Tần Việt về rồi.
Nước mắt của Trì Bối lách tách rơi xuống, cô không biết phải tả cảm xúc này như thế nào, trước mặt chị gái thật ra cô cũng muốn khóc, nhưng vẫn luôn không dám rơi nước mắt, nhẫn nhịn chịu đựng.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Cô biết Trì Bảo cũng rất khó chịu, nếu cô khóc, Trì Bảo sẽ càng khó chịu hơn. Cho nên cô bằng lòng một mực chịu đựng, nhưng Tần Việt về rồi, cô giống như tìm được chỗ dựa vững chãi hơn, bởi vì trong lòng cô tin Tần Việt có thể giúp mình giải quyết tất cả thuận lợi.
Đương nhiên là Trì Bảo cũng có thể, nhưng không biết nên nói như thế nào, cô sợ Trì Bảo lo lắng, sợ Trì Bảo sẽ khó chịu hơn cả mình.
Cô nắm lấy quần áo Tần Việt gật đầu, nắm tay vô cùng chặt.
Một hồi lâu sau, Trì Bối nén nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Sao anh đột nhiên lại về rồi?”
Lúc này cô mới nhớ tới Tần Việt có công việc đi công tác, đây hẳn là hôm qua chạy trong đêm về phải không?
Tần Việt “ừm” một tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc cô dỗ dành, lúc này cũng không có thời gian so đo với Trì Bối việc vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói cho mình biết. Vừa nhìn thấy cô khóc, Tần Việt đã quên mất chuyện muốn dạy dỗ cô.
Anh không giải thích nhiều mình sao lại đột nhiên trở về, chỉ cúi đầu nhìn Trì Bối nói: “Dậy đi rửa mặt trước? Ăn bữa sáng một chút.”
Trì Bối sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thấy đồ bày trên bàn ở một bên, gật gật đầu: “Được.”
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Tần Việt kéo người dậy, đi vào nhà tắm.
Anh chạy về gấp, có điều không phải là Trì Bảo thông báo mà là Hoắc Gia Hành.
Hoắc Gia Hành thông qua bà xã của mình mới biết chuyện này, Chu Sơ Niên là người thích lên mạng, trên Weibo có hơn mấy chục vạn fan hâm mộ, cô ấy gần như muốn ở lại trên Weibo luôn rồi. Buổi tối hôm qua cũng là lúc lướt Weibo nhìn thấy, cô ấy ngay lập tức nhận ra người kia là Trì Bối, cho nên nhanh chóng nói việc này với Hoắc Gia Hành.
Hoắc Gia Hành không hiểu lắm nên đã trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Việt.
Tần Việt lúc đó vừa mới bàn chuyện công việc xong, trước để trợ lý mua vé máy bay trở về, nhưng vé máy bay vào giờ đó gần như đã bán hết toàn bộ, đến cuối cùng trợ lý dùng giá cao mua lại một vé từ người khác, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy về.
Trên đường trở về, Tần Việt cũng đại khái hiểu được cụ thể là chuyện gì.
Anh chỉ cần vừa nghĩ tới những công kích ngôn ngữ trên mạng đối với Trì Bối là đã đau lòng muốn quay về ôm cô một cái.
Cô gái mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì mà phải chịu sự công kích và chửi rủa không rõ đầu đuôi của thế giới này như vậy.
Tần Việt cúi đầu nhìn điện thoại, Tống Văn Hạo bên kia gửi tin nhắn tới cho anh, anh trả lời “Được” rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trì Bối đi ra.
“Xong rồi.”
Trì Bối “ừm” một tiếng, đè lên đôi mắt sưng đỏ của mình, nhìn Tần Việt tủi thân nói: “Mắt hơi sưng.”
Vừa rồi lúc cô nhìn thấy mình ở trong gương, không cần nói cũng biết là xấu đến cỡ nào.
Cô lại khóc thành bộ dạng như vậy trước mặt Tần Việt.
Tần Việt cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô thấp giọng dỗ dành: “Đợi chút nữa ăn sáng xong chườm nước nóng cho em, sau này còn khóc không?”
Trì Bối tủi thân nhìn anh: “Còn.”
“Nếu anh bắt nạt em thì em sẽ khóc.”
Tần Việt nghe, cong cong khóe miệng: “Được, vậy cả đời anh sẽ không bắt nạt em.”
Anh không nỡ để cô khóc.
Trì Bối cười, “ừm” một tiếng.
Hai người yên tĩnh ăn sáng, tạm thời không nói đến những chuyện ngổn ngang kia.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Bối cũng xem như đã điều chỉnh xong tâm trạng sợ hãi của mình, ngước mắt nhìn về phía Tần Việt.
“Anh vẫn chưa nói cho em biết vì sao anh lại về đâu.” Cô suy nghĩ một chút hỏi: “Là chị em gọi điện thoại cho anh sao?”
Tần Việt cầm khăn lau khóe miệng của cô một cái, thấp giọng nói: “Không phải, anh nhìn thấy tin tức trên mạng.”
Trì Bối “ồ” một tiếng, có chút không vui.
Cô ngước mắt nhìn Tần Việt, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Quan hệ của tụi em và người thân…” Lời còn chưa nói hết, Tần Việt đã cười nói: “Anh biết.”
“Anh biết?” Trì Bối trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh biết cái gì?”
Chẳng lẽ còn biết mình và nhà cậu là mối quan hệ gì?
Nói thật, từ sau khi ông bà ngoại của Trì Bối qua đời, bọn họ và những thân thích kia thật sự không có bất kỳ liên lạc gì. Cho dù lúc ông bà ngoại còn sống, bọn họ cũng rất ít liên lạc.
Cho nên hiện tại cô thật sự không muốn giúp đỡ.
Có tiền thì làm sao, có tiền của ai từ trên trời rớt xuống đâu?
Năm đó nếu không phải là Trì Bảo thông minh, còn kiên cường gắng gượng chống đỡ, các cô bây giờ nói không chừng đã sớm chết đói rồi!
Trì Bối không biết vì sao da mặt một vài người lại dày như vậy, dám chủ động nhắc đến chuyện năm đó với mình.
Tần Việt nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của cô, cười cười: “Biết được không nhiều, nhưng anh biết bạn gái của anh không phải là người như thế.” Anh thấp giọng hỏi: “Bọn họ có phải là người nhà của mấy người năm đó đi ra ngoài chơi rồi bỏ lại em không?”
Chuyện năm đó Tần Việt còn nhớ rõ, sở dĩ Trì Bối gặp được mình là bởi vì nói có anh trai và em gái đi ra ngoài chơi, đưa cô đi ra ngoài, nhưng lại rất ghét bỏ cô vướng chân vướng tay nên trực tiếp vứt cô lại ở ven đường, để cô tự đi về. Cô không tìm được đường về nên mới gặp được Tần Việt nhặt ve chai.
Lúc đó Trì Bối nói không ít chuyện của người thân thích, cô nói họ không thích cô, nhưng cô không có cách nào, không thể để cho bố mẹ lo lắng, bọn họ phải làm việc, chị gái phải đi học, cô cũng chỉ có thể ở lại nhà bà ngoại. Bọn họ còn cướp đồ chơi của cô, cướp quần áo của cô, ngay cả sữa sau này mang tới tìm anh cũng là cô vụng trộm giấu đi nên mới không bị cướp mất.
Những chuyện này Tần Việt đều nhớ rõ ràng.
Trì Bối sửng sốt một chút mới gật gật đầu: “Ừm, là con nhà cậu mợ em.”
Hai ông cậu hai bà mợ, mang theo vô vàn địch ý với một nhà bọn họ.
Tần Việt gật đầu, sờ lên đầu cô: “Hiện tại còn khó chịu không?”
Trì Bối gật gật đầu: “Vẫn ổn.” Cô nhìn về phía Tần Việt: “Chị em về công ty rồi, hình như công ty có chuyện rồi, anh bên này có phải…” Cô thoáng áy náy nói: “Tụi em có làm ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty không?”
Tần Việt nhướng mày, ôm người ngồi lên chân mình: “Không sao.” Anh hôn khóe môi Trì Bối một cái an ủi: “Cho dù có thì anh cũng có thể giải quyết được, biết không?”
“Ừm.”
Tần Việt dừng một chút nhìn cô: “Bây giờ phải về công ty trước một chuyến, em muốn ở đây hay là theo anh đến công ty?”
Trì Bối suy nghĩ một chút: “Cùng anh đến công ty.”
“Được.”
Hai người dọn dẹp về công ty, lúc trở về Tần Việt còn thuận tiện gọi điện thoại cho Trì Bảo, anh nhất định phải tìm hiểu toàn bộ chuyện đã xảy ra một chút, một số việc liên quan tới Trì Bối khi còn bé, Trì Bảo cũng chưa từng nói với bất cứ ai, cho dù người đó là Tần Việt.
Mà Tần Việt cũng không muốn hỏi Trì Bối, anh sợ làm cho cô nhớ lại vài chuyện không tốt.
Nếu như chỉ bị bỏ lại thì Trì Bối sẽ không đến mức nhìn thấy anh sẽ khóc, cũng không trở thành người sắt đá như trong video, cô vẫn luôn lương thiện, không giống như là người sẽ đối đãi với người thân như vậy. Ở trong đó nhất định còn có không ít ẩn khuất.
Chỉ có điều chuyện Tần Việt không ngờ là anh vừa mới nghe xong toàn bộ câu chuyện từ chỗ Trì Bảo thì Trì Bối đã tự mình kể ra toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Trì Bối có Weibo, hơn nữa cô còn có tài khoản và mật mã Weibo chính thức của công ty bọn họ, chỉ có điều là vẫn chưa từng dùng.
Sau khi trở về công ty, Tần Việt sắp xếp cho cô đến văn phòng nghỉ ngơi xong thì đi ra ngoài.
Trì Bối đại khái có thể đoán được người này đi làm gì, hẳn là anh đi triệu tập cuộc họp khẩn cấp rồi.
Buổi sáng Trì Bối lại xem Weibo cũng biết chuyện này ảnh hưởng lớn cỡ nào, trong xã hội bây giờ, bàn về chuyện gì có ảnh hưởng sâu nhất, ngoại trừ bê bối của minh tinh nghệ sĩ ra thì chính loại chuyện này. Tất cả mọi người đứng ở đỉnh cao đạo đức, tất cả bọn họ là Thượng Đế, bạn làm đúng hay không, bọn họ chỉ căn cứ từ cái nhìn trực quan của bản thân mà phán đoán.
Cô bị chửi thì cũng thôi, nhưng chị cô và Tần Việt cũng bị mắng chửi, thậm chí còn có người nói Tần Việt mắt mù, sao lại tìm bạn gái như thế.
Trừ chuyện đó ra, vấn đề này còn ảnh hưởng đến cổ phiếu và việc tiêu thụ sản phẩm của hai công ty.
Cô nhìn những tin tức kia, ở trong nhóm mấy bạn cùng phòng vẫn luôn nhắn tin an ủi cô, nhưng Trì Bối căn bản nghe không vào, bản thân cô có thể chấp nhận những chuyện này, nhưng không hy vọng nó ảnh hưởng đến bất kỳ ai, cho dù người đó là chị gái và bạn trai của mình, cô cũng không muốn.
Huống chi chuyện này bản thân cô không có lỗi.
Nghĩ đến đây, Trì Bối gửi tin nhắn cho Tần Việt, mang theo hai vệ sĩ mà trước đó Trì Bảo sắp xếp cho cô để về nhà.
Trong nhà cô còn giữ không ít chứng cứ.
…
Lúc Trì Bảo tới công ty của Tần Việt còn kinh ngạc một chút: “Em gái tôi đâu?”
Tần Việt dừng lại một chút nói: “Nói là hơi mệt muốn về nhà nghỉ ngơi.” Anh nhíu mày nhìn về phía Trì Bảo: “Tôi đoán chừng cô ấy không muốn làm phiền tôi làm việc.”
Trì Bảo: “…”
Cô ấy nhìn về phía Tần Việt, nhướng mày: “Tìm tôi để nói chuyện của Trì Bối?”
“Ừm.” Tần Việt ngước mắt nhìn về phía Trì Bảo, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Trì Bối không phải là người nhẫn tâm, trừ phi thân thích từng làm chuyện gì khiến cô ấy không chịu được.”
Nghe vậy, Trì Bảo mỉa mai cười một tiếng: “Há chỉ là không chịu được.”
Cô ấy trầm mặc một lát nói: “Thật ra loại chuyện này nên là Trì Bối tự mình nói cho anh biết, nhưng tôi không muốn em ấy nhớ lại chuyện lúc đó.”
Tần Việt nghe, mơ hồ cảm thấy có chỗ bất thường, anh theo bản năng trở nên căng thẳng.
Trì Bảo nhìn anh, chân thành nói: “Trước khi nói thì anh đồng ý với tôi một việc trước đã.”
“Cái gì?”
Trì Bảo nói: “Tôi không ngăn được anh, nhưng Trì Bối sẽ lo lắng, anh không thể nghe được những chuyện này rồi đi làm bậy với mấy người đó, có trừng trị họ thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tuân thủ pháp luật.”
Cô ấy sợ, bởi loại đàn ông như Tần Việt quá nguy hiểm. Mặc dù cô ấy rất muốn trả thù những người đó, để bọn họ bị báo ứng, nhưng cũng không thể phạm pháp, không thể ngầm làm ẩu làm càng được. Bất kể là làm gì, Trì Bảo vẫn tuân thủ luật pháp.
Mí mắt Tần Việt giật một cái, “ừm” một tiếng: “Cô nói đi.”
Trì Bảo gật đầu, bắt đầu nói cho anh những chuyện hồi ức khi còn bé kia.
…
Thời gian dần dần trôi qua, chờ sau khi Trì Bảo dùng giọng điệu đơn giản nói xong toàn bộ, hai tay của Tần Việt đã nắm lại thành quả đấm, gân xanh cũng nổi lên, có thể tưởng tượng được anh đang kiềm chế cỡ nào.
Trì Bảo nhìn vậy thậm chí còn nghĩ, nếu như mấy người đó ở chỗ này, Tần Việt có thể sẽ trực tiếp đánh cho một trận, đánh cho họ thừa sống thiếu chết mới buông tha.
Cô ấy dừng lại một lúc, nhạt giọng nói: “Đại khái là như vậy.”
Tần Việt trầm mặc hồi lâu, đè nén cơn giận của mình mới khàn khàn giọng đáp lời: “Đã biết.”
Anh ngước mắt nhìn về phía Trì Bảo: “Bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
“Bệnh viện.”
Tần Việt gật đầu, vừa muốn hỏi tiếp, Tống Văn Hạo từ bên ngoài gõ cửa đi vào, lo lắng nhìn về phía Tần Việt: “Giám đốc Tần, cô Trì đăng Weibo rồi.”
Trì Bảo dừng lại, theo bản năng quay đầu: “Dùng Weibo nào để đăng?”
“Weibo của công ty cô.”
Trì Bảo dừng lại, theo bản năng mở điện thoại lên, Tần Việt cũng đi xem Weibo rồi.
Lúc Trì Bối đang biên soạn đã nghĩ kỹ mọi thứ, một lần nữa mở ra chuyện của quá khứ vô cùng khó chịu, thậm chí là rất giày vò ra một lần nữa. Cô không muốn người thân và người yêu của mình bị chửi, cũng không thích bị người khác hiểu lầm. Càng không muốn vì những chuyện không quan trọng này mà ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.
Bởi vì cô bị nhốt mà từng có chứng sợ hãi giam cầm, cũng từng có bệnh tâm lý một khoảng thời gian, mà những thứ này đều là sau khi cách xa nơi đó mới từ từ chữa trị khỏi.
Cô giữ lại phiếu kiểm tra sức khỏe, giữ lại rất cả mọi thứ. Trước kia không nghĩ tới sẽ có một ngày dùng đến, lúc ấy chỉ cảm thấy là thứ mình từng trải qua, cho dù là không tốt cô cũng muốn giữ lại, thật sự không nghĩ đến còn có một ngày phát huy tác dụng.
Trì Bối nói ra từng chuyện từng chuyện mà mình từng gặp phải, thậm chí còn có các loại chứng cứ bên ngoài, ngay cả một vài tin nhắn năm đó cậu nói xin lỗi bố cô cô cũng tìm ra, tin nhắn cô vẫn luôn giữ, chỉ vì đề phòng lỡ như bọn họ lại tới dây dưa với chị em cô.
Trì Bối đăng một đoạn văn rất dài, đến lúc cuối cùng cô viết: Công khai nói cho mọi người biết không phải là muốn lấy được sự đồng cảm của mọi người, tôi đã ổn rồi. Bất kể đã từng gặp phải chuyện gì thì hiện tại đều tốt rồi, tôi rất ổn, cũng rất khỏe mạnh, sở dĩ nói cho mọi người biết là vì không hy vọng mọi người bị người ta cố ý dắt mũi lợi dụng. Có đôi khi bạn không thể trói buộc đạo đức của người khác, bởi vì ta vĩnh viễn không biết người ta giúp rốt cuộc là người xấu hay người tốt.
Một câu cuối cùng, cho dù nhà chúng tôi có tiền, mấy chục vạn không tính là gì nhưng cũng không muốn cứu người. Năm đó lúc tôi bị nhốt một ngày một đêm cũng không có ai thương xót tôi cả. Khi ấy tôi chỉ mới năm sáu tuổi, vậy mà bởi vì ghen ghét mà bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy. Sau đó nữa bố mẹ xảy ra tai nạn qua đời, bọn họ đòi quyền thừa kế trong nhà, không giành được tài sản thì bỏ mặc chị em chúng tôi. Khi đó sở dĩ bọn họ từ bỏ quyền thừa kế là bởi vì biết công ty nhà chúng tôi xảy ra vấn đề, còn đang nợ mấy ngàn vạn. Lúc chị em chúng tôi lâm vào cảnh khó khăn bọn họ không một ai đưa tay ra giúp đỡ, vậy bây giờ bọn họ dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi thương tình giúp đỡ?
Không biết nên giải thích thế nào, tóm lại chỉ muốn kể cho mọi người một câu chuyện, cuối cùng cảm ơn những người đã đọc hết toàn bộ câu chuyện. Người tôi không muốn làm ảnh hưởng nhất chính là chị gái và bạn trai tôi, thực lòng xin lỗi, tôi đều làm ảnh hưởng đến cả hai người rồi. Nhưng tôi biết bọn họ yêu tôi, cho dù bị tôi làm ảnh hưởng vẫn sẽ yêu thương nuông chiều tôi. Cuối cùng, cảm ơn.
Cô không chỉ nói ra hết câu chuyện, thậm chí còn bày ra trước mắt mọi người tất cả phiếu sức khỏe và xác minh bệnh tình mà mình từng trải qua.
Trong lúc nhất thời, hướng gió đã thay đổi.
Giấy chẩn đoán bệnh là thật, mà cùng lúc đó còn có không ít người đã từng quen biết Trì Bối sôi nổi ở trên Weibo lên tiếng cho cô, có cái tên cô nhớ rõ, cũng có cái tên cô không còn ấn tượng gì. Ngay tiếp theo đó một vài dân mạng không quen biết cũng bắt đầu thay đổi thái độ.
Có điều những người này đối với Trì Bối mà nói không quan trọng.
Trên mạng có nhiều anh hùng bàn phím, bọn họ mãi mãi đều là như vậy, lúc sự việc không rõ ràng chân tướng chỉ vẽ nước non, đến cuối cùng lúc phát hiện ra mình sai thì cũng chỉ xin lỗi qua loa.
Những tổn thương đã tạo thành làm sao một câu xin lỗi là có thể vãn hồi lại chứ?
Trì Bối không muốn hận bất cứ người nào, cũng không muốn tha thứ cho bất kỳ ai. Cô đăng Weibo xong thì trực tiếp đóng lại.
Mà phía dưới Weibo chính thức kia lại vô cùng sôi nổi.
[Hu hu hu hu có chút đồng cảm với chị gái, thật ra hôm qua lúc xem video đã phát hiện ra có chỗ bất thường, lúc người phụ nữ đó quỳ xuống với cô ấy còn nói cái gì mà chuyện cũng trôi qua rồi, nói muốn cô ấy tha thứ, con mẹ nó chứ chuyện như vậy thì ai có thể cho qua được! Loại người này chính là đáng đời!]
[Xem hết rồi, chỉ muốn nói loại thân thích rác rưởi này thì cắt đứt quan hệ sớm một chút đi, còn không biết xấu hổ mà tới cửa cầu xin giúp đỡ! Nhanh đi chết đi, thật là mặt dày!]
[Không biết nên nói gì, qua đây xin lỗi chị gái.]
[Hu hu hu hu tôi khóc rồi, tôi hiểu cảm giác này, nhà chúng tôi cũng có thân thích “cực phẩm” kiểu đó, nhà tôi hơi khá giả chút thôi nhưng những thân thích kia lại luôn tới tìm bố tôi xin giúp đỡ các kiểu, không muốn giúp đỡ thì còn bị chửi không có lương tâm, tôi thực sự bị phiền muốn chết, đôi khi thật sự vô cùng muốn cắt đứt quan hệ với thân thích như vậy.]
[Con mẹ nó chứ nhìn cũng muốn đánh chết mấy người này luôn đó! Người ta mới lớn bao nhiêu, lại bởi vì ghen ghét mà làm vậy với người ta! Thế giới rộng lớn này chuyện kì lạ nào cũng có!]
[Tối hôm qua còn mắng chị gái, hu hu hu tôi xin lỗi, mặc dù biết là vô dụng rồi.]
[Tôi biết người phụ nữ tối hôm qua kia, là mẹ của bạn học lớp chúng tôi, người phụ nữ này rất ngoa ngoắt, con gái bà ta cũng rất chanh chua không kém, ở trường thì bạo lực học đường với các bạn học khác, gọi phụ huynh đến thì người phụ nữ này còn bảo vệ con gái mình, nói người khác không đúng, dù sao bạn học của chúng tôi đều biết cả nhà này đều là sinh vật lạ.]
…
Hướng gió trên Weibo lập tức thay đổi.
Trì Bối vừa mới đăng Weibo không bao lâu, chuông cửa nhà bỗng vang lên, cô sửng sốt một chút mới hỏi: “Ai vậy?”
“Là anh.” Giọng nói của Tần Việt truyền tới: “Mở cửa.”
Trì Bối chần chờ hai giây, vẫn mở cửa ra.
Vừa mở ra, cô đã bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.
Trì Bối dừng lại, vùi đầu vào trên cổ Tần Việt cọ cọ, nũng nịu nói: “Không phải là đang họp sao, sao lại có thời gian tới đây?”
Tần Việt “ừm” một tiếng, vuốt vuốt tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Tới ăn cơm trưa với bạn gái anh.”
Trì Bối cười, cong cong khóe miệng nhìn anh: “Anh nấu à?”
Tần Việt gật đầu, đáp lời: “Anh nấu.”
Hai người liếc nhau, Tần Việt đột nhiên hỏi: “Còn muốn khóc không?”
Trì Bối sửng sốt một chút, nhìn về phía anh mà nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Cô có vẻ yếu đuối hơn nhiều rồi, vừa gặp phải một chút chuyện nhỏ đã bắt đầu khóc.
Tần Việt tự chuốc lấy, sau khi làm Trì Bối khóc lại dỗ gần nửa tiếng đồng hồ cô mới nín.
“Anh đi nấu cơm.”
“Được.”
“Ăn cơm xong dẫn em đi một nơi.”
Hai người thần giao cách cảm mà không nói đến những chuyện vớ vẩn trên mạng kia.
Tần Việt ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm cho cô, sau khi hai người ăn cơm xong mới đi ra ngoài.
Mãi đến sau khi lên xe, Trì Bối mới phản ứng chậm chạp hỏi: “Muốn dẫn em đi đâu vậy?”
Tần Việt nhướng nhướng mày, nhìn bạn gái mình: “Bây giờ mới hỏi thì có phải hơi trễ rồi không?”
Trì Bối cười: “Trễ chỗ nào chứ?”
Cô không cảm thấy trễ.
Tần Việt ừm một tiếng: “Đợi chút nữa là biết.”
Mãi đến khi xe dừng ở cửa bệnh viện, Trì Bối mới biết Tần Việt đưa cô tới làm gì.
Tần Việt nghiêng đầu, nhìn qua cô: “Sợ không?”
“Không sợ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...