưa?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy lúc này Nghiêm Trạch Thủy đang ôm cậu hơi thở dài, hơi buông lỏng tay vòng ôm Nghiêm Thanh Viên ra: "Ôm một cái cũng không cho?"
"Em ấy còn phải kiểm tra." Nghiêm Trạch Thanh lạnh lùng nói.
"Ừm."
Kiểm tra cái gì? Nghiêm Thanh Viên trong đầu không hiểu gì hết, nhưng bây giờ cơ thể của cậu rất tốt, làm cái gì cũng được, dưới số liệu kiểm tra của các hạng mục, Nghiêm Thanh Viên sợ độ cao đã được kết luận, Nghiêm Thanh Viên như chết lặng.
"Em bị chứng sợ độ cao từ khi nào?" Nghiêm Trạch Thủy nhìn vào bệnh án, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi kiểm tra.
"Người bình thường không phải đều có chút sợ độ cao sao? Em cảm thấy rất bình thường mà." Nghiêm Thanh Viên đúng là có chút sợ độ cao, nhúng vẫn luôn cảm thấy không đến mức bệnh.
"Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này sao?" Nghiêm Trạch Thủy luôn rất nuông chiều sủng ái Nghiêm Thanh Viên, rất ít khi có vẻ mặt nghiêm nghị với cậu, nhưng lúc này, bên trong giọng điệu của Nghiêm Trạch Thủy tràn đầy nghiêm túc.
"Không có, lúc trước không phải từng ngồi máy bay với anh cả và anh hai sao? Chưa từng bị như vậy!"
"Là vậy sao? Bỗng nhiên nặng lên sao?" Nghiêm Trạch Thủy dường như đang tự hỏi lý do chuyện này.
Nghiêm Trạch Thủy hơi rũ đôi mắt xuống, trong đầu hiện lên dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên sắc mặt trắng bệch phảng phất như sắp chết, thân thể gầy yếu của thiếu niên nằm trong lòng ngực anh, lúc đó nôn nóng anh thậm chí còn không nhớ cân nặng của thiếu niên, anh chỉ cảm thấy thiếu niên trong lòng ngực dường như sắp biến mắt, bây giờ cơ thể anh vẫn còn sót lại cảm giác nghẹt thở lúc đó.
Lúc Nghiêm Trạch Thủy rũ mắt, gương mắt của Nghiêm Thanh Viên bỗng lọt vào tầm nhìn của anh, Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn nhìn xuống dưới, cho nên Nghiêm Thanh Viên dứt khoát nửa quỳ trên đất, quỳ đầu gối trên mu bàn chân Nghiêm Trạch Thủy, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch Thủy.
"Anh cả ơi, anh khóc ạ?" Nghiêm Thanh Viên mắt to sáng lấp lánh, giống như phát hiện lục địa mới, chỉ cần chắc chắn Nghiêm Trạch Thủy thật sự khóc, dường như sẽ mượn cơ hội này trêu chọc.
Cảm giác còn sót lại làm trái tim đau đớn nháy mắt được xua tan một cách kỳ lạ, nhất thời cảm giác vô lực và bất lực, cuốn đi tâm trạng dở khóc dở cười hồi phục bình thường, Nghiêm Trạch Thủy theo bản năng gõ trán Nghiêm Thanh Viên, bản năng Nghiêm Thanh Viên nhắm đôi mắt lại.
Nhưng lúc này Nghiêm Trạch Thủy vốn không dùng lực, tượng trung trừng phạt một chút: "Em mới khóc á, anh sẽ không khóc, có em trai nào lại mong anh trai của mình khóc như em không?"
"Có hả? Em hả?" Nghiêm Thanh Viên trực tiếp nằm lên đầu gối Nghiêm Trạch Thủy, đầu gối lên cánh tay: "Được rồi được rồi, anh cả không sợ nha."
Nghiêm Trạch Thủy dở khóc dở cười: "Sao em lại cho rằng anh đang sợ hãi?"
Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu: "Ưm...!Chỉ là cảm thấy như vậy?"
"Đầu của em không lo dùng học tập đi, đừng cứ nghĩ đến những thứ kỳ lạ nữa." Bàn tay Nghiêm Trạch Thủy ấn nhẹ lên đôi mắt Nghiêm Thanh Viên, nhìn Nghiêm Thanh Viên giãy giụa la lên 'không nhìn thấy', làm ầm ĩ một chút, quả nhiên cảm giác hoảng loạn biến mất một cách kỳ lạ.
Nghiêm Trạch Thanh ở một bên nhìn, một lớn một nhỏ đùa giỡn, mặt mày quá mức sắc bén cuối cùng cũng giảm một chút, lúc nhận được cuộc gọi, đại não y trong nháy mắt trống rỗng.
Nghiêm Thanh Viên sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, Nghiêm Trạch Thanh thật sự có khoảnh khắc không biết bản thân đang làm gì, nên làm cái gì, cho đến khi...!Người bên cạnh nói cho y biết thân thể Nghiêm Thanh Viên không sao, tỉnh lại là tốt rồi, mới miễn cưỡng hoàn hồn.
Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy tất cả lo lắng và lo âu lúc trước của bản thân hoàn toàn là đang chọc cười, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh mà y lấy làm tự hào ngày thường.
"Anh hai vì em mà lo lắng rồi." Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nói.
"Sao nào? Em cũng muốn thuận tiện trêu chọc anh?" Nghiêm Trạch Thanh cười như không cười khóe miệng khẽ cong.
"Hí hí." Lúc này Nghiêm Trạch Thủy buông đôi tay che mắt Nghiêm Thanh Viên ra, cặp mắt kia ý cười nở rộ trước mặt Nghiêm Trạch Thanh, "Cảm ơn anh hai nha, á há."
Nghiêm Trạch Thanh không nói một câu nào.
Y không muốn nói, cũng không biết nên nói gì.
Lúc Nghiêm Thanh Viên chơi đùa, lại luôn mang theo cảm giác u buồn.
Cậu có chứng sợ độ cao hay không, sao cậu có thể không biết.
Cậu không có, lúc trước không có, nhưng mà bây giờ...
Nghiêm Thanh Viên biết tương lai buổi tối đêm đó, là không lâu sau khi thi đại học.
Mà cả kỳ nghỉ hè này, Nghiêm Thanh Viên chưa bao giờ đi đến nơi cao.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là không cần, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ bản thân cậu có ý thức tránh những chỗ cao, cho nên mới luôn không phát hiện.
Trong sách đến cuối cùng, cậu là tự sát, nhảy lầu.
Rõ ràng là việc trong sách, cậu vậy mà sẽ để lại di chứng ư? Đây đã là khả năng duy nhất mà Nghiêm Thanh Viên có thể nghĩ đến.
"Nói như vậy chứng sợ độ cao nhẹ không ảnh hưởng đến cuộc sống thì không cần điều trị đặc biệt, nhưng..." Nghiêm Trạch Thanh không nói hết câu, nhưng Nghiêm Thanh Viên biết nó đã ảnh hưởng đến đời sống của cậu.
"Em sẽ ngoan ngoãn điều trị."
Sau này rất có thể cậu chỉ có một mình.
Không thể để lại một căn bệnh phiền phức như vậy.
Không muốn chết, chết khó chịu quá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...