Nhà Nhiếp gia ở thành phố B nằm trên đoạn đường tương đối hẻo lánh, tuy rằng hẻo lánh, nhưng tuyệt đối không đại biểu rằng vùng này giá cả nhà ở rẻ mạt gì, ngược lại nếu có thể tại đây sinh sống đều là nhà có tiền có thân phận, nổi danh là khu lâm viên tư gia xa hoa.
Xe chậm rãi tiến vào đại môn biệt thự, quản gia người hầu tiến lên chào đón, dược hiệu trên người Cố Bạch tuy rằng đã lui, nhưng di chứng vẫn còn, cả người xụi lơ không có chút sức lực nào, căn bản không có biện pháp làm chính mình trở về phòng.
Nhìn đến Nhiếp Kình Thương đang tự mình xuống xe không nghĩ muốn quản cậu, Cố Bạch lại lần nữa kích phát tiềm năng trong cơ thể gắt gao bắt lấy cánh tay đối phương, mở to ra đôi mắt đáng thương hề hề cầu bao dưỡng.
"Thật là phiền muốn chết!"
Nhiếp Kình Thương cau mày nghĩ một câu, biểu tình hung hăng, nhưng vẫn ra hiệu ý bảo người hầu lui ra, duỗi tay đem cậu bế lên đưa về phòng.
Bất quá cảm giác được thiếu niên mềm mại dựa vào lòng ngực chính mình, cái loại cảm giác bị người dựa vào thân cận này mạc danh làm tâm tình y thực hảo.
Y nhớ tới khi còn nhỏ lúc ấy Lục Dung Khanh vừa tới Nhiếp gia, thiếu niên tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng thập phần ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là ai biết trưởng thành lại là cái bộ dáng như vậy!
Đem người đặt tới trên giường, Nhiếp Kình Thương nhìn tây trang mình bị mồ hôi thiếu niên làm ướt nhẹp, cảm nhận được một loại khó chịu ẩm ướt, không trách khỏi ở trong lòng thầm mắng tiếng thật là tự làm tự chịu.
Ghét bỏ cởi áo ngoài ra, lấy qua cái khăn ở bên cạnh người hầu mang lên xoa xoa tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Cố Bạch, không kiên nhẫn thở ra một hơi xoay người tùy tay đóng cửa lại liền muốn đi ra ngoài.
Ánh đèn vào lúc đóng cửa lại, cả căn phòng thoáng chốc bị hắc ám đem hết thảy mà cắn nuốt, Cố Bạch nhìn bóng dáng Nhiếp Kình Thương rời đi, vội vàng kêu một tiếng "Anh, chờ một chút!"
Nhiếp Kình Thương đang chuẩn bị rời đi nghe thấy tiếng kêu dồn dập của cậu không kiên nhẫn xoay người lại, một lần nữa mở đèn lên, tức giận nói "Lại chuyện gì a.
.
"
Chuyện gì? Đương nhiên là tiếp tục ôm cái đùi vàng to bự nhà anh nha! Cố Bạch ở trong lòng trộm nói.
Bất quá trên mặt lại lộ ra một bộ thần sắc sợ hãi, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo điểm sợ hãi cùng khẩn cầu hướng cửa nam nhân đứng nói "Anh, em sợ bóng tối, anh bồi em trong chốc lát được không.
.
"
"Cậu sợ tối?"
Nhiếp Kình Thương mở to hai mắt không thể tin tưởng nhìn cậu, cả một căn phòng dán đầy các loại poster, hơn nữa còn treo lên một bộ xương khô âm u kinh khủng sẽ là người sợ tối? Gia hỏa này lại muốn làm cái gì đây!
Cảnh giác nhìn Cố Bạch một bộ thần sắc khẩn cầu, cùng ánh mắt thuần lương của cậu đối diện trong chốc lát, rốt cuộc phòng tuyến tâm lý cứng rắn thành công thất bại dưới ánh mắt ướt dầm dề khẩn cầu của thiếu niên.
Y có chút ảo não hít vào một hơi, lại xoay người trở lại mép giường, đem chăn thô lỗ kéo qua đắp lên cho Cố Bạch, mới hung tợn nói "Thật là phiền toái! Nhanh lên ngủ đi.
.
"
"Cảm ơn anh.
.
"
Mục đích đạt được, Cố Bạch ngoan ngoãn gật đầu mà chụp mông ngựa, sau đó bắt lấy đệm chăn mềm mại như mây, đầu dán sát vào gối tơ lụa hơi híp mắt, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ động tác thập phần hưởng thụ.
Động tác nho nhỏ kia thế nhưng lại làm Nhiếp Kình Thương hơi ngẩn ra, nội tâm không thể khống chế nảy mầm lên một chút, không nghĩ tới gia hỏa này nghe lời dịu ngoan lên vẫn là rất đáng yêu, đương nhiên tiền đề là phải xem nhẹ đi khuôn mặt trang điển cùng quỷ giống nhau kia.
"Về sau không cho trang điểm như này nữa, thật là khó coi chết đi được, còn có trong phòng những thứ đồ chơi kia, ngày mai cho người thu thập đi, sợ tối còn đem phòng trở thành như cái quỷ cốc.
.
Còn trợn tròn mắt làm gì, nhắm lại mau ngủ đi, đợi lát nữa tôi còn có chuyện không có nhiều thời gian bồi cậu đâu!"
Đối với thiếu niên còn mở to mắt nhìn, Nhiếp Kình Thương một bên cau mày giáo huấn, một bên ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp Cố Bạch sắp xếp chăn đệm.
Thời điểm lấy tay về đầu ngón tay không cẩn thận xẹt qua gương mặt Cố Bạch, khóe mắt y nhảy lên một chút, da thịt trơn trượt xúc cảm thập phần tốt đẹp, làm người lưu luyến không thôi.
Cố Bạch nhưng thật ra không biết cảm giác trong lòng y, thấy sắc mặt y đen như vậy, cũng không tính toán lại tiếp tục giả vờ cái gì huynh hữu đệ cung nữa, về sau lại chậm rãi thay đổi ấn tượng vậy, cậu hiện tại thân thể thật sự suy yếu, thập phần mỏi mệt.
Đối với Nhiếp Kình Thương lộ ra một cái ngưỡng mộ tươi cười, nói câu "Anh ngủ ngon", sau đó yên tâm nhắm mắt lại chạy nhanh ngủ, chờ dưỡng đủ tinh thần ngày mai lên lại suy xét sự tình làm nhiệm vụ.
.
Chờ cậu ngủ rồi, Nhiếp Kình Thương mới rời khỏi phòng, động tác không tự giác rón ra rón rén không có phát ra âm thanh làm người trên giường bị đánh thức.
Đi tới cửa, nhìn thấy thiếu niên hô hấp dần đều đặn, thụy nhan yên lặng mà tốt đẹp, khóe miệng y không tự giác mà câu lên.
Nếu Lục Dung Khanh vẫn luôn có thể ngoan như vậy thì tốt rồi, giống khi còn nhỏ vừa tới Nhiếp gia vậy.
.
Một đêm qua đi, buổi sáng ngày hôm sau.
Cố Bạch một đêm mộng đẹp, xưa nay ngủ chưa từng được an ổn.
Nhiếp gia chính là hào môn có tiền có thế, trong nhà phẩm chất sinh hoạt không phải dân chúng có thể hưởng thụ, giường lớn mềm mại không phải tấm phản cứng ngắc trong căn nhà nhỏ trước đây của cậu có thể so sánh được, cậu ngủ thật sự vô cùng thoải mái.
Từ trên giường bò dậy, rửa mặt xong đứng ở tủ quần áo trước mặt, nhìn chằm chằm toàn bộ cái tủ nếu không phải màu sắc rực rỡ, thì chính là quần áo hiếm lạ cổ quái mà chọn cả buổi, cậu mới thật vất vả tìm được một bộ hơi chút bình thường đó là áo thun cùng quần jean thay xong xuống lầu ăn cơm sáng.
Gặp phải Nhiếp Kình Thương đang ăn cái gì đó, Cố Bạch rõ ràng nhìn thấy sắc mặt y khựng lại một chút, dựa theo sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Lục Dung Khanh tuyệt đối không có khả năng sớm như vậy đã rời giường.
"Anh, sớm!"
Cố Bạch xem nhẹ kinh ngạc trên mặt Nhiếp Kình Thương, lễ nghĩa chu toàn chào hỏi một câu rồi an vị đối diện y bắt đầu ăn sáng, động tác thong thả ưu nhã.
Cậu ở cô nhi viện lớn lên tự nhiên làm không tới hào môn lễ nghi, nhưng đã tiếp thu ký ức của nguyên chủ liền không còn vấn đề gì nữa, Nhiếp gia quy củ thực nghiêm cẩn, làm thiếu gia Nhiếp gia, mặc dù Lục Dung Khanh tính cách cổ quái lại tùy hứng, nhưng lễ nghi nên học thì đều học hết.
Nhiếp Kình Thương nhàn nhạt gật đầu một cái, giống như là thực sự nghiêm túc ăn cơm, trên thực tế dư quang khóe mắt vẫn luôn chú ý Cố Bạch.
Thấy thiếu niên từ trước đến nay không thích ăn bữa sáng chỉ là uống chút nước trái cây, biểu tình vẻ mặt lại thực hạnh phúc.
Không phải chỉ là ăn một bữa cơm sao, có cái gì hảo hạnh phúc vui vẻ.
Nhiếp Kình Thương rũ mắt, trong lòng nghĩ một câu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cơm sáng hôm nay xác thật rất mỹ vị.
Chờ đến khi ăn đến không sai biệt lắm, thấy Cố Bạch đứng dậy lễ phép cáo biệt chuẩn bị đi đến trường học, y cũng đi theo buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau khô khóe miệng, nói.
"Từ từ, hôm nay không vội, tôi đưa cậu ra cửa đi.
.
"
Trải qua tối hôm qua, gặp qua một mặt khác ngày thường của thiếu niên, y bỗng nhiên cảm thấy có chút đổi mới, hơn nữa y còn có chút không yên tâm, tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời sao, mức độ đáng tin của Lục Dung Khanh bảo đảm cũng không cao.
"Thật sự? Cảm ơn anh!"
Đùi vàng chủ động muốn đưa mình đi ra cửa, Cố Bạch đương nhiên lập tức gật đầu đáp ứng, chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ.
Nhiếp Kình Thương bị vẻ mặt của cậu đậu đến tâm tình rất tốt, Nhiếp phu nhân chết sớm, Nhiếp phụ ngày thường lại quá bận, trừ bỏ Lục cô cô, từ nhỏ đến lớn, y cơ hồ cũng không có cảm thụ quá lạc thú thân tình.
Loại cảm giác được đệ đệ cung kính thân cận quả thực không tồi, cứ việc y cùng Lục Dung Khanh kỳ thật không có quan hệ huyết thống gì, nguyên nhân chiếu cố Lục Dung Khanh cũng chỉ là bởi vì lục cô cô mà thôi.
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa ngồi trên xe, trên đường, Cố Bạch vẫn luôn suy nghĩ kế tiếp nhiệm vụ nên làm cái gì bây giờ nên không có nói chuyện, Nhiếp Kình Thương lại rất ít cùng Lục Dung Khanh ở chung, cơ bản không có đề tài chung gì để nói, không khí thập phần trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Kình Thương mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm thiếu niên trong kính chiếu hậu phía trước đang thất thần nhịn không được nói "Nghĩ cái gì đâu? Như thế nào không nói lời nào.
.
"
Đùi vàng mặt mũi rất lớn, lập tức liền lôi Cố Bạch đang suy nghĩ trở lại.
Nghe được Nhiếp Kình Thương nói cậu dừng lại một chút, cậu nhưng thật ra muốn cùng Nhiếp Kình Thương nói nhiều chút kéo gần quan hệ, nhưng bên trong cốt truyện, Nhiếp Kình Thương là một người phi thường trầm ổn nghiêm túc, là người tính tình không được tốt lắm.
Trong trí nhớ của Lục Dung Khanh hình ảnh ở cùng Nhiếp Kình Thương càng là ít đến đáng thương, trong chốc lát cậu thật đúng là tìm không thấy đề tài cùng nam nhân nói chuyện phiếm, vừa nói lời nói nhất định lại thành cái gì đâu!
Bất quá đùi vàng cũng đã nói chuyện, chính mình nếu không có phản ứng vậy cũng quá không biết điều đi, vì thế Cố Bạch dứt khoát làm thành biểu tình đáng thương ấp úng mở miệng.
"Anh, em hôm qua mới phạm vào chuyện này, em sợ anh còn giận em.
.
"
Nhiếp Kình Thương bị bộ dáng quang minh đáng thương của cậu nghẹn lại một chút, biểu tình mặt có chút cứng đờ, lại có chút buồn cười, gia hỏa này khi nào thông suốt a, còn biết sợ.
Nghĩ muốn răn hai câu, nhưng đối diện với đôi mắt đáng thương hề hề của Cố Bạch, Nhiếp Kình Thương lại nhịn xuống.
Muốn cùng Cố Bạch nói hai câu, nhưng y cũng không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu "Biết tôi sinh khí về sau liền ngoan chút đi!" Liền không nói thêm cái gì.
"Đã biết ca ca.
"
Cố Bạch cười ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, cũng không nhiều lời, dù sao ít nói ít sai là được rồi, thay đổi ấn tượng không thể sốt ruột, một vừa hai phải thôi, nếu không Nhiếp Kình Thương cũng không phải ngốc tử, khẳng định sẽ hoài nghi cậu.
Không quan tâm cậu ở trong lòng Nhiếp Kình Thương ấn tượng là nhiều ít, chỉ cần Nhiếp Kình Thương không có chán ghét cậu là được, việc cấp bách bây giờ, cậu hẳn là nên ngẫm xem như thế nào nghênh đón cái hố lớn mà nữ chủ hắc hóa Ngô Trân Trân thiết kế!
Giờ phút này cốt truyện đã phát triển đến không sai biệt lắm, Ngô Trân Trân có ưu thế trọng sinh cơ bản đã đem đứa con gái riêng kia giải quyết xong, thanh danh của ả bị nhiễm đen thực mau liền sẽ bị nàng đuổi ra khỏi gia môn là không thành vấn đề.
Bởi vậy mục tiêu chủ yếu của Ngô Trân Trân toàn bộ đã phóng tới trên người nguyên chủ, dựa theo cốt truyện phát triển, nam nhân được Ngô Trân Trân tìm tới tiếp cận nguyên chủ lập tức liền sẽ xuất hiện, cậu nên làm như thế nào mới tốt đâu?
Trực tiếp tránh đi là không được, Ngô Trân Trân đối với nguyên chủ hận thấu xương, không có người tên Nam Lê Thần kia, cũng còn có người khác, đến lúc đó không rõ địch là ai cậu càng thêm nguy hiểm, chi bằng tương kế tựu kế.
.
Cố Bạch suy nghĩ xong, tươi cười thuần lương trên mặt càng thêm rõ ràng, ánh mắt còn hơi mang thêm chút giảo hoạt làm Nhiếp Kình Thương bên cạnh trong lòng hơi nhảy dựng.
* * *
Hết chương 4.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...