Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Trần Kết vẫn luôn không muốn hiểu.

Ngồi chung xe với Diệp Tư Viễn, đầu của cô dựa vào bờ vai của anh, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"

"Hả? Không có gì." Trần Kết ngồi thẳng người, đưa tay ôm chặt hông của anh, "Có phải mấy ngày nay anh rất bận không?"

"Không bận lắm."

"Em thấy tối hôm qua anh nói điện thoại thật lâu."

"Nhất Phong ở Italya, có một số việc cần cùng anh quyết định sách lược, chỉ là đã xử lý tốt. Hai ngày nay, anh sẽ đi chơi với em”.

Trần Kết cười thỏa mãn: "Được."

Diệp Tư Viễn nhắm mắt lại, hôn một cái lên trán của cô, trong lòng rầu rĩ.

Những năm này, anh thiếu cô thật sự là quá nhiều, quá nhiều.

Đây là một ngày trước Valentine.

Trần Kết vẫn sẽ nhớ lại tất cả chuyện phát sinh vào ngày tuyết rơi một tháng trước.

Cô vẫn cảm thấy không giải thích được, Diệp Tư Viễn đột nhiên xuất hiện, anh tỏ tình, anh mỉm cười, nụ hôn của anh, hoàn toàn không có điềm báo trước, làm Trần Kết nghĩ hoài không ra.

Đã hỏi anh mấy lần, Diệp Tư Viễn chỉ cười không nói nên Trần Kết cũng không hỏi nữa. Cô nghĩ, mặc kệ ai ở trong tối trợ giúp cô, làm anhi tâm chuyển ý, cô đều cảm tạ.

Diệp Tư Viễn,trở lại là tốt rồi.

Chung sống một đoạn thời gian, bọn họ từ từ kết hợp, thích ứng lẫn nhau, rất nhanh sẽ tìm về ăn ý lúc trước. Trần Kết phát hiện, bây giờ Diệp Tư Viễn có chút khác với lúc trước. Ở trong công việc, anh có sự nhạy bén, sáng suốt và quyết sách quyết đoán. Trên bản đồ phát triển của A. R, tác dụng của anh không có ai có thể thay thế được. Mà ở trong cuộc sống, Diệp Tư Viễn có vẻ thản nhiên, bình tĩnh hơn lúc trước nhiều. Tình huống thân thể của anh đặc biệt, sau khi đi vào xã hội, ở rất nhiều phương diện đều không thể tự nhiên thao tác như người kiện toàn, mà cần người khác trợ giúp, chăm sóc. Đối diện với mấy chuyện này thì anh không kháng cự như trước nữa, Thẩm Tri làm phụ tá bên cạnh anh, ở nơi công chúng giúp anh hoàn thành một chút chuyện anh không đủ sức. Sắc mặt Diệp Tư Viễn chưa bao giờ có vẻ lúng túng, ánh mắt nhạt nhẽo như nước, Trần Kết nhìn ở trong mắt, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng có kính nể thật sâu.

Là ai nói lòng tự tin của Diệp Tư Viễn đã sụp đổ? Thật ra thì, không hề có. Có lẽ nội tâm của anh không cường đại như tưởng tượng của mọi người, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, anh vẫn luôn dùng phương thức của mình, từng bước chứng minh bản thân, từng bước dùng bước chân kiên cố có lực đi tới mục tiêu của mình.

Dáng vẻ Diệp Tư Viễn như vậy, đối với Trần Kết là vừa có chút xa lạ, vừa làm cô có chút quen thuộc.

Tim của anh vẫn luôn không có đổi, mặc kệ thời gian qua bao lâu, cự ly xa xôi như thế nào, Trần Kết biết mình ở trong lòng anh tựa như một hộp bảo bối, vẫn lẳng lặng giấu ở trong một góc bí ẩn, vững vàng chiếm lấy một vị trí nhỏ nhoi. Có lẽ, cô và những hồi ức kia đều là bảo bối trân quý cả đời của anh, sẽ không bị bất luận kẻ nào tới thay thế được.

Nếu như không biết nguyên nhân xoay chuyển đó, cô và Diệp Tư Viễn sẽ đi ngược lại, cuộc sống của mỗi người sẽ quẹo cua, quẹo cua rồi quẹo cua nữa. Tựa như đi mê cung, càng cách càng xa, vĩnh viễn đều không tìm được nhau.


Cho nên, Trần Kết vẫn tò mò, rất tò mò, nhưng hình như Diệp Tư Viễn quyết định cái gì cũng không nói, Trần Kết cũng không có biện pháp.

Điệu bộ này của anh vẫn như nhiều năm trước, chuyện không muốn để cho cô biết, vô luận như thế nào cũng sẽ giấu ở trong lòng.

Diệp Tư Viễn nói: "Thật không có nguyên nhân gì, Tiểu Kết, anh biết rõ anh sai lầm rồi, anh muốn trở lại, trở lại bên cạnh em, như thế mà thôi."

Trần Kết thật rất muốn nói với anh: Anh muốn đi thì đi, suy nghĩ muốn trở về thì trở về, anh xem em là cái gì chứ?

Nhưng cuối cùng cô không có nói ra, bởi vì cô biết anh coi cô là gì! Là người phụ nữ mà đời này anh nhớ thương nhất, áy náy nhất, yêu tha thiết nhất. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, vĩnh viễn vĩnh viễn đều là vậy

Xe đến nơi, Trần Kết và Diệp Tư Viễn xuống xe, tài xế Trữ lấy hành lý ra giao cho Trần Kết, Diệp Tư Viễn và hắn ước định thời gian ngày hôm sau xe tới đón, tài xế Trữ liền lái xe đi.

Nhìn Trần Kết muốn đeo hai túi lên vai, Diệp Tư Viễn nhấc chân cọ xát bắp chân của cô: "Để lên lưng anh"

Trần Kết cười một tiếng, giúp đỡ anh đeo túi lên, cô ngẩng đầu nhìn cửa lớn cách đó không xa, quay đầu lại cười đến rực rỡ: "Đi, Diệp Tư Viễn, leo núi đi."

Núi Linh Đang.

Ngồi xe cáp chậm rãi đi lên, Trần Kết hưng phấn nhìn cảnh sắc ở dưới xe cáp. Mùa đông nên du khách trên núi Linh Đang không nhiều lắm, xe cáp trước sau đều là trống rỗng, thảm thực vật trên núi có chút khô héo, không còn là một mảnh xanh lá mạ, có vẻ có chút tiêu điều cô đơn.

Xe cáp đến trạm, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đi thang cấp, cảnh sắc bên cạnh không quá khác bảy năm trước. Trần Kết phát hiện mình thế nhưng rõ ràng nhớ đường núi nơi này, bọn họ từng dịu dàng hôn môi bên cạnh lan can đó, từng ngắm cảnh ăn cơm dã ngoại trên tảng đá lớn đó. Lại một lần nữa sóng vai ngồi xuống nhìn cảnh sắc chân núi, Diệp Tư Viễn nhíu nhíu mày, hỏi: "Có nhớ anh đã từng hỏi em muốn đi đâu nhất không?"

"Nhớ."

"Khi đó em nói em còn chưa có nghĩ đến, hiện tại thế nào? Nghĩ tới chưa?"

"Vẫn không có thôi." Trần Kết lắc đầu, cô nhìn mắt Diệp Tư Viễn, cười nói, "Có phải chỉ cần em muốn đi, anh đều sẽ đi theo em không?"

"Dĩ nhiên, chỉ cần là nơi em muốn đi, anh đều sẽ đi với em."

"Được, ngày mai em sẽ dẫn anh đi."

Diệp Tư Viễn nghi ngờ nhìn cô: "Ngày mai?"

"Đúng, ngày mai." Trần Kết cười giảo hoạt, "Đến lúc đó, anh cũng đừng sợ đến chạy trốn."

Đi gần hai giờ, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đến khách sạn Linh Đang lúc trước. Khách sạn nhỏ đã sớm thay đổi, lắp đặt thiết bị thành một khách sạn nghỉ ngơi cấp ba sao.


Trần Kết rất muốn ở gian phòng 306 lúc trước, nhưng mã số gian phòng đã thay đổi, cuối cùng không thể để cô như ý nguyện. Diệp Tư Viễn mở cửa một gian phòng giường lớn xa xỉ ra, cùng Trần Kết đi vào phòng.

Lúc này đã là năm giờ chiều, bọn họ không có ý định lại ra cửa, gọi bữa ăn tối phục vụ ở trong phòng. Trần Kết đã giúp Diệp Tư Viễn cởi quần áo, sau khi cùng nhau tắm xong, anh đổi lại quần áo thể thao bằng bông vải thích hợp vận động.

Hai người vuốt ve an ủi trên giường lớn thoải mái mềm mại một lần, Trần Kết dần dần buồn ngủ. Cô dựa vào thân thể Diệp Tư Viễn, mắt không nhìn ti vi phía trước, trong đầu đột nhiên nhớ tới vấn đề quấy rầy cô, cô không nhịn được lại hỏi .

"Aizz, Diệp Tư Viễn, sao anh không nói với em lý do anh đột nhiên hiểu ra?"

Diệp Tư Viễn ngẩn ra, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật đúng là kiên nhẫn, anh cười: "Không phải là nói với em rồi sao, không có lý do."

"Không thể nào! Anh đừng nghĩ lừa gạt em."

Diệp Tư Viễn than thở: "Tại sao em vẫn không chịu tin tưởng anh chứ?"

"Bởi vì anh có tiền án." Trần Kết chu miệng lên, "Trước kia chính là do em quá tin tưởng anh mới có thể ngây ngốc đợi anh nhiều năm như vậy. Sau này, lời của anh nói, trong lòng em đều sẽ giảm bớt đi một chút, mới không tin anh hoàn toàn đâu."

Diệp Tư Viễn bất đắc dĩ cười: "Anh sẽ không nữa nuốt lời, nhất định."

"Lời này em phải giảm bớt một chút." Trần Kết cười khúc khích ra tiếng, ôm chặt eo Diệp Tư Viễn hơn, "Aizz, em hỏi thật, là có người khuyên anh đúng không?"

Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng"

"A! Thật sự có à?" Trần Kết lên tinh thần, ngửa mặt lên hỏi tiếp, "Là mẹ anh sao?"

"Không phải." Diệp Tư Viễn lắc đầu.

"Nhất định là A Lý!"

"Không phải." Diệp Tư Viễn lại một lần cười lắc đầu.

"Chẳng lẽ là Lưu Nhất Phong? Phùng Khiếu Hải?"

"Cũng không phải. Tiểu Kết, đừng đoán nữa."

"Ách. . . Không phải là. . . Diệp Tư Hòa chứ?" Trần Kết cẩn thận hỏi từng li từng tí.

Vẻ mặt Diệp Tư Viễn không có lạnh xuống, ngược lại nụ cười càng mở rộng hơn: "Không phải. Em không đoán được đâu, đừng suy nghĩ nữa."


"Anh thật là đáng ghét! Mua bán nút thắt gì chứ!" Mắt Trần Kết khép hờ, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì nói, "Diệp Tư Viễn, bây giờ anh có liên hệ với Diệp Tư Hòa không?"

"Rất ít." Diệp Tư Viễn mím môi, nhỏ giọng nói, "Có lúc đi nơi ông nội sẽ nghe được tin tức của hắn, cũng đã gặp hắn mấy lần."

"A. . . Các người. . ." Trần Kết châm chước dùng từ.

"Bọn anh không có gì. Em đừng lo lắng, cuộc sống bây giờ của Diệp Tư Hòa rất yên tĩnh, chưa tới 3 tháng nữa, hắn sẽ làm ba, vợ của hắn là một người rất chất phác. Anh nhìn ra, tình cảm bọn họ không tệ."

"Ừ."

"Chúng ta bây giờ cũng rất tốt, có phải không?" Diệp Tư Viễn dùng cằm vuốt ve cái trán Trần Kết, chậm rãi nói, "Tiểu Kết, anh đã buông xuống, anh không hận hắn. Những năm trước đây bởi vì mẹ anh, hắn cũng trôi qua không tốt. Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện xảy ra năm đó cũng không thể hoàn toàn trách hắn, lúc đó hắn mới 15 tuổi, anh tin tưởng hắn cũng không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết có thể tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu như hắn biết, hắn nhất định sẽ không kiên trì bảo anh đi leo tường đó. Mà anh cũng không nhỏ, nếu như mà anh cẩn thận hơn một chút, hoặc là nghe lời Tần Lý nói thì chuyện gì cũng không xảy ra, cho nên anh cũng có trách nhiệm. Bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì nữa, trải qua nhiều năm như vậy, anh cũng đã sớm thích ứng thân thể bây giờ, anh đã. . . . . . một chút cũng không nghĩ ra, có tay là cảm giác gì. Nhưng mà anh vẫn sống rất tốt, có đúng hay không?"

"Ừ." Trần Kết cong khóe môi lên, dần dần nhắm hai mắt lại, "Tư Viễn, em mệt rồi."

"Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."

"Được, anh chừng nào mới ngủ?"

"Anh xem tivi thêm một chút nữa, chờ em ngủ thiếp đi thì anh liền ngủ."

"Được, Tư Viễn, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Diệp Tư Viễn dựa lưng lên giường, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đã nhắm mắt lại, từ từ ngủ thiếp đi. Vẻ mặt của cô càng ngày càng tĩnh lặng, cũng không lâu lắm liền phát ra tiếng thở nhẹ nhàng.

Diệp Tư Viễn nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong vút, lỗ mũi vểnh cao, môi mềm mại đỏ thắm. Trần Kết vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là cô thật đã gầy đi rất nhiều. Diệp Tư Viễn còn nhớ rõ nhiều năm trước, cô đứng ở trước mặt mình thì khuôn mặt ấy rất trẻ trung, trên má còn mang theo mập mạp trẻ con đặc biệt của thiếu nữ, khi anh trông thấy cô, cô sẽ cười ngượng ngùng, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, giống như một quả táo đáng yêu.

Đến tột cùng là người nào làm anh hồi tâm chuyển ý, xông ra nhà tù giam cầm anh nhiều năm qua, dũng cảm đi tới trước mặt cô?

Đáp án này, chỉ có Diệp Tư Viễn biết.

Anh cũng không muốn để cho Trần Kết biết điều bí mật này.

Đó là một đêm cuối cùng ở chung cư Prague.

Trần Kết nói ra một thỉnh cầu với anh: "Ở bên em một đêm cuối cùng, được không?"

Diệp Tư Viễn không có cự tuyệt, anh không biết nên cự tuyệt như thế nào, hoặc là anh hoàn toàn không muốn cự tuyệt.

Đây không phải là tình một đêm, Trần Kết chỉ là ôm anh thật chặt, ngủ say.

Diệp Tư Viễn ngồi máy bay mười mấy tiếng, chênh lệch còn có chút hỗn loạn, mãi cho đến rất khuya cũng không có buồn ngủ.


Anh ở dưới ánh đèn u ám nhìn mặt của Trần Kết, tuyệt đối không chịu dời tầm mắt đi. Anh hy vọng có thể khắc sâu từng vẻ mặt, mỗi một giọng nói, mỗi một ánh mắt của cô vào trong đầu, giữ lại để sau này từ từ nhớ lại.

Cô khóc, cô cười, bộ dạng cô như tên trộm, lúc cô làm chuyện xấu bị bắt, bộ dáng lúng túng rất đáng yêu, vẻ mặt cô tức giận đằng đằng, vẻ mặt đau thương bất đắc dĩ của cô. Trần Kết, Trần Kết, tất cả của cô, đều là kiếp số trong mệnh Diệp Tư Viễn anh.

Thứ anh không cho cô được thật sự quá nhiều, sao không thừa dịp cô còn trẻ, thả cô đi xa.

Diệp Tư Viễn cũng không hối hận quyết định năm năm qua của mình, anh cho đó là chính xác, anh biết việc đó sẽ mang đến khổ sở cho Trần Kết. Nhưng anh tin tưởng sức mạnh của thời gian sẽ chữa khỏi tất cả, giống như anh mất đi hai cánh tay, sau đó cũng từng cho là mình sẽ không sống được nữa, nhưng theo thời gian trôi qua, anh phát hiện sự thực lúc trước đã không cách nào thay đổi, chỉ có cắn răng dùng hai chân của mình tiếp tục sống.

Đối mặt với đoạn tình yêu này, Diệp Tư Viễn tin tưởng Trần Kết cũng có thể buông ra, cuối cùng cô sẽ quen biết được một người tốt, ghi nhớ anh ở trong hồi ức.

Nhưng Diệp Tư Viễn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ quên Trần Kết, đó là cô gái mà anh yêu mến duy nhất trong cuộc đời này.

Không biết thời gian qua bao lâu, Diệp Tư Viễn hơi có chút mỏi mệt, đúng lúc này, Trần Kết đột nhiên lật người, đưa lưng về phía anh nói mớ.

Diệp Tư Viễn hơi giật mình, anh cẩn thận nghe, phát hiện Trần Kết mơ hồ không rõ kêu tên của anh.

"Tư Viễn. . . Diệp Tư Viễn. . ."

"Tiểu Kết?" Anh tiến tới, thân thể dán sát vào phía sau lưng của cô, anh nhẹ nhàng gọi cô, "Sao vậy? Tiểu Kết."

Trần Kết không để ý anh, chỉ là bất an xoay thân thể, tiếp tục lầu bầu: "Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn. . . anh đang ở đâu?"

Diệp Tư Viễn giật mình, hiểu Trần Kết là gặp ác mộng, anh nâng phần còn lại của cánh tay phải lên nhẹ nhàng cọ lên cánh tay bên hông của cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, anh đang ở đây."

Thân thể Trần Kết đột nhiên ngưng giãy dụa, một lúc lâu sau cô đều không có động tĩnh, Diệp Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, cho là cô lại ngủ thiếp đi, không ngờ cô đột nhiên nâng thân thể lên, nhỏ giọng khóc.

Cô khóc đến rất đau lòng, rất đau lòng, hai cái tay níu lấy chăn ôm ở trước người, mặt vùi vào trong chăn: "Diệp Tư Viễn. . . Diệp Tư Viễn, anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu?"

"Anh đang đây, ở chỗ này." Diệp Tư Viễn đau lòng, nhìn bóng lưng gầy yếu của Trần Kết, sống lưng cong lên thật sâu, anh thật muốn ôm cô, ôm vào trong lòng ngực mình, cho cô một tia an ủi và ấm áp.

Thân thể Trần Kết hơi run rẩy, Diệp Tư Viễn thở dài, anh dán lưng vào cô thật chặt, tiến đầu đến gần... nói nhỏ ở bên tai của cô: "Tiểu Kết, đừng khóc, đừng khóc, anh đang ở đây."

Trần Kết dần dần an tĩnh lại, mấy phút sau, cô lại mở miệng, lần này giọng điệu cô đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Diệp Tư Viễn cảm thấy tuyệt vọng.

"Diệp Tư Viễn, anh đi đi, đi thôi, em sẽ sống tiếp thật tốt."

Trong lòng Diệp Tư Viễn vô cùng thương cảm, anh kiềm chế chất lỏng ấm áp trong mắt, biết rõ Trần Kết là đang nói mớ, lại không nhịn được đáp lại cô: "Tiểu Kết, em phải hạnh phúc. Em đáp ứng anh, nhất định phải hạnh phúc."

"Em sẽ không hạnh phúc." Trần Kết vẫn đưa lưng về phía Diệp Tư Viễn, nhưng đáp lời nói. Diệp Tư Viễn cả kinh, cho là cô đã tỉnh, quan sát một lát mới phát hiện lại không có.

Trần Kết tiếp tục lầm bầm: "Anh đi đi, Diệp Tư Viễn, anh đi đi, em sẽ sống tiếp thật tốt, em sẽ sống tiếp thật tốt. Anh đi. . . Anh đi. . . đi. . ."

Giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ, rốt cuộc lại lâm vào yên lặng, Diệp Tư Viễn nhẹ giọng than thở, nhìn bả vai Trần Kết bởi vì thân thể mới vừa giãy dụa nên đã lộ ở bên ngoài chăn, anh cúi đầu cắn chăn kéo lên trên, lần nữa thay Trần Kết che kín thân thể.

Động tác của anh hình như lại quấy rầy đến cô, Trần Kết lại một lần nữa nói thầm: "Không, không. . . Diệp Tư Viễn, anh. . . anh đừng đi, anh đang ở đâu? Ở nơi nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui