Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Tôi đeo lên kính mát, bỏ qua ánh mắt ngây ngốc của các đồng nghiệp, ngẩng đầu rời đi.

Chỉ có trời mới biết toàn thân tôi run lên dữ dội, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cặp chân nhũn ra giống như bị bệnh sốt rét, giày cao gót giẫm trên đất mà giống như giẫm trong đống bông vải.

Nếu như tôi nói hiện tại trong đầu tôi là một đống bột nhão thì có ai tin hay không?

Mà tôi cũng xác định là không có gì phải suy nghĩ nữa cả, trên đường đi đến bãi đậu xe, tôi có thể cảm nhận được có một ánh mắt vẫn giằng co ở trên người tôi, ngay cả sống lưng cũng cảm thấy nóng hừng hực nhưng tôi vẫn không có quay đầu lại.

Cho đến khi ngồi vào trong xe, tôi hít sâu mấy cái mới có thể làm cho mình bình tĩnh lại.

Tiểu Chương lo âu nhìn tôi: "JO¬JO, sắc mặt của cậu rất xấu. Không thoải mái sao?"

Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, thật lâu sau mới phản ứng được, lắc đầu mà nói: "Không có."

"Cái người vừa mới kêu cậu là Tiểu Kết đó, cậu thật sự. . .Không biết anh ta sao?"

"Có lẽ trước đây có quen biết nhưng mình không nhớ rõ." Tôi nhếch miệng cười cười: "Tối nay ăn cái gì? Không phải vừa mới nói làm xong sẽ đi ăn một bữa hay sao?"

Đồng nghiệp nam Tiểu Quách đang lái xe, trả lời: "Ăn lẩu được không?"

"Được đó!" Al¬ice cùng Tiểu Chương vui vẻ hưởng ứng.

Bọn họ bắt đầu thảo luận nên đi quán lẩu nào, nội dung chủ yếu là nên chọn Bò Mập hay là Dê Béo, mùa này nấm kim châm có dễ ăn hay không. . . Tôi chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm loạn như ma.

Suy nghĩ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, một màn vừa mới xảy ra kia giống như vẫn còn ở ngay trước mắt.

Tôi nghĩ đến ánh mắt người kia, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tôi đau khổ phát hiện ra rằng mình đã không cách nào chồng khớp người này với anh trong quá khứ.

Đúng, tôi biết anh, tôi nhớ ra anh, giờ nào khắc nào tôi cũng đang nhớ anh nhưng khi anh chân chân thực thực đứng trước mặt tôi thì tôi lại phát hiện anh đã trở nên xa lạ như vậy.

—— Diệp Tư Viễn, anh đã trở lại?

Bốn người chúng tôi vây quanh nồi lẩu nóng hầm hập chờ thức ăn chín, Tiểu Chương cùng Alice đang trò chuyện giết thì giờ.

Tiểu Chương hỏi hôn lễ của Alice đã được chuẩn bị như thế nào rồi, Al¬ice lập tức hưng phấn, ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng. Cô ấy đưa tay trái ra cho chúng tôi nhìn chiếc nhẫn đính hôn của mình: "Lúc kết hôn sẽ có thêm một cái nữa, là bạch kim đó, nhìn thì tầm thường nhưng thật ra tốn rất nhiều tiền đấy."

Tiểu Chương còn chưa có bạn trai, hâm mộ nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của Alice, nói: "Thật hạnh phúc! Mình vẫn luôn thích được đeo nhẫn kết hôn cho bạn trai, nhất là đàn ông có bàn tay đẹp, đeo nhẫn vào cực kì đẹp."

"Đúng đúng đúng, lúc quen biết với chồng mình thì mình cũng chú ý đến tay của anh ấy đầu tiên , ngày đó bạn bè của chúng mình liên hoan, kêu một chai Laffey, mọi người ngồi lại gần nhau chơi đùa, lúc đó chính là chồng mình rót rượu. Lúc mình nhìn anh ấy cầm ly thì ánh mắt liền lóe sáng, đầu ngón tay thon dài lại có lực, màu da rất trắng, móng tay lại sạch sẽ, khớp xương rõ ràng kết hợp với vẻ mặt hơi say của anh ấy khi nhìn ly rượu, ai nha má ơi! Mình liền ngất ngay tại chỗ!"

Tiểu Chương cùng Tiểu Quách cười "Ha ha ha", Tiểu Chương kéo tay Tiểu Quách qua nhìn: "Ai! Tay của cậu xấu thật, cậu xem ngón tay ngắn ngủn! Toàn là vết chai!"

Tiểu Quách có chút không phục nói: "Mình ở nông thôn, khi còn bé đã bắt đầu làm việc nhà nông rồi, có thể so sánh với những người đàn ông ở thành phố sao."

Tiểu Chương như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói: "A! Đúng rồi, mới vừa rồi nhìn thấy người đàn ông kia, không phải là anh ta không có tay chứ?"

Tiểu Quách nhớ lại, gật đầu: "Hình như là vậy, lúc đầu mình còn chưa có chú ý, sau đó nhìn kỹ mới phát hiện tay áo vest của anh ta trống không."

"Ai u, một người đẹp trai như vậy mà lại không có tay, không biết là đã xảy ra chuyện gì, trời sinh vậy hay là gặp phải tai nạn. Mình thấy có lẽ tay anh ta chỉ đến vị trí này thôi." Tiểu Chương khoa tay múa chân chỉ vào khuỷu tay mình.

Al¬ice lắc đầu: "Không có dài như vậy, mình có nhìn cẩn thận rồi, chỉ đến chỗ này thôi."

Tay cô ấy chỉ vào chỗ cách bả vai Tiểu Chương khoảng 10cm.

"Hai cánh tay đều không có, làm sao sống được, thật là không cách nào tưởng tượng mà. Mình chưa từng tận mắt thấy qua người nào như vậy." Tiểu Chương chống hai gò má, kỳ quái nói: "Nhưng mà anh ta thật sự rất đẹp trai nha."

"Đẹp trai hơn nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì, người ta là người tàn tật, cậu dám tìm một người như vậy làm bạn trai sao? Nếu cậu dẫn một người như thế về nhà thì ba mẹ cậu sẽ giết cậu."

"Nói đến nơi nào vậy... không phải mình chỉ suy nghĩ một chút thôi sao, mình cũng không có to gan lớn mật như vậy."

"Ầm!"

Tôi nghiêm mặt để đũa xuống làm cho ba người bọn họ sợ hết hồn, cùng nhau quay đầu nhìn tôi.

Tôi biết rõ nhất định sắc mặt của mình rất khó coi nhưng mà tôi không thể khống chế được chính mình. Tôi đứng lên, cầm lấy túi xách: "Mình có chút không thoải mái, các cậu cứ ăn từ từ, mình đi trước."

Tôi không để ý đến bọn họ hỏi thăm, chỉ thất hồn lạc phách rời khỏi quán lẩu.

Cầm túi xách đi ở trên đường, tôi không muốn đi chỗ nào cả. Tôi cho là mình sẽ khóc, sẽ điên mất nhưng kết quả lại là ngay cả một giọt nước mắt cũng không có chảy ra.


Thành phố vừa mới lên đèn, khắp phố phát sáng chói mắt, đèn xe chiếu vào bên cạnh tôi, tôi nghĩ nghĩ, ngoắc một chiếc xe taxi.

Tôi đến Olive, một chỗ mà đã lâu không có quay lại.

Ngày cuối cùng của kì nghỉ Quốc Khánh, Olive buôn bán rất tốt, người người nhốn nháo, âm nhạc xập xình.

Tôi ngồi ở bên quầy bar uống bia, anh Thủy Thủ lướt qua bên cạnh sau đó lui lại hai bước, kinh ngạc nhìn tôi: "Tiểu kết!"

"Hi! Đã lâu không gặp!" Tôi chào hỏi với anh, anh Thủy Thủ ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm lấy một chai bia cùng uống với tôi.

"Gần đây có khỏe không? Tiểu Kết."

"Không tệ, anh không thấy bộ dạng của em bây giờ sao, có phải là rất có bộ dạng của người kinh doanh trí thức không?"

Tôi mặc áo sơ mi ngắn tay màu tím nhạt, váy đen, vai đeo một túi xách trắng, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, sau gáy búi một búi tóc lỏng lẻo, nghĩ đến ban ngày lúc tôi đứng ở trước mặt Diệp Tư Viễn chính là bộ dáng như vậy, trong lòng không khỏi rầu rĩ. Trong mắt anh chắc tôi cũng xa lạ như vậy thôi.

Quá khứ thích mặc T shirt hoạt hình, váy hoa, buộc tóc đuôi ngựa dí dỏm đã không còn nữa rồi.

Tôi cùng anh Thủy Thủ trò chuyện một hồi, anh nói cho tôi biết đầu năm nay chị Olive đã sinh cho anh một đứa con trai, bây giờ đã biết bò.

Anh lấy điện thoại di động ra cho tôi xem hình con trai anh, béo ụt ịt, bộ dạng vô cùng đáng yêu, mắt mũi miệng giống anh còn khuôn mặt cực kỳ giống Olive. Tôi thật lòng nói chúc mừng anh, anh Thủy thủ cúi đầu nở nụ cười sau đó hỏi tôi có bạn trai chưa.

Tôi lắc đầu, anh Thủy Thủ vỗ đầu tôi, nói: "Không phải là còn nhớ tiểu tử thúi kia chứ?"

"Không có đâu." Tôi cười: “Chỉ là em muốn lựa chọn thật kĩ thôi, ai ui, dù sao em cũng rất xinh đẹp mà, anh có cần phải lo lắng cho em vậy không?"

"Con gái thì có thể xinh đẹp được mấy năm? Thừa dịp bây giờ còn giống như đóa hoa mới nở thì nên nhanh chóng tìm một người đi , nói yêu đương hai năm rồi kết hôn, lúc đó em cũng đã 27 rồi."

"Em không có rảnh để nói yêu đương, bây giờ em là nữ cường nhân đó, anh có biết hay không? Làm quảng cáo rất bận rộn, cả ngày lẫn đêm đều phải tăng ca đó."

"Thân thể có chịu nổi không?"

Tôi có chút cảm động, gật đầu một cái: "Không có chuyện gì, rất khỏe mạnh, rất ít khi cảm cúm nóng sốt."

"Em nha. . . . . . Chính là một nha đầu ngốc. Đúng rồi, đã lâu rồi Tiểu Báo không có tới đây, em có biết không? Cậu ấy cũng kết hôn rồi, tìm được một cô vợ cực kì chất phác cực kì hiền huệ, hiện tại mỗi ngày cậu ấy đều ở nhà làm người chồng mẫu mực, gần như không có ra ngoài chơi ."

"Rất bình thường mà, anh Tiểu Báo cũng đã 35 rồi."

"À, còn nữa, em biết lúc nào thì Uyển Tâm ra tù không?"

"Không lâu nữa, tháng trước có đi thăm chị ấy, nghe chị ấy nói có lẽ tháng 11 sẽ được ra tù. Em đã kích động muốn chết rồi."

"Hơn năm năm rồi. . ." Anh Thủy Thủ than thở: "Tiểu kết, có chuyện anh luôn muốn cho em nghe, định gọi điện thoại nhưng hôm nay đúng lúc gặp lại em ở đây nên anh nói luôn."

"Chuyện gì vậy?" Tôi không hiểu hỏi.

"Olive. . . . . . Sắp ngừng buôn bán rồi." Giọng của anh Thủy Thủ buồn buồn.

"Hả?"

"Mở cửa được 8 năm, buôn bán càng ngày càng tệ, tuổi trẻ bây giờ có rất nhiều thứ để chơi, cũng hay có mới nới cũ, Olive đã sửa lại mấy lần rồi, cũng đã đổi phong cách, nhưng. . . Nói như thế nào đây, hiện tại anh còn có vợ có con, thật sự là có chút lực bất tòng tâm."

Tay của tôi nắm thật chặt chai bia, không có tiếp lời.

"Cố gắng đến cuối tháng 12, đến lúc đó Uyển Tâm cũng đã ra tù rồi, anh sẽ gọi Tiểu Báo cùng một số khách cũ quen thuộc, làm một cú cuồng hoan cuối cùng, nhất định em phải đến đó."

". . ."

"Tiểu Kết?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, kìm nén nước mắt trong hốc mắt, gật đầu một cái: "Dạ, nhất định em sẽ đến."

Thật sự cái gì cũng sẽ thay đổi, những người bên cạnh chúng ta cũng sẽ thay đổi.

Tôi ngồi trên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh nữ ở Olive, khóc đến cả người vô lực.

Âm nhạc trong vũ trường chấn động lật trời, ngay cả nhà vệ sinhc cũng chịu ảnh hưởng nên không ai có thể nghe được tôi khóc đến khàn cả giọng gần như thở không ra hơi, không ai có thể nhìn thấy tôi dùng hết toàn bộ cuộn giấy vệ sinh, cũng không ai có thể biết tâm tình của tôi bây giờ là cái dạng gì.

Cái gì cũng thay đổi.


Mỗi người cũng thay đổi.

Còn có thứ gì không đổi sao? Có không?

Lúc ra khỏi Olive đã là rạng sáng, một mình tôi chầm chậm đi ở trên đường. Cuối tháng 9, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, cánh tay lộ ra ngoài bị lanh đến mức nổi da gà lên, lại không chịu đón xe về nhà.

Tôi khoanh tay đi lang thang, trong lòng không khỏi nhớ tới người kia .

Tôi thường không giải thích được mà nghĩ đến anh, nghĩ đến bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì, có gặp phải chuyện thú vị hay người nào thú vị không, có …nhớ tới tôi hay không.

Nhưng mà hôm nay tôi biết rõ anh và tôi đang ở cùng một thành phố, chúng tôi hô hấp cùng một bầu không khí.

Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, những năm gần đây tôi vẫn luôn ảo tưởng, ảo tưởng anh đi tới trước mặt tôi, nói cho tôi biết năm lí do thật sự vì sao năm đó anh muốn chia tay. Tôi đã từng cực kì muốn biết lí do vì sao lại như vậy.

Nhưng bây giờ tôi lại không muốn biết.

Đi ngang qua một quảng trường nhỏ thì màn hình LED trên quảng trường đột nhiên sáng lên, tôi sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện thì ra đã là 12 giờ đêm rồi.

Ngày 1 tháng 10, lễ Quốc khánh, trên màn hình hiện ra Quốc kì và một câu nói chúc mừng: Chúc toàn thể nhân dân Quốc Khánh vui vẻ.

Tôi giật mình một cái nhớ ra trời đã gần sáng mà tôi còn có công việc phải làm, cái nhãn hiệu đồng phục gì đó sẽ khai trương vào ngày 2 tháng 10, bây giờ đã là giai đoạn đếm ngược thời gian.

Sau hai buổi tối, gần như tôi không có ngủ.

Ban ngày cùng các đồng nghiệp loay hoay chân không chạm đất, lúc ngồi ở trong xe chỉ cần nửa phút rảnh rỗi là có thể ngủ mất, nhưng nửa đêm về đến nhà lại kích động giống như cắn thuốc lắc, trợn tròn mắt làm thế nào cũng không ngủ được .

Sau khi hoạt động khai trương kết thúc, tôi được nghỉ 5 ngày, vốn tôi cho rằng mình sẽ nghỉ ngơi một chút nhưng bây giờ, tôi lại không nén nổi suy nghĩ muốn vội vã chạy trốn.

Tạm thời rời khỏi thành phố này, đến nơi không có anh để yên tĩnh suy nghĩ, suy nghĩ một chút rốt cuộc tương lai nên làm cái gì.

Cứ như vậy sau một tháng chuẩn bị thì hoạt động khai trương rốt cuộc cũng đến.

Rất xui xẻo, ngày này lại mưa.

