Trì Bối trừng mắt nhìn Tần Việt, trực tiếp đá anh một cái.
Tần Việt cúi đầu mỉm cười, đưa tay ôm vai cô, cúi đầu hôn một cái, ghé vào bên tai cô thầm thì: “Thật sự rất đẹp.”
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Làn da cô trắng, chiều cao vừa đủ, dáng người cũng luôn giữ gìn rất tốt, mặc dù nói Trì Bối không thích vận động, cả người đều khá lười biếng, nhưng cô ăn không mập, hơn nữa có lẽ bởi vì tiêu hao chất xám mà dáng người vẫn luôn ổn định.
Mặc chiếc váy sao trời này vô cùng xinh đẹp.
Xinh đẹp trắng trẻo, vừa bước ra đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ngay cả Tần Trác ở bên cạnh cũng một mực gật đầu: “Không tệ, Tần Việt thật đúng là biết em hợp với cái gì.”
Nghe vậy, Trì Bối cười nhẹ nhàng nhìn qua anh ta: “Cảm ơn anh.”
Tần Trác cười: “Không cần khách khí, nên làm mà.” Anh ta mỉm cười nói: “Dù sao thì giám đốc Tần cũng trả tiền rồi.”
Trì Bối: “…”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tần Trác nhìn một vòng hỏi: “Có chỗ nào cần sửa lại không?”
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
“Hình như không.” Trì Bối cúi đầu nhìn một cái, váy vô cùng vừa người, ngay cả chỗ eo cũng ôm dáng, váy có đai lưng, nhưng đai lưng không quá mảnh, là kiểu váy hai dây thấp ngực.
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Việt: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Việt nhìn chằm chằm bạn gái mình một lúc, đột nhiên có chút hối hận.
Mặc dù đoán được Trì Bối mặc vào sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy. Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chăm chú, nói thật có chút không nỡ để cô đi tham gia họp thường niên, muốn giấu cô đi chỉ cho mình ngắm.
“Tần Việt.” Trì Bối thật sự không chịu được ánh mắt thâm trầm này của Tần Việt, cảm thấy toàn thân đều có chút gì đó là lạ.
Theo bản năng, cô nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Việt… vừa nghĩ tới đã không khống chế được mà đỏ mặt.
Tần Việt hoàn hồn, nhướn mày nhìn cô: “Hửm?”
“Anh xem xem có chỗ nào cần sửa lại không?” Trì Bối lẩm bẩm: “Hình như rất vừa.”
Tần Việt nhướng mày, trầm thấp cười một tiếng trêu chọc cô nói: “Anh đo mà, chuẩn chứ!”
Trì Bối: “…”
Sau khi hai người náo loạn một lúc, quyết định lễ phục, Tần Việt còn mang theo Trì Bối đi chọn một bộ trang sức phối cùng rồi mới rời đi.
Cảnh ban đêm mờ mịt, Trì Bối ngồi trong xe Tần Việt cũng rã rời.
“Buồn ngủ rồi?”
Trì Bối “ừm” một tiếng, nhìn anh: “Có một chút.”
Tần Việt cười: “Vậy thì ngủ trước một lúc đi, khi nào đến nhà anh sẽ gọi em.”
“Được.”
Trì Bối nhắm mắt lại nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút nói: “Đúng rồi, chị em đi công tác rồi.”
Buổi chiều Trì Bảo mới nói với cô tạm thời có việc phải đi công tác một chuyến, bảo cô về nhà cũng được, ở chỗ của Tần Việt cũng được, dù sao thì tùy ý cô, cô ấy không có ý kiến gì quá lớn. Hiện tại yêu cầu của Trì Bảo đối với Trì Bối chỉ có một, đừng để chị ấy làm dì sớm là được.
Nghe vậy, Tần Việt cười một tiếng, nhắc nhở cô nói: “Anh cũng không muốn đưa em về nhà.”
Trì Bối: “…”
Bàn về da mặt dày, đúng là không ai hơn được Tần Việt.
…
Một đường yên lặng, Trì Bối ngủ thiếp đi dưới cảnh đêm, về đến nhà cũng chưa tỉnh lại.
Tần Việt ở lại trong xe, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, trong buồng xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn của bãi đậu xe dưới đất chiếu qua cửa sổ, đủ để người ta loáng thoáng có thể thấy rõ vẻ mặt của cô. Trì Bối ngủ rất sâu, lúc ngủ cô vô cùng ngoan ngoãn, nhìn qua có loại cảm giác yên tĩnh, dịu dàng.
Anh nhìn chăm chú một hồi lâu mới chuẩn bị xuống xe ôm người vào nhà.
Lúc ôm lên, Trì Bối cũng không có cảm giác quá lớn, chỉ hơi ngọ nguậy một cái, ôm Tần Việt cọ cọ làm nũng: “Đến rồi?”
Tần Việt thấp giọng “ừm” một tiếng, nhìn cô: “Ngủ tiếp đi, anh ôm em về nhà.”
“Được.”
Trì Bối rất nhẹ, Tần Việt ôm cô không có bất kỳ áp lực gì, thoáng cái đã ôm người về nhà nghỉ ngơi rồi.
Sau khi đặt lên giường, Trì Bối quấn lấy chăn mền, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Tần Việt ngắm cô chăm chú một lúc mới bật cười lắc đầu, đi xách đồ mà hai người vừa mới mua ở bên ngoài về.
Sau khi lấy đồ về nhà, Tần Việt cũng không gọi cô, trực tiếp đi đến thư phòng.
Hoắc Gia Hành nói chuyện công việc với anh, nhìn anh đang ngẩn người mà gọi mấy tiếng, hơi có chút bất đắc dĩ: “Nghĩ gì vậy?”
Tần Việt ngước mắt nhìn anh ta một cái, dừng một chút rồi nói: “Không có gì.”
Hoắc Gia Hành: “…”
“Con mèo thế nào? Bà xã tôi bảo tôi hỏi.”
Tần Việt cười nhạt một tiếng: “Trì Bối rất thích, bây giờ đang ngủ trong cái ổ nhỏ của nó đấy.”
Hôm qua lúc Trì Bối sang đây nhìn thấy con mèo mướp, khỏi nói là vui vẻ cỡ nào, chơi đùa cả buổi tối mới bị Tần Việt kéo về phóng ngủ. Mèo mướp nhỏ thật sự rất đáng yêu, hơn nữa được nhà Chu Sơ Niên nuôi rất tốt, vẫn luôn ngoan ngoãn nhanh nhẹn, cũng không làm loạn. Cho dù là lính mới nuôi mèo như Tần Việt cũng cảm thấy không tệ.
Anh và Trì Bối đều thích chú mèo con đó.
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành gật đầu: “Vậy là tốt rồi, bà xã tôi lần này yên tâm rồi.”
Tần Việt liếc nhìn anh ta một cái, suy nghĩ một chút hỏi: “Lúc đó, cậu cầu hôn bà xã cậu thế nào?”
Hoắc Gia Hành: “…”
Anh ta sửng sốt một chút, đột nhiên cười: “Tôi đã nói tối nay sao cậu cứ bất thường, thế nào, muốn cầu hôn người ta rồi? Cậu cũng muốn kết hôn à?”
Tần Việt lườm anh ta một cái, không lên tiếng.
Thật ra anh vẫn luôn muốn kết hôn, trước đó không tìm bạn gái không muốn kết hôn là bởi vì người anh muốn chưa xuất hiện, cũng chưa tới lúc. Thật ra hiện tại Trì Bối vẫn còn nhỏ, cũng chưa tốt nghiệp đại học, nhưng Tần Việt quả thật hơi nôn nóng muốn kết hôn rồi.
Nhưng anh cũng có suy tính khác, lo lắng lỡ như tạo thành áp lực gì đó cho Trì Bối. Cho nên trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy tư một việc.
Tuổi tác của hai người chênh lệch rất lớn, bình thường ở chung không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trong loại chuyện này chắc chắn suy nghĩ sẽ khá khác nhau. Tần Việt muốn cho Trì Bối đủ không gian và thời gian, bởi cô còn nhỏ, anh không muốn thúc giục cô, nhưng thỉnh thoảng anh lại thực sự muốn kết hôn với cô, sớm ôm người về nhà, như vậy mới yên tâm được.
Nói chung, khá khó lựa chọn.
Hoắc Gia Hành cười một cái, nói: “Cậu không nhớ tôi cầu hôn thế nào sao?”
Tần Việt: “Nhớ.”
Anh ngừng lại một chút rồi nói: “Cái tôi hỏi là thời cơ.”
Hai người này và anh không giống nhau, họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sau khi lớn lên ở bên nhau là chuyện đương nhiên, hơn nữa Hoắc Gia Hành tìm Chu Sơ Niên nhiều năm như vậy, ở bên nhau cũng hoàn toàn bình thường.
Hoắc Gia Hành ngẩn ra, nhạt giọng hỏi: “Cậu cảm thấy thời cơ nào thì thích hợp?”
Tần Việt: “Đang tự hỏi, có quá sớm không.”
Hoắc Gia Hành sửng sốt một chút, nghĩ đến tuổi tác của Trì Bối, nói: “Có thể là lúc tốt nghiệp, thật ra chỉ cần Trì Bối không kháng cự lại chuyện kết hôn thì bây giờ cậu cầu hôn cũng không sao.” Anh ta nhướng mày cười, cố ý hỏi: “Thế nào, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm khó nắm bắt rồi à?”
Tần Việt cười lạnh một tiếng, sĩ diện nói: “Cậu thấy tôi giống như người sẽ có cảm giác đó sao?”
Hoắc Gia Hành bình chân như vại gật đầu: “Rất giống.”
Tần Việt: “…”
Đề tài này có lẽ không tiếp tục được nữa rồi.
Hoắc Gia Hành cười cười, thu hồi trò đùa lại nói: “Kết hôn phải cân nhắc rất nhiều việc, thật ra đối với con gái mà nói, có bằng lòng kết hôn hay không là xem người đàn ông có thể cho cô ấy đủ cảm giác an toàn để bọn họ bước vào hôn nhân hay không. Nếu cậu cho Trì Bối đủ cảm giác an toàn và tin tưởng, vậy tôi cảm thấy cho dù hiện tại cậu cầu hôn cũng được, nhưng nếu như không đủ, cậu khiến cô ấy cảm thấy không thể dựa vào, không đủ cảm giác an toàn, vậy thì cậu chờ tiếp đi, chờ cô ấy tốt nghiệp hoặc là sau khi cô ấy tốt nghiệp một thời gian ngắn rồi cầu hôn cũng không muộn, dù sao thì bạn gái cậu cũng còn nhỏ.”
Chỉ bởi vì khoảng thời gian khi còn bé, cộng thêm mấy tháng yêu đương hiện tại, nói thật thật sự hơi sớm.
Nghe vậy, Tần Việt gật đầu hiểu rõ.
“Tôi hiểu rồi.”
Hoắc Gia Hành “ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Có gì cần thì cứ mở miệng.”
“Ừm.”
Hai người hàn huyên việc riêng một lúc mới tiếp tục công việc của bọn họ.
Mãi đến khi Trì Bối tỉnh lại lúc mười một giờ, Tần Việt mới dừng công việc lại.
Giấc ngủ này của Trì Bối thật sự rất sâu, có lẽ là tối hôm qua mệt mỏi, lúc chiều tinh thần không quá tốt, đến tối lại mệt thêm.
Bản thân cô là một người thể lực khá bình thường, ở một vài mức độ mà nói, cô còn rất lười, mệt thì chỉ muốn ngủ.
Sau khi tỉnh lại, cô đảo mắt nhìn quanh, vừa muốn đi tìm Tần Việt, nhưng sau khi ngẫm nghĩ giây lát, Trì Bối vẫn đi tắm rửa trước, không ngờ vừa tắm xong thì Tần Việt đã quay về phòng rồi.
Tần Việt sửng sốt một chút, bật cười: “Đang muốn qua đây xem xem em tỉnh lại chưa.”
Trì Bối đưa khăn cho anh, làm nũng với anh: “Sấy tóc cho em được không?”
Tần Việt cười: “Được.”
Anh đưa tay lau tóc cho cô, thuận tay tìm máy sấy.
Hai người trong phòng đều không nói chuyện, chỉ có tiếng máy sấy không ngừng vang lên, Trì Bối ngồi trước mặt Tần Việt, yên tĩnh hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Tần Việt sấy tóc cho cô, lúc khô được một nửa rồi, trong phòng vẫn luôn phiêu tán mùi hương dễ chịu của dầu gội đầu.
Một hồi lâu sau, Tần Việt mới hỏi: “Còn mệt không?”
Trì Bối “ừm: một tiếng: “Thật ra vẫn ổn.”
Tần Việt lườm cô một cái, đưa tay nhéo nhéo vành tai Trì Bối hỏi: “Có đói bụng không?”
Trì Bối dở khóc dở cười nhìn anh: “Có một chút, nhưng mà không thể ăn được.”
Cô quay đầu, ôm Tần Việt làm nũng: “Em muốn ngủ.”
Tần Việt: “…”
Sau khi sấy tóc cho cô xong, Tần Việt đi vào phòng tắm tắm rửa. Trì Bối nằm trên giường nghịch điện thoại, nhắn tin cho Trì Bảo.
Trì Bối: [Chị, chị đến nơi chưa?]
Trì Bảo: [Vừa xuống máy bay, làm sao vậy?]
Trì Bối: [Hỏi thăm một chút, xem chị đáp máy bay an toàn chưa thôi. Chị đi cùng giám đốc Cố đúng không?]
Trì Bảo: [Đúng, mà sao em cứ là lạ vậy, muộn như vậy còn chưa ngủ đi?]
Trì Bối: [Em hỏi chị một vấn đề được không?]
Trì Bảo: [Chị có thể nói không được không]
Không có ai hiểu rõ cô em gái này hơn cô ấy, em gái hỏi như vậy, không thể nghi ngờ là trong lòng đã có đáp án, cho nên cho dù xem như mình không đồng ý, Trì Bối cũng sẽ tự mình quyết định hỏi ra.
Trì Bối: [Hì hì, em khách sáo một chút mà.]
Trì Bảo: [Là vấn đề gì khó mở miệng làm em xoắn xuýt như thế, em hỏi đi.]
Trì Bối: [Khi nào thì chị kết hôn? Giám đốc Cố khi nào thì cầu hôn, hay là hai người là người theo chủ nghĩa không cưới, người bạn trai giám đốc Cố này chị sẽ đổi sao? Nếu như không đổi thì có phải cũng phải cân nhắc chuyện kết hôn không? Chị đã gặp bố mẹ người thân gì đó của giám đốc Cố chưa?]
Cô thoáng cái ném toàn bộ vấn đề về phía Trì Bảo, hỏi đến mức khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Trì Bảo đang đeo một cái túi nhỏ, hành lý được Cố Ngôn Lễ đẩy, lúc cô ấy nhìn thấy tin nhắn cả người đều giật mình ngẩn ra, bước chân cũng ngừng lại theo bản năng, trợn mắt há hốc mồm.
Cố Ngôn Lễ dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy: “Sao không đi nữa?”
“Đi đường đừng nghịch điện thoại.”
Trì Bảo ngước mắt nhìn anh ta, nhíu lông mày: “Không được.”
“Hửm?”
Trì Bảo nghẹn lời nói: “Em trả lời tin nhắn của Trì Bối trước đã.”
Nghe vậy, Cố Ngôn Lễ kinh ngạc nhướng mày nhìn cô ấy, có chút ngoài ý muốn: “Trì Bối hỏi em vấn đề mà em không trả lời được?”
Nếu không thì bạn gái anh cũng sẽ không có vẻ mặt này. Dựa vào sự hiểu biết của Cố Ngôn Lễ đối với cô ấy mà nói, vấn đề mà Trì Bối hỏi hoặc là vô cùng mới lạ khiến người ta kinh ngạc, hoặc là là… nói như thế nào nhỉ, không trả lời được, nói chung, Trì Bảo hiếm khi lộ ra cái vẻ mặt này.
Nhất định là vấn đề làm cô ấy khó xử rồi.
Nghĩ đến, Cố Ngôn Lễ hỏi một câu: “Em ấy hỏi cái gì?”
Trì Bảo nhìn anh, muốn nói lại thôi: “Em không thể nói cho anh biết được.”
Chuyện này nếu như nói cho Cố Ngôn Lễ biết, hôm nay cô ấy có thể sẽ bị trói về kết hôn.
Trì Bảo không tính là người theo chủ nghĩa không cưới, nhưng bây giờ quả thực không muốn kết hôn lắm, cô ấy hưởng thụ cuộc sống yêu đương bây giờ hơn.
Cố Ngôn Lễ: “…”
Anh gật gật đầu, cũng không miễn cưỡng.
“Không trả lời được thì tối nay trả lời, đi ra ngoài trước đã.”
Trì Bảo cất điện thoại, khẽ “ừm” một tiếng: “Được.”
Mà Trì Bối bên này, đến khi Tần Việt đi ra cũng không đợi được câu trả lời.
Ban đêm hai người nằm trên giường, Trì Bối ghé vào trong ngực Tần Việt trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tần Việt.”
“Hửm?”
“Anh ba mươi tuổi rồi đúng không?” Cô vạch ngón tay cảm khái: “Ôi, chúng ta chênh lệch nhau rất nhiều khoảng cách thế hệ đó.”
Tần Việt: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...