Ôm Lấy Em FULL


Edit: Sel
Bạch Phù vừa vào cửa đã bị anh đảo khách thành chủ, còn tự nhiên rót cho mình một cốc nước rồi uống.

Cô không nhịn được, nhắc: “Đó là ly của tôi đấy.


“Hôn cũng hôn nhiều lần rồi, hôn gián tiếp thì sợ gì chứ?”
Lông mày Tông Bách khẽ nhướng lên, mắt nhìn thẳng vào cô, môi lại nhấp xung quanh miệng ly như đang thị uy.

Rõ ràng động tác rất bình thường, nhưng khi anh làm lại trở nên cực kỳ sắc tình.

Bên tai Bạch Phù nóng lên, may mà đã được tóc che đi, trên mặt cô vẫn không chút gợn sóng: “Cậu cứ tự nhiên.


Cô bỏ cặp sách xuống, đi đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.

Mới vừa tròng tạp dề lên, anh đã dựa vào cửa kính vừa uống nước vừa hỏi: “Bạn học Bạch này, trưa nay chúng ta ăn gì thế?”
“Không có chúng ta, chỉ có tôi thôi.



“Tốt xấu gì tôi cũng là khách mà.


Làm gì có vị khách nào tự nhiên như ruồi giống anh chứ?
Nhưng vào lúc cho gạo vào nồi, cô vẫn cho nhiều hơn mọi ngày.

Rửa rau, xắt rau, nấu canh, lúc đang bận bịu cô cũng dành chút thời gian ghé mắt nhìn, phát hiện không thấy người kia đứng cạnh cửa nữa, chẳng lẽ đã về rồi?
Lúc này lại có tiếng chơi game truyền đến từ phòng khách.

“Đường ở giữa, đường ở giữa đấy…Kim Đạt, cậu ngây ra đấy làm gì? Nhanh lên nhanh lên…Ok ok, Kiệt Nhạc giỏi lắm.


Bạch Phù:…Mừng hụt rồi.

Cô nấu cơm rất nhanh, mới nửa tiếng mà đã xong ba món mặn, một món canh.

Thịt heo cắt sợi, đậu bắp trộn, sườn bò kho, canh tam tiên.

Sườn bò kho đã nấu xong từ sáng, trưa về đun lửa lớn để cạn nước là được.

Tông Bách ngửi thấy mùi là chạy tới, vừa buông điện thoại đã định nhón một miếng sườn bò bỏ vào miệng, lại bị Bạch Phù dùng chiếc đũa gõ vào tay: “Rửa tay đã.


Anh lặng lẽ cười đáp: “Ok.


Hai người ăn cơm đều rất có quy củ, không nói chuyện mà chỉ tập trung ăn phần của mình.

Tông Bách có lời muốn nói nhưng đã đói quá rồi, lăn lộn cả buổi trưa, bây giờ đã là hai giờ chiều, hơn nữa mấy món này đều rất ngon, miệng nào có rảnh để mà nói chuyện?
Bạch Phù ăn được nửa chén cơm đã no, còn dư lại thời gian thì lên mạng xem chiều hướng của dư luận, thi thoảng bớt thời giờ nhìn anh một cái.

Anh ăn cơm nhìn rất đẹp mắt, làm người khác nhìn mà cũng nổi cơn thèm ăn, cô nhịn không được, múc cho mình thêm nửa chén canh nữa.

Đồ ăn đều được Tông Bách vét sạch, điều này khiến cho Bạch Phù rất có cảm giác thành tựu.


Rửa xong bát rồi đi ra ngoài, cô đã thấy anh ngồi vắt vẻo trên sofa xem TV.

Bạch Phù dọn vào đây ở lâu như vậy rồi mà còn chưa mở TV lần nào.

Người này đúng là rất biết hưởng thụ.

Cô xoay người treo tạp dề lên, nhưng không may nó lại rơi xuống đất, cô khom lưng xuống nhặt.

Lúc cô cúi người xuống, phần lưng cong lên, hình dáng vòng eo thon thả ẩn hiện sau lớp áo đồng phục, đường cong duyên dáng mềm mại, quần bị căng ra, cặp mông tròn trịa nhếch lên trên.

Cổ họng Tông Bách nghẹn lại, sau khi cô treo tạp dề xong xuôi, anh lại ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

“Tới đây.


Bạch Phù cầm đĩa trái cây đã gọt sẵn để ở trước mặt anh, sau đó cô ngồi xuống một chỗ cách xa anh.

Anh đáng sợ như vậy sao?
Dâu tây, cam và nho được chia làm ba phần, dâu tây bỏ cuống, cam cắt bỏ góc ở hai bên múi, trên đĩa còn có hai chiếc nĩa trong suốt.

Giống như cảm giác mà cô mang lại vậy, ổn thỏa tinh tế, chăm sóc chu đáo mọi mặt.

Tông Bách thuận miệng ăn một quả dâu tây, cắn một miếng rồi hỏi cô: “Ăn ngon lắm, cậu muốn thử không?”
Ngon lắm sao? Cô vừa ăn thử một quả, thấy có hơi chua.


Chẳng lẽ là do cô xui?
Bạch Phù nhổm người dậy, vươn tay chuẩn bị lấy một quả khác.

Nhưng tay cô còn chưa chạm đến đĩa trái trái cây, Tông Bách đã túm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng.

Cô không đứng vững, ngồi phịch lên đùi của anh.

“Cậu…”
Anh ngậm nửa quả dâu tây, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô rồi dùng lưỡi đẩy vào.

Ưm.

Tươi mát nhiều nước.

Nhưng vẫn chua.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận