Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Khi tin tức Đường Duệ bị đuổi được công bố toàn trường, đã là một tuần lễ sau.

Vương Giai phân lôi kéo tