Tiếng chuông báo thời gian rạng sáng, tôi đang ngồi một mình ở trên ghế sa lon nhìn tiết mục cuối năm.
Tư Viêm đòi bắn pháo, mẹ liền bồi nó đi ra ngoài. Ba và chú, các bác ở nhà ông nội chà mạt chược. Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, phòng ốc to như vậy, có vẻ trống rỗng.
Tôi nghe tiếng pháo huyên náo ngoài phòng, không khỏi tăng âm lượng TV, nhưng vẫn nghe không rõ những người chủ trì quần áo lộng lẫy trên TV kia rốt cuộc đang nói cái gì.
Trên mặt mọi người đều là vẻ vui sướng, tôi không biết tại sao bọn họ lại vui mừng như vậy. Không phải là tết thôi sao, hàng năm đều có một ngày này mà, trái đất luôn xoay chuyển, thời gian chưa bao giờ dừng lại bước chân.
Đối với tôi mà nói, thời gian một ngày rồi một ngày trôi qua vừa chậm, vừa nhanh.
Chậm ở đây vì tôi trôi qua rất khó khăn; nhanh ở đây vì mỗi một ngày, tôi đều cần tốn hao khá nhiều thời gian so với người khác, dùng ở trên một chút công việc hàng ngày, tỷ như mặc quần áo, cởi quần áo, ăn cơm, rửa mặt, đi toilet vân vân. Thường làm xong một chuyện, sẽ phát giác thời gian đã qua thật lâu.
Nhớ khi còn bé, tôi đã từng giày vò đến chân rút gân, chỉ vì mặc vào hai bộ quần áo.
Khi đó hai chân của tôi còn không nghe theo sai bảo, tính mềm dẻo của chân cũng không đủ, hao hết công sức thời gian cầm áo mặc từ trên đầu. Đầu của tôi chui sai lỗ, chui vào trong một tay áo. Đợi đến khi tôi phát hiện, muốn dùng chân kéo áo ra, mới phát hiện chuyện thật đơn giản này đối với tôi mà nói, thật ra thì rất khó.
Một lần kia, tôi khó chịu đến lăn lộn giãy dụa ở trên giường, phần bị cụt còn lại của hai cánh tay vô luận động như thế nào cũng không thể nâng lên một chút xíu tác dụng, chân của tôi một lần lại một lần giơ đến đỉnh đầu, ngón chân phí sức kẹp áo lại, nhưng vẫn không đủ sức kéo nó xuống.
Cái loại uất ức đó, cái loại tuyệt vọng đó, người chưa từng trải qua một lần, cả đời cũng sẽ không hiểu.
Nước mắt của tôi ướt rồi lại khô, đã khô lại ướt, lại cắn chặt hàm răng không có tìm người đến giúp một tay, tôi cố chấp tin tưởng mình có thể làm được. Mà tôi, cũng thật sự làm được, mặc dù ước chừng tốn cả một tiếng đồng hồ.
Tôi ngồi ở trên giường, mệt mỏi thở hồng hộc, nghiêng đầu nhìn mình trong gương to của tủ quần áo lớn.
Đầu tóc rối bời, gương mặt thon gầy tái nhợt, khóc đến cặp mắt hồng hồng. Xung quanh chân tôi đều là quần áo nhăn nhúm, dưới bờ vai nhỏ của tôi là hai ống tay áo trống không, bọn chúng đã sớm quấn đến rối tinh rối mù, rủ xuống ở trên giường, vẫn không nhúc nhích. Tôi không phục giơ cánh tay phải lên, cúi đầu cách tay áo lau mặt, phát hiện mình thậm chí không cách nào lau chùi sạch nước mắt. Tôi tiếp tục nhìn mình trong gương, đôi tay đã từng mang đến cho tôi vô số vinh dự đã sớm biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn sót lại một chút như vậy, khẽ phập phồng ở trong ống tay áo.
Khi đó tôi, hoàn toàn không biết tương lai ở nơi nào. Hoặc là nói, tôi rốt cuộc có còn tương lai không.
Tôi cảm thấy được mình tựa như một con quái vật, khó trách mọi người nhìn thấy tôi đều sẽ quăng tới các loại ánh mắt.
Một năm đó, tôi mới 12 tuổi rưỡi.
Mười năm này, tôi chính là trải qua như vậy.
Tại sao nhớ lại chuyện tiêu cực như vậy? Tôi cong khóe miệng lên, tựa vào trên ghế sa lon, chân phải đặt lên bàn trà, vô tình hay cố ý đùa bỡn điện thoại di động.
Tôi biết rõ, là bởi vì chuyện xảy ra lúc ăn cơm tất niên.
Mỗi lần gặp mặt với bọn họ, trong lòng của tôi sẽ bị nghẹn khó chịu, mặc dù chuyện đã qua thật lâu, nhưng tôi biết, tôi không có để xuống, ba mẹ của tôi cũng không có để xuống. Thậm chí là, đến Tần Lý là người tiêu sái cởi mở cũng không có để xuống. Có lẽ, cả đời tôi cũng sẽ không bỏ được.
Tôi đột nhiên thấy được một chậu quýt trên bàn trà nhỏ.
Quýt màu vàng óng, màu sắc ấm áp, phía trên còn có mấy chiếc lá xanh, nhìn rất xanh tốt.
Quả quýt, quả quýt. (kết tử: quả quýt, quả cam)
Trong lòng của tôi lập tức nghĩ tới cô gái kia.
Trần Kết, Trần Kết, Tiểu Kết, Tiểu Kết. . . . . . Tên của cô thật là kỳ quái, tại sao có thể có người dùng trái quýt để làm tên? Nghĩ đến cô, trong lòng của tôi liền xẹt qua một tia ấm áp, vớt qua một cái kết tử, lòng bàn chân tôi nắm trên mặt bàn, bụng ngón chân ma sát nhẹ da xù xì lạnh lẽo của quả quýt, tôi cúi đầu cẩn thận nhìn.
Màu da cam sáng, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, dần dần hòa tan sông băng trong lòng tôi, chiếu sáng thế giới của tôi, làm bóng tối hắc ám cũng ẩn dấu đi thật sâu.
Tựa như cô gái kia, nụ cười của cô luôn là ánh nắng mặt trời rực rỡ, một đôi mắt như nước, nhìn quanh tới trước, ánh mắt nhiệt tình dễ dàng có thể xông vào trong lòng của tôi.
Thật sự có dễ dàng như vậy sao?
Tôi lắc đầu một cái.
Tôi hiểu rõ, đối mặt với cô, thật ra thì lòng của tôi hoàn toàn không có đề phòng.
Tôi đột nhiên nghĩ, có nên gọi điện thoại cho cô không?
Muốn nói gì đây? Năm mới đến, nên nói một tiếng "Chúc mừng năm mới" thôi.
Vào lúc này, điện thoại di động không hề có điềm báo trước mà vang lên. Tôi ngồi thẳng thân thể, kẹp điện thoại di động nhìn một chút, lập tức nở nụ cười. Là điện thoại của cô.
Tôi đè xuống phím call, đưa điện thoại di động kẹp ở dưới gương mặt, tiếng thét chói tai vui sướng của Trần Kết lập tức truyền tới:
"Diệp Tư Viễn, năm mới vui vẻ! !"
Sự vui vẻ của cô luôn có thể lây nhiễm tôi...tôi không nhịn được bật cười, nói với cô: "Tiểu Kết, năm mới vui vẻ."
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới ý thức được, đây là lần đầu tiên tôi gọi cô là Tiểu Kết, trước đó tôi đều gọi cô là Trần Kết. Có lẽ bởi vì trước đó tôi nghiên cứu tên của cô, tôi bất đắc dĩ cười cười, vì mình bật thốt lên tên gọi thân mật mà cảm thấy một tia quẫn bách, còn có một tia -- may mắn.
Hình như cô rất hài lòng cách gọi vừa rồi của tôi với cô, trong giọng điệu lộ ra tâm tình tốt.
Sau đó, tôi dùng gương mặt và bả vai đang kẹp điện thoại di động, vừa nói chuyện với cô, vừa đi ban công lầu một.
Tôi nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời, bên tai nghe giọng nói ngọt ngào và tràn đầy tinh thần của cô, trong lòng suy nghĩ hình dáng của cô. Trò chuyện với cô, hình như tôi quên luôn cả bữa ăn tối không vui.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, cẩn thận tính toán, tôi và Trần Kết, thời gian xuất hiện cùng nhau thật ra thì cũng không nhiều.
Hơn nữa, chúng tôi ở chung một chỗ thì còn thường huyên náo không vui, nhưng tôi một chút cũng không tức giận được với cô.
Cô ở một địa phương xa xôi, tôi lại cảm thấy, cô vẫn luôn ở bên cạnh tôi, vẫn luôn ở đây, trong lòng của tôi.
Loại cảm giác này làm tôi có một tia sợ hãi, một tia lo lắng, nhưng vẫn không ngừng được mà rơi xuống trầm luân.
Một ngày gần kết thúc nghỉ đông, tôi và Tần Lý bơi lội ở vương quốc của anh.
Tôi nhảy vào trong nước, hưởng thụ đáy nước yên tĩnh trong chốc lát, bên tai không nghe được những âm thanh khác, chỉ có nước gợn sóng khuấy động lớn một tiếng, và tiếng phun không khí từ trong miệng tôi.
Sau khi nén một hơi, tôi ngẩng đầu lên, dùng lực đá chân về phía trước. Tôi giỏi bơi tự do, có thể không bị hạn chế tư thế tùy ý bơi lội. Tôi lại nén thêm một hơi, lập tức vượt qua Tần Lý chạm vào vách hồ trước.
Tần Lý chậm rãi bơi tới, anh vịn bờ hồ, lắc đầu tóc nói với tôi: "Bơi mạnh như vậy làm gì? Cẩn thận đụng đầu vào vách hồ lại phải đau mấy ngày."
"Không biết, cũng không phải là tranh tài, em thấy bơi gần tới liền xoay người rồi." Tôi dùng phần còn lại của cánh tay bị cụt đè lên phao, hơi hất cằm với hắn, "Một lần nữa?"
Hắn lắc đầu cười nói: "Không sánh bằng em, bơi về đi, một lát anh giúp em gọi A Miễn."
"Được." Tôi lại lặn xuống nước, bơi tới một đầu khác của hồ bơi.
Ba người chúng ta ăn chung cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện, Tần Lý nheo mắt lại nhìn tôi, nói: "Bạn họ Diệp, có phải bạn nói yêu đương không?"
Tôi cười một tiếng, nói: "Anh từ chỗ nào nhìn ra được?"
"Toàn thân cao thấp của em đều viết sáu chữ -- đang trong tình yêu cuồng nhiệt." Tần Lý cười to, lại hỏi A Miễn, "Em nói gì đi?"
A Miễn chuyên tâm dùng bữa, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, gật gật đầu nói: "Giống."
Tôi buồn bực, có rõ ràng như vậy sao.
Tần Lý thấy tôi không nói lời nào, lại hỏi: "Chính là cô gái lần trước em nói sao?"
Tôi gật đầu, "Ừ" một tiếng, lại bổ sung: "Cô ấy là một người rất tốt."
Tần Lý đưa tay gõ xuống A Miễn, nói: "Này, anh nói, có phải chúng ta nên cố gắng không? Tư Viễn đã có bạn gái, anh và em không phải muốn cô độc chứ!"
A Miễn liếc hắn một cái, nói: "Valentine mấy ngày trước, anh thu bao nhiêu quà tặng, anh đếm qua chưa?"
Tần Lý sững sờ, lập tức hỏi tôi: "Em tặng cô ấy quà vanlentine chưa?"
"Không có." Tôi lắc đầu, "Em quên."
"Ai nha! Em đó! Thật là đầu óc cọc gỗ, sao anh lại không dạy em chuyện này chứ. Vậy cô ấy có tặng quà cho em không?"
"Không có! Quê nhà cô ấy là một chỗ rất xa."
"À. . . . . . A Miễn, em thì sao? Em nhận được bao nhiêu quà tặng?"
"Không có." A Miễn nghiêm trang trả lời.
Tần Lý vui mừng, vỗ tay phát ra tiếng nói: "Xem ra trong ba anh em chúng ta, vẫn là anh lợi hại nhất! Ha ha ha ha!"
Tôi nhìn bộ dáng cười to vui vẻ của anh, thật là có chút hâm mộ anh. Tần Lý lợi hại hơn tôi, anh có thể lạc quan như vậy, thoải mái như vậy. Có chuyện, anh đều có thể nghĩ về mặt tốt. Đối với con đường của tương lai, hình như anh không có do dự chút nào, không có bàng hoàng, không có sợ hãi.
Chỉ là cũng có thể hiểu, anh đã có vương quốc của anh, đây chính là mục tiêu tôi cần nỗ lực. Tần Lý, anh vẫn là tấm gương của tôi.
Trong ấn tượng, anh chỉ ở trước mặt tôi lộ ra qua cảm xúc khác thường một lần. Một lần kia, chúng tôi uống rất nhiều rượu, thời điểm say mèm, tôi nhớ được anh nói, thật ra thì anh rất hâm mộ tôi.
Tưởng tượng thấy cuộc sống của anh, tôi tin tưởng anh nói, là thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...