Hoạt động vẫn tiến hành bình thường, khách hàng cũng không ít, nghe Quan tiểu thư nói Tổng công ty bên Italy cũng tới, bởi vì thời tiết nên không tham gia cắt băng khai trương nhưng sẽ tham gia dạ tiệc.

Lúc này ở ngoài cửa hàng đang tiến hành cắt băng khai trương, vốn cũng không phải là hoạt động gì lớn nên việc người không đến có thể lý giải được.

Nhưng có thế nào tôi cũng không nghĩ đến người tham gia cắt băng trừ công ty A. R ở thành phố H, tổng công ty, mấy minh tinh, còn có một người mà tôi quen biết —— Lưu Nhất Phong.

Đi giày Tây, trước ngực cài một bông hoa, lúc Lưu Nhất Phong đi tới trước mặt của tôi thì tôi hoàn toàn ngu người.

"Trần Kết, không nhớ anh sao?" Anh ta mỉm cười nhìn tôi, Quan tiểu thư kinh ngạc nhìn chúng tôi, hỏi: " Giám đốc Lưu, hai người biết nhau sao?"

"Học muội đại học." Lưu Nhất Phong nhìn tôi đang ngây người như phỗng: "Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"

"Anh là người của A. R?" Tôi hỏi anh ta, trong lòng hiện lên một ý tưởng.

"Đúng, Tổng công ty Italy. Không nghĩ tới lần khai trương này lại do công ty của em làm, thật là trùng hợp."

Khéo cái rắm!

Tôi không phải là người ngu ngốc.

Đầu óc đã sớm nhanh chóng hoạt động.

Italy.

Nhãn hiệu đồng phục.

Thành lập được hai năm.

Màu cam là màu sắc chủ đạo.

Ông chủ kiêm nhà thiết kế chính là người Trung Quốc.


Lưu Nhất Phong biến mất ba năm nghe nói là về làm cho công ty gia đình.

Hai ngày trước anh xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi chết lặng nhìn chằm chằm Lưu Nhất Phong, nghe được chính mình hỏi: "A. R là Diệp Tư Viễn phải không?"

Lưu Nhất Phong nhìn tôi, anh ta nâng mắt kiếng, sắc mặt có chút xấu hổ, đột nhiên nói: "Cắt băng sắp bắt đầu rồi, anh đi trước, một lát sau nói tiếp."

Anh ta vội vàng né tránh, Quan tiểu thư kỳ quái nhìn tôi một cái sau đó đuổi theo.

Tôi đứng thẩn thờ ở nơi đó, nhìn bóng lưng bọn họ, cảm thấy mình đã bị móc rỗng.

Khi bàn bạc cùng Quan tiểu thư thì tôi được biết kế hoạch chiếm lĩnh thị trường trong nước của A. R. đột nhiên được đề ra, lên ý kiến trong vòng 3 tháng, nửa năm đã hoàn thành điều tra nghiên cứu thị trường, lựa chọn địa điểm, đăng kí công ty, lắp đặt thiết bị, tuyển nhân viên, có rất nhiều cái còn chưa chuẩn bị thoả đáng thì đã khai trương rồi.

Lúc ấy tôi liền cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ nghĩ lại đây là một chuyện cẩu huyết cỡ nào!

Diệp Tư Viễn, cuối cùng là anh muốn làm gì? !

Buổi tối, tôi cùng mấy đồng nghiệp đến nơi tổ chức dạ tiệc, chúng tôi là nhân viên quảng cáo, toàn bộ thống nhất mặc váy công sở màu đen, phối hợp nhịp hàng với nhân viên khách sạn cùng người của A. R. để mọi việc được chu toàn.

Tôi vẫn không cảm thấy hứng thú gì, Lưu Nhất Phong nhìn thấy tôi cũng không có nói gì nữa, nhưng chúng tôi đều biết, sự thật giống như tôi đã suy nghĩ.

Tôi không biết cảm giác trong lòng mình là cái gì, bên ngoài mưa cả ngày nay, thân thể của tôi cũng không được thoải mái cả ngày. Thừa dịp không có việc gì, tôi đi ra khỏi khách sạn, ngẩn người đứng ở dưới mái hiên bên ngoài cửa xoay. Không khí bên ngoài rất trong sạch, có thể làm cho tôi hô hấp tốt hơn.

Mấy ngày nay cường độ công việc nặng nhọc làm tôi nghỉ ngơi không được tốt, cộng thêm trời mưa làm tôi mệt mỏi không chịu nổi.

Tôi chỉ mong bữa tiệc mau mau kết thúc để cho tôi có thể về nhà tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi trời sáng, tôi sẽ xách vali, tùy tiện mua một vé máy bay hoặc là vé xe lửa đến chỗ nào đó rồi rời đi.

Cách đó không xa có một chiếc xe đang chạy tới. Đèn xe chiếu vào đôi mắt của tôi.

Ngày nghỉ Quốc Khánh, mỗi đại sảnh của khác sạn đều có tổ chức tiệc, ngoài cửa cũng đậu đầy xe, chiếc xe kia không cách nào lái tới gần liền dừng ở ngoài hai mươi mét.

Một người đàn ông mặc đồ vest bước xuống xe, mở ô lên sau đó đi tới cửa xe sau, tôi theo linh tính nhìn thoáng qua, tim liền nhảy lên.

Người đàn ông ngồi ở phía sau xuống xe, người đàn ông xuống trước che dù cho anh ta, hai người sóng vai nhau đi tới cửa khách sạn.

Tôi đứng chết lặng ở nơi đó, nhìn bọn họ đi tới ngày càng gần, trong lòng lại thoải mái.

Quả nhiên anh là ông chủ của A. R.

Diệp Tư Viễn cũng đã thấy tôi, anh có chút hơi giật mình sau đó đi tới bên cạnh tôi.

Người đàn ông bên cạnh anh cụp cái ô xuống, hỏi: "Diệp tiên sinh, không vào sao?"

"Anh vào trước đi, nói với Al¬ber¬to tôi sẽ đến ngay lập tức."

"Được." Người đàn ông trẻ tuổi nhìn tôi một cái rồi bước vào khách sạn.

Dưới mái hiên chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Mưa vẫn rơi không ngừng, từng giọt tí tách, hạt mưa rơi vào nhựa thủy tinh trên mái hiên, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Tôi khoanh tay lại lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

Diệp Tư Viễn mặc một bộ vest đậm màu, trên tóc vuốt keo, nhìn có chút tùy ý nhưng cũng rất có hình tượng.

Tầm mắt của tôi chuyển qua dưới bờ vai anh, phát hiện vậy mà anh lại mang chi giả.

"Đôi tay" của anh lộ ra bên ngoài ống tay áo vest, "Ngón tay" hơi cong, mang bao tay mỏng cùng màu bộ vest. Đột nhiên tôi cảm thấy có chút thương cảm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Diệp Tư Viễn "Hoàn hoàn chỉnh chỉnh", cao lớn rắn rỏi, khí vũ hiên ngang, mặt mũi vừa trầm ổn vừa anh tuấn, không có ống tay áo đung đưa vô ích, anh hoàn toàn giống người bình thường, chói mắt như vậy. Nhưng. . . . . . cũng xa lạ như vậy.

Chi giả lạnh lẽo cứng ngắc này không biết được gắn vào trên người của anh như thế nào, nó có hữu dụng không? Không phải trong quá khứ anh đã từng nói chi giả chỉ là đồ trang sức sao?

Diệp Tư Viễn, hôm nay anh cần phải như vậy mới có thể xuất hiện trước mặt công chúng sao?

Anh vẫn không nói gì, chỉ đứng cách tôi một mét, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, cũng không ai mở miệng trước, không khí giống như đã đọng lại, không biết qua bao lâu, tôi đột nhiên xoay người đi về phía cửa xoay.

"Tiểu Kết!" Anh đứng sau lưng gọi tôi.

Tôi dừng chân, quay đầu lại nhìn anh.

"Bây giờ em có khỏe không?" Diệp Tư Viễn nhìn tôi, hỏi.

Ánh mắt của anh sâu không lường được.

Tôi nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên bình tĩnh lại.


Đối với anh, tôi đúng tình hợp lí, không thẹn với lương tâm, vậy cần gì tôi phải trốn tránh anh?

Tôi nhún vai một cái, cười trả lời: "Rất tốt."

"Thân thể có sao không?" Diệp Tư Viễn bước đến gần hai bước: "Khi đó em bị thương nặng như vậy."

"Anh nói thử xem?" Tôi nhíu mày nhìn anh: "Yên tâm, em không chết, năm đó nhà anh bỏ ra nhiều tiền như vậy để cứu em, em còn chưa nói tiếng cảm ơn với anh đấy."

"Tiểu Kết." Anh gọi tôi một tiếng, mắt nhìn chăm chú vào tôi, tiếp đó lại không có đoạn sau.

Tôi càng ngày càng không hiểu được, nháy mắt hướng lên trời "haizz" một tiếng, nói: "Diệp tiên sinh, nếu không có chuyện gì thì em vào trước."

Đi vào khách sạn, tôi có thể nghe được tiếng bước chân sau lưng, tôi hiểu rất rõ anh đi theo tôi nhưng tôi không muốn quay đầu lại.

Vào phòng tiệc, tôi không nhìn Diệp Tư Viễn đi tới chỗ nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Chương cùng Al¬ice, dặn dò công việc, sau đó nói với các cô ấy là thân thể tôi không thoải mái, phải đi trước.

Người của công ty tôi đều biết vừa đến ngày mưa dầm thì cả người tôi đều khó chịu. Tiểu Chương có chút lo lắng bởi vì tôi không mang theo ô, cô ấy cầm cái ô nói đưa tôi ra ngoài thuê xe, sau đó mới trở lại.

Lúc đi tới gần cửa phòng tiệc, khóe mắt tôi nhìn thấy mấy quản lí cao cấp của A. R. đang nói chuyện với Diệp Viễn, Lưu Nhất Phong cũng ở đây, còn có người nước ngoài mũi cao tóc nâu.

Quan tiểu thư nhìn thấy chúng tôi, gọi tôi: "Trần tiểu thư!"

Tôi cùng Tiểu Chương dừng lại nhìn cô ấy, cô ấy đi tới, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay mọi hoạt động đều được tiến hành rất thuận lợi, nhất là dạ tiệc, đồ ăn, phục vụ, bố trí, dàn nhạc đều vô cùng tốt, tổng giám đốc của chúng tôi cực kỳ hài lòng."

Tôi cười một tiếng, nhìn mấy người đàn ông cách đó không xa, nói: "Tổng giám đốc của cô là người nào?"

"Chính là người Trung Quốc có vóc dáng cao đó." Quan tiểu thư dùng ngón tay chỉ rõ.

Ánh mắt của tôi lướt qua cô ấy chuyển đến Diệp Tư Viễn, anh cũng nghiêng đầu lại đón nhận tầm mắt của tôi.

Quan tiểu thư nói tiếp: "Trần tiểu thư, một lát bữa tiệc kết thúc thì tôi sẽ bàn bạc tiếp với cô. Sau này công ty chúng tôi còn phải làm rất nhiều thứ, đến lúc đó vẫn muốn hợp tác với công ty của cô. Chắc là cần phải lập một trang web tiếng Trung, tờ rơi tuyên truyền bằng tiếng Trung, lúc trước quá gấp nên vẫn chưa kịp làm."

"Được." Tôi mỉm cười với Quan tiểu thư: "Nhưng mà rất xin lỗi, tôi phải đi rồi, đợi lát nữa cô có thể nói với Tiểu Chương. Chờ xong kì nghỉ tôi sẽ hẹn gặp cô." Tôi cố gắng không ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, anh đứng rất thẳng, đang chăm chú lắng nghe những người nước ngoài nói chuyện nhưng tôi lại cảm thấy anh có chút không yên lòng.

Quan tiểu thư hơi nhíu mày, cô ấy nhìn túi xách và cái ô trong tay tôi, hình như có chút bất mãn: "Cô có việc gấp sao? Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà."

"Tôi. . . Tôi nghĩ nghĩ, không tiếp tục nói.

Tiểu Chương lại mở miệng: "Thật sự xin lỗi, Quan tiểu thư, thân thể Trần kết không được tốt lắm, vừa đến ngày mưa thì toàn thân lại đau nhức, trước đó cô ấy đã bận rộn mấy tuần lễ, hôm nay lại cố gắng chống đỡ thêm một ngày, chúng tôi cảm thấy sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra nên mới để cho cô ấy về sớm nghỉ ngơi một chút. Cô yên tâm, những người khác của công ty chúng tôi đều ở đây, công việc sau này sẽ do chúng tôi xử lý."

Giọng nói của Tiểu Chương không lớn nhưng tôi lại thấy được hình như thân thể của Diệp Tư Viễn đang run run.

Chúng tôi đứng cách đó không xa, nói không chừng anh vẫn luôn dựng lên lỗ tai lên nghe lén chúng tôi nói chuyện.

"Thật ra thì cũng không có gì, vốn dĩ tôi không nên rời đi trước khi kết thúc. Thật sự xin lỗi." Tôi nhìn Quan tiểu thư, ngược lại cô ấy có chút ngượng ngùng, nói: "Người nên nói thật xin lỗi là tôi mới phải, tôi không hiểu rõ lắm, những ngày qua mọi người đã vất vả rồi, Trần tiểu thư, cô mau đi về nghỉ đi, nên hưởng thụ ngày nghỉ Quốc Khánh thật tốt."

"Cám ơn, vậy tôi đi trước, cũng chúc cô Quốc Khánh vui vẻ, hẹn gặp lại."

Tôi cùng Tiểu Chương đi ra khỏi khách sạn, che dù đi tới ven đường.

Trời mưa dầm, bây giờ là khoảng sau buổi cơm chiều, không có nhiều xe chạy trên đường hơn nữa có mấy chiếc xe còn chạy rất nhanh, thậm chí còn bắn cả nước bẩn lên người chúng tôi.

"Lái xe cái kiểu gì vậy!" Tiểu Chương không nhịn được oán trách.

Nơi này cách trạm xe buýt rất xa, tôi nói: "Không bằng quay trở lại, đợi lát nữa gọi Tiểu Quách đưa chúng ta đi."

"Còn rất lâu đó, mình thấy sắc mặt của cậu tệ hơn rất nhiều, trắng bệch phờ phạc rồi này."

"Không sao."

Nhất thời không nói tiếp nữa, một lát sau đột nhiên Tiểu Chương nói: "Ai, JO¬JO, mới vừa rồi Quan tiểu thư nói ông chủ của A. R. có phải người đàn ông không có tay mà chúng ta thấy ngày hôm trước không?"

"Có lẽ là vậy, mình không thấy rõ." Tôi lạnh nhạt trả lời.

"Nhất định là vậy! Đẹp trai như vậy, chỉ cần nhìn một lần là không quên được, chỉ là. . . . . . Tại sao hôm nay anh ta lại có cánh tay rồi hả ?"

Tôi nghiêng mắt nhìn cô ấy một cái: "Chi giả chứ sao."

"À. . . . . . Người này thật sự rất đáng gờm, không có cánh tay cũng có thể mở công ty! Thật sự rất lợi hại!"

Tôi không có đáp lời, tài năng của anh, đương nhiên là tôi biết rõ.

Đang khi nói chuyện, đột nhiên một chiếc xe qua đường, từ từ tiến tới gần rồi dừng ở trước mặt chúng tôi.

Cửa xe phía sau hạ xuống, tôi trợn mắt há mồm nhìn người trong xe.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: "Tiểu Kết, lên xe, anh đưa em về."

"Không cần." Tôi lôi kéo Tiểu Chương lui về phía sau mấy bước.

Một người đàn ông từ chỗ ghế lái phụ xuống xe, nói với chúng tôi: "Trần tiểu thư, tôi là Thẩm Tri, phụ tá của Diệp tiên sinh, nơi này rất khó bắt xe, hay là để chúng tôi đưa cô về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui