Nghiêm Trạch Thanh không cách nào diễn tả cảm xúc trong lòng mình, thiếu niên mà y đã sớm có thói quen chăm sóc để ở trong lòng yêu thương đã rời đi khiến y hoảng loạn, vô số đêm đột ngột giật mình tỉnh dậy, theo bản năng muốn đi xem thiếu niên có còn đang ngủ say trong phòng ngủ của cậu hay không.
Nhưng mỗi lần mở mắt ra, tất cả những gì y có thể thấy là một khách sạn xa lạ chưa bao giờ có cảm giác quen thuộc với cách trang trí tương tự.
Ngay cả bây giờ, khi nhìn thấy Diêm Thanh Viên, y vẫn đang suy nghĩ về việc liệu đây có phải là ảo giác của riêng mình hay không.
Nhưng cùng cậu trong trí nhớ cảm giác khác nhau, thân thể thiếu niên trở nên rắn chắc, trên mặt không có một tia mờ mịt, vẫn là đôi mắt sáng ngời y quý trọng.
"Em ấy ăn như vậy không tốt cho dạ dày." Nghiêm Trạch Thanh vô tình nhíu mày, nhưng khóe miệng y lại cong lên, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, mang theo một chút trách móc, "Nên để em ấy ăn cơm thường xuyên."
"Bệnh dạ dày của em ấy đã lâu không phát tác." Diêm Đàm ngồi ở ghế lái khởi động xe, "Mặc dù dạ dày của em ấy không tốt thật, nhưng bây giờ vấn đề này đã được khắc phục rồi."
"Đây là nguyên nhân sinh lý, không thể khắc phục." Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày.
"Rèn luyện nhiều luôn là cách tốt."
Thiếu niên mà họ đã chăm sóc cẩn thận bao lâu nay trông khác hẳn, cậu trông...!Không còn lúc nào cũng lộ ra vẻ u sầu trong lúc vui vẻ nữa.
Nếu áp lực của việc ôm nhầm khiến tâm tư đứa nhỏ này nhạy cảm thì giờ đây thiếu niên giống như sống chân thành sau khi rũ bỏ mọi áp lực.
Nghiêm Trạch Thanh không cách nào diễn tả tâm trạng của y, có chút may mắn, lại có chút mất mát, may mắn thay cuộc sống của Diêm Thanh Viên không khó khăn lắm, mất mát vì cho dù Diêm Thanh Viên rời bỏ y thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Nghiêm Hãn Hải tham lam nhìn thiếu niên năng động, hoạt bát, tươi cười, cũng không phải chỉ có thể nhớ lại những mảnh ghép trong ký ức của mình trên bức ảnh, thiếu niên luôn tỏ ra vui vẻ khi giao tiếp với mọi người, biểu cảm của cậu cũng khiến không khí trở nên sảng khoái dễ chịu.
Nhưng khi nhìn thấy Diêm Thanh Viên cưỡi một chiếc xe ba bánh nhỏ để chuyển phát nhanh, hắn vẫn cau mày.
Thời tiết ngày càng khô nóng, nắng hè lúc nào cũng như thiêu đốt, Diêm Thanh Viên đội một cái mũ nho nhỏ để che bớt cái nắng gay gắt, trong khi đợi giao hàng cậu ngồi trong bóng râm quạt cho mình bằng tờ rơi nhặt được trên mặt đất.
Thiếu niên rõ ràng rất nóng, vẫn luôn đổ mồ hôi, sau khi ngồi trong bóng râm sẽ lộ ra biểu cảm thoải mái vô cùng thỏa mãn, híp mắt hưởng thụ làn gió chậm rãi lướt qua trong bóng râm.
Chiếc xe ba bánh nhỏ chỉ có mái che mưa, nhưng nhiệt độ xung quanh không cách nào hạ xuống, thiếu niên mặc ít quần áo, trên quần áo có thể nhìn thấy một ít vệt mồ hôi, nhưng ở thị trấn nhỏ khô ráo rất nhanh đã khô, thiếu niên thậm chí còn vén ống tay áo lên ngửi ngửi, sau đó ghét bỏ nhíu mày, thanh tú lại đáng yêu.
Khách đến sẽ trò chuyện vài câu với cậu, cậu sẽ thuần thục lấy ra gói hàng chuyển phát nhanh của khách, động tác rất điêu luyện, nụ cười vẫn còn trên môi.
Thiếu niên lấy ra một cái cốc giữ nhiệt từ ba lô của mình, Diêm Đàm nói: "Mùa hè nóng nực, em ấy không thích mua đồ uống lạnh và kem, buổi tối thích nấu chè đậu xanh, ăn rất ngon, bây giờ trong tủ lạnh ở nhà vẫn còn, nếu các cậu muốn tôi có thể cho các cậu một ít."
Diêm Đàm, làm một người được hưởng chè đậu xanh tỏ vẻ bản thân rất rộng lượng.
"Em ấy sao có thể không thích ăn đồ ngọt được?" Nghiêm Trạch Thanh chỉ cảm thấy trong lòng mình đều là không đành lòng, thiếu niên bọn họ đặt ở trong lòng yêu thương bây giờ lại bị gánh nặng cuộc sống đè nặng, niềm vui yêu thích của cậu đã bị lấn át.
"Đừng tự mình đa tình, Viên Viên không cảm thấy đau khổ như vậy đâu." Nhìn Nghiêm Trạch Thanh, Diêm Đàm liền biết anh hai của Diêm Thanh Viên lại phát bệnh, người anh hai này cái gì cũng tốt, nhưng cố tình mỗi lần đối đãi với vấn đề của Diêm Thanh Viên lại luôn nghĩ theo ý của mình.
Nghiêm Hãn Hải ngồi ở ghế sau vẫn nhìn thiếu niên, tuy rằng đang làm việc rất vất vả nhưng trong ánh mắt thiếu niên không nhìn thấy bất kỳ vẻ oán giận nào, cậu nghiêm túc sống cuộc sống của mình, không hề oán hận.
"Em ấy đang tiết kiệm tiền." Diêm Đàm tựa vào cửa sổ xe nói, "Bởi vì em ấy làm rất nhiều và chưa bao giờ bị khiếu nại, nên mỗi tháng em ấy đều lấy được một lần nhân viên ưu tú, sẽ có tiền thưởng, bình thường sống tiết kiệm...! Tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm tiền, trước kia tôi cho rằng là bởi vì em ấy không có cảm giác an toàn nên mới làm như vậy, cho đến khi tôi biết em ấy đang cố gắng để mở một nhà hàng, em ấy nghị lực hơn các cậu nghĩ."
Diêm Đàm đã nhìn Diêm Thanh Viên rất lâu, nhìn thiếu niên này trong lúc trưởng thành từng chút từng chút học được tiến bộ, từ lúc bắt đầu luống cuống tay chân, cho đến khi mỗi một lần anh ấy trở về đều có cảm giác thay đổi thật lớn, ai có thể trải qua cảm giác như vậy đây.
"Lúc đầu trong phòng chúng tôi cũng chỉ có đồ nội thất đơn giản, mua những thứ tối thiểu cần thiết hàng ngày, khi trở về lần thứ hai nhà bếp có thêm rất nhiều thứ mới, còn mua khá nhiều gia vị trên mạng, từ lúc đó kỹ thuật làm cơm của em ấy đột nhiên tiến bộ vượt bậc, còn mua thêm nhiều nồi nữa."
"Lần thứ ba trong nhà có thêm một thứ rất thú vị, các cậu đoán xem là cái gì?" Trong giọng nói của Diêm Đàm lộ ra một chút hoài niệm và ý cười, "Thêm một cái sô pha, sô pha lười, loại sô pha có thể có thể bỏ thêm nhiều thứ vào, còn có tương đối nhiều đồ chơi, tôi hỏi em ấy từ đâu mà có, em ấy nói đã dùng giá rất rẻ mua từ hàng chuyển phát nhanh đã rất lâu không ai nhận, từ bên trong lấy ra không ít thứ thú vị, em ấy tự tay làm tất cả những thứ đó thành đồ chơi."
Diêm Đàm nói liên tục, nói rất nhiều, anh ấy đối với mỗi một lần thay đổi của Diêm Thanh Viên đều khắc sâu trong lòng, đó là quá khứ quý giá của anh ấy.
"Mỗi một lần về nhà, đều là một lần kinh hỉ, cũng là một lần xúc động." Ánh mắt Diêm Đàm dần dần trở nên dịu dàng, "Cậu có thể nhìn thấy mỗi một lần tiến bộ của em ấy, mỗi một lần cố gắng, sẽ vì sự nghiêm túc của em ấy mà khâm phục cuộc sống."
Không cần đồ trang trí đắt tiền, không cần biệt thự lớn cỡ nào, cũng không cần hoàn cảnh thoải mái, nhưng trong căn nhà thuê chỉ trang trí tối giản, anh ấy tận mắt chứng kiến nó dần dần từ nhà thuê trở thành một ngôi nhà.
"Mọi thứ đều được thêm vào từng chút một." Diêm Đàm cảm động nói, "Bất cứ lúc nào em ấy cũng đang cố gắng tận hưởng cuộc sống."
Cho nên, Diêm Đàm hơi nghiêng mắt nhìn hai người khác ngồi trên xe, hai người kia sống như thế nào?
Một người làm việc cật lực ở mỗi thành phố, đêm nào cũng ở trong khách sạn, đừng nói sinh hoạt, chỉ sợ đến y cũng không biết bản thân đang làm gì.
Người còn lại được dạy làm thế nào để trở thành gia chủ tiếp theo của Nghiêm gia, Nghiêm Y là người đàn ông không có dã tâm, lại không muốn gánh vác, muốn mau chóng trút bỏ gánh nặng trên vai xuống cho người khác.
Bọn họ không phải đang sống.
Mà là đang tồn tại.
"Tôi không cho rằng bây giờ các cậu lại nhận Viên Viên trở về là chuyện tốt, thứ cho ta nói thẳng, người thật sự cần nhận ra là các cậu chứ không phải Viên Viên."
Diêm Thanh Viên chỉ còn lại một số chuyển phát nhanh trên mặt đất, cậu chất những gói hàng chuyển phát nhanh còn lại vào trong xe và khóa chúng lại, xoay người ôm chuyển phát nhanh đến tòa nhà, có vẻ như có một vài chuyển phát nhanh cần phải được giao tận cửa.
Xe ba bánh nhỏ cứ như vậy dừng ở đó, Nghiêm Hãn Hải an tĩnh nhìn xe ba bánh nhỏ kia, hơi mím môi, mở cửa xe ra.
Hắn đi đến bên cạnh chiếc xe ba bánh nhỏ, đưa tay chạm vào cốp của chiếc xe ba bánh nhỏ.
Từ khóa phía sau cốp xe đến ghế lái, ngón tay lướt qua đều là một mảnh khô nóng, vào mùa hè oi bức, đứng gần xe cơ giới bằng sắt sẽ cảm thấy hơi nóng ập tới, chỉ cần chạm tay vào là có thể cảm nhận được bỏng rát.
Ghế lái miễn cưỡng có thể che nắng, nhưng cũng không mát mẻ, Nghiêm Hãn Hải đứng trong bóng râm nơi Diêm Thanh Viên cảm thấy mát mẻ, nhưng không cảm thấy mát mẻ chút nào.
Đây đều là những thứ hắn quen thuộc, cũng đã từng trải qua, không khí nóng bức, không khí nôn nóng, hắn đã từng sống trong hoàn cảnh như vậy.
Mọi thứ giữa họ như được trao đổi, mà lúc này Nghiêm Hãn Hải dường như đã hiểu được Diêm Thanh Viên đã cố gắng hết sức để đến gần hắn, khi sống cùng hắn, cậu đang cố gắng chăm sóc hắn theo cách của mình.
Diêm Thanh Viên chạy rất nhiều nơi, điện thoại được kết nối cục sạc dự phòng, thiếu niên dưới ánh mặt trời rất cởi mở, dọc theo đường đi, đi theo, nhìn, nhưng không hiểu sao, không ai nói chuyện nữa.
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh rất phức tạp, lời nói của Diêm Đàm giống như một cây kim đâm vào ngực y.
Diêm Thanh Viên quả thực đang cố gắng hết sức để sống, tất cả những gì cậu làm đều là vì tương lai của mình mà cố gắng, mà y...!Lại không phải.
Nhưng sẽ không phải luôn luôn như vậy, chỉ cần ở bên cạnh Diêm Thanh Viên, y tự nhiên có thể làm hết sức mình.
Y sẽ để Diêm Thanh Viên sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng điều này chẳng phải càng chứng tỏ rằng người thực sự cần đối phương là chính y sao?
Đột nhiên điện thoại vang lên, Nghiêm Trạch Thanh nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của Nghiêm Trạch Thủy từ bên trong: "Em đang ở đâu?"
"Chuyện gì?" Nghiêm Trạch Thanh hỏ.
"Em không báo cáo đã trực tiếp rời công ty, có một số việc chưa bàn giao xong." Mặc dù Nghiêm Trạch Thủy vẫn việc công xử theo phép công*, nhưng trên thực tế giọng điệu cũng không cứng rắn lắm, bọn họ chỉ là quan tâm đối phương mà thôi.
*公事公办 (Công sự công bạn): Xử lý vấn đề nào đó một cách chính thống, không mang ý kiến chủ quan cá nhân.
Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh chăm chú nhìn Diêm Thanh Viên, đột nhiên hỏi: "Anh cả, nếu tìm được Viên Viên, anh định làm thế nào?"
"Cái gì?" Nghiêm Trạch Thủy dường như không hiểu.
"Nếu tìm được Viên Viên, lại phát hiện em ấy cũng không cần anh, anh sẽ làm gì?"
"Anh không biết em hai sẽ làm gì, nhưng anh tin em hai đã có ý nghĩ của mình." Nghiêm Trạch Thủy ngồi trên ghế, sắc mặt không đổi thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng, ""Đây cũng là điều Viên Viên hy vọng chúng ta làm được không phải sao? Sống theo ý tưởng và sở thích của mình, đừng ép buộc bản thân quá mức."
"Vậy sao?" Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh chưa từng dời đi, "Em đã từng dạy Viên Viên đừng quá tùy hứng, nhưng lại bị Viên Viên dạy nên tùy hứng như thế nào, thật là mỉa mai."
"Những lời của một đứa trẻ ngoan luôn luôn khiến cho mọi người thích nghe." Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói, "Viên Viên là một đứa trẻ, vô cùng vô cùng tốt."
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Trạch Thủy không thể kìm nén được niềm vui trong lòng, đột nhiên bật cười, nhưng mà sau tiếng cười này lại mang theo tiếng khóc nhẹ.
Tìm được em ấy rồi.
Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh không nói thẳng, nhưng bọn họ là anh em, sao anh có thể không hiểu em hai của mình được.
Cuối cùng cũng tìm được rồi, cuối cùng cũng...
Không nên gấp gáp, đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm chút nữa thì đã sao, lần này cho dù Nghiêm Trạch Thanh nguyện ý để Viên Viên chạy trốn, Nghiêm Hãn Hải cũng sẽ không cho phép.
Nghiêm Trạch Thủy hít thở sâu vài lần, luôn cảm thấy sự kích động trong lòng không thể kiềm chế được, đứng dậy đi lại hai vòng, sau đó nhịn không được cười rộ lên, thậm chí thư ký ở ngoài cửa văn phòng cũng nhận thấy động tĩnh đi vào hỏi có cần gì hay không, nụ cười rộ của Nghiêm Trạch Thủy không kiềm chế được trực tiếp bị thư ký nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn cảnh tượng cũng có chút xấu hổ.
Sau khi thư ký đóng cửa lại không hỏi nữa, Nghiêm Trạch Thủy đứng dậy đi đến tủ sách bên cạnh, ở chỗ này đặt một thứ gì đó, đó là một tập tranh mà anh từng đưa cho Diêm Thanh Viên.
Khi Diêm Thanh Viên rời đi đã để tập tranh này lại.
Sau đó bọn họ kiểm kê đồ đạc của Diêm Thanh Viên, nhưng chỉ có một vài bộ quần áo bị mang theo, mà thứ duy nhất Diêm Thanh Viên mang theo là máy chơi game kia.
Tập tranh bị bỏ lại.
Anh đã từng hỏi Nghiêm Hãn Hải, vì sao cậu muốn để lại quyển tập tranh này.
Đây rõ ràng là biểu hiện chân thực nhất tình cảm của anh dành cho Diêm Thanh Viên.
Lúc ấy Nghiêm Hãn Hải rất lạnh lùng nói cho anh biết sự thật anh vẫn không muốn thừa nhận —— cậu không muốn tiếp nhận sự bảo vệ của anh.
Vì sao chứ?
Vấn đề này, nếu vẫn không tìm được Diêm Thanh Viên, có lẽ sẽ trở thành bí ẩn chưa có lời giải.
May mắn thay...!Tìm được rồi.
Nghiêm Trạch Thủy rất muốn gặp Diêm Thanh Viên, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Anh là anh cả, phải có một người anh cả đảm nhận trách nhiệm, đây là điều anh hy vọng.
Anh sẽ tạo cơ hội để các em giải tỏa cảm xúc và làm nũng.
Anh sẽ chờ.
Không vội vàng.
Trên giá sách không chỉ có một cuốn tập tranh, bên cạnh còn có thêm vài cuốn tập tranh, mỗi cuốn đều chất chứa tâm tình mà anh muốn bày tỏ.
Vẽ tranh thật sự là một chuyện thú vị, cảm ơn Viên Viên khiến y tiếp xúc với cách trút bầu tâm sự thú vị như vậy.
Hôm nay rất nóng, nhưng không ngột ngạt, Diêm Thanh Viên cảm thấy tình huống hiện tại vẫn rất thoải mái.
Nhưng hôm nay có một chuyển phát nhanh khiến cậu rất khó xử.
Đầu dây bên kia nói qua điện thoại người đó bị trẹo chân không thể nhận chuyển phát nhanh được nên bảo cậu đưa tới, nơi giao hàng là trung tâm mua sắm xa hoa nhất trong thị trấn.
Bình thường cậu đều ở dưới lầu chờ người xuống lấy.
Lần này thật sự làm khó cậu rồi.
Vì là trung tâm mua sắm nên thiết kế dạng vòng rỗng, xung quanh toàn là cửa hàng nên nếu cậu muốn chuyển phát nhanh thì không thể không đi lên.
Mặc dù cậu đã cố gắng rất nhiều để vượt qua chứng sợ độ cao của mình, nhưng vấn đề này vẫn không thể khắc phục được.
Hơn nữa hôm nay không biết vì sao luôn cảm thấy xung quanh có người nào đó đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cho tâm trạng của cậu trở nên khẩn trương.
Dù biết rằng đây chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng càng khẩn trương, mức độ chấp nhận độ cao của cậu cũng càng thấp, cho đến bây giờ đôi chân của Diêm Thanh Viên cứ run lên khi nghĩ đến việc đứng ở một nơi cao như vậy.
Sao cứ phải ở vị trí cao nhất chứ.
Rất sầu.
"Ngài xem có thể gọi người bên cạnh ngài xuống lấy không, bên này của tôi thật sự không tiện lắm." Diêm Thanh Viên cầm điện thoại cố gắng biểu hiện ra mình vô cùng khó xử.
Người phụ nữ đầu dây bên kia nhẹ giọng mang theo chút bất đắc dĩ và giọng điệu làm nũng: "Chân tôi thật sự bị thương mà, hơn nữa bên cạnh cũng không có bạn bè, một mình tôi trông coi cửa hàng, nếu tôi có thể đi xuống tôi nhất định sẽ đi xuống tự mình lấy, làm phiền ngài đưa một chút nha."
"Vậy ngài xem như vậy có được hay không, tôi trực tiếp đặt chuyển phát nhanh lên thang máy tham quan đưa lên cho ngài, ngài ở trên chờ cửa thang máy?" Diêm Thanh Viên thật sự không muốn leo cầu thang, có trời mới biết ở nơi cao như vậy cậu đi lên một chuyến phải mất bao lâu mới có thể lấy lại tinh thần.
"Không được mà, nếu đồ đạc của tôi bị người ta lấy đi thì phải làm sao đây?"
"Tôi ở phía dưới nhìn sẽ không để cho người ta lấy đi." Diêm Thanh Viên cũng nói.
"Nhưng nếu thật sự có người lấy đi cậu không kịp trở tay, vậy cậu có chịu trách nhiệm về việc làm mất chuyển phát nhanh của tôi không?" Cô gái rõ ràng không vui vì Diêm Thanh Viên cứ thoái thác, giọng điệu cũng nặng hơn, "Hơn nữa chân tôi bị đau, lẽ nào cậu còn muốn để tôi đi thẳng đến chỗ cửa thang máy sao?"
Nhưng...!Không phải cô ấy tự mình lên đó sao? Nếu có thể đến cửa hàng, con đường hai bước đơn giản hẳn là không có vấn đề gì.
Mặc dù Diêm Thanh Viên chửi thầm, nhưng cũng đành chịu.
"Tôi biết rồi." Giọng điệu của Diêm Thanh Viên có chút buồn bực, quên nói những lời dễ nghe, Diêm Thanh Viên ôm chuyển phát nhanh đứng trước thanh máy, lúc này chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.
Rõ ràng ngay cả dạ dày không tốt cũng có thể khắc phục được, nhưng vì sao lại không thể khắc phục được chứng sợ độ cao chứ.
Khi Diêm Thanh Viên đang đợi thang máy, cậu cảm thấy tâm trạng mình dần sa sút, vừa tưởng tượng đến việc phải lên một nơi cao như vậy trước mắt choáng mặt choáng ngợp không biết phải làm sao, lòng bàn tay đã bắt đầu tiết ra mồ hôi, dính lên hộp rất không thoải mái.
Không sao đâu, lúc trước cũng không phải chưa từng gặp loại tình huống này, chỉ cần đi lên đi xuống thật nhanh, sau đó nhắm mắt lại hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa còn có âm thanh truyền đến, cậu cũng có thể chuẩn xác xuống thang máy.
Nhưng cho dù làm rất nhiều xây dựng tâm lí nhưng Diêm Thanh Viên vẫn dần dần cảm giác được đầu váng buồn nôn, cảm giác nôn mửa từng đợt cuồn cuộn dâng lên, rõ ràng cậu đang ở trên mặt đất nhưng lại cảm thấy như mình đang giẫm lên một đám mây mềm mại không có chút sức lực, tưởng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đôi tay ôm chuyển phát nhanh của Diêm Thanh Viên dần siết chặt, đầu óc trở nên choáng váng, khi bước vào thang máy cậu cảm thấy hai chân đều mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
Vì là thị trấn nhỏ trên cơ bản người mua sắm không nhiều lắm, trung tâm thương mại vắng tanh, Diêm Thanh Viên phải đi thang máy một mình, cậu cảm thấy tim minh sắp quá tải mất rồi.
Nhưng vào lúc này đột nhiên có hai người đi vào, bởi vì Diêm Thanh Viên sợ hãi nên không cách nào quản được người bên cạnh là ai, nhưng không biết vì sao, hai người kia có vóc dáng rất cao, đứng bên cạnh Diêm Thanh Viên vậy mà giống như hai ngọn núi che khuất tầm nhìn của Diêm Thanh Viên để cậu không nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh.
Có lẽ là do không nhìn thấy, Diêm Thanh Viên cảm thấy cảm giác sợ hãi của mình ít đi một chút, không đến mức giống như vừa rồi hai chân đều không bước được, hơn nữa...! Không biết vì sao cứ luôn cảm thấy rất an toàn.
Diêm Thanh Viên cảm thấy mình vậy mà lại ỷ lại hai người xa lạ như vậy rất ngượng ngùng, vẫn cúi đầu nhìn chuyển phát nhanh, cuối cùng Diêm Thanh Viên cũng thở phào nhẹ nhõm khi lên đến tầng trên, nhìn cũng không dám nhìn liền chạy ra khỏi thang máy, dọc theo bức tường mà đi, cuối cùng cũng đưa được hàng chuyển phát nhanh đến tay người ta.
Diêm Thanh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không biết có phải là lúc thở phào nhẹ nhõm hay không, cậu còn phải đi xuống nữa.
Nhưng khi đang run rẩy chờ thang máy, đột nhiên có một bàn tay che mất tầm mắt của cậu, trong lúc hoảng sợ chợt nghe thấy giọng nói của Diêm Đàm: "Chứng sợ độ cao lại tái phát? Sao em không nói thẳng với người ta?"
"Anh Diêm ơi!" Diêm Thanh Viên nghe được giọng nói của Diêm Đàm cực kỳ kinh hỉ, "Anh vậy mà không đi?!"
"Đi? Anh phải đi đâu đây?" Diêm Đàm hỏi, cảm thấy Diêm Thanh Viên dường như muốn gỡ tay đang bịt mắt cậu ra, nên nói, "Đừng cử động, em không nhìn thấy thì sẽ không sợ nữa, đợi đến khi xuống dưới, anh sẽ buông em ra."
"Được nha!" Diêm Thanh Viên có chút kinh hỉ, "Cảm ơn anh Diêm!"
___.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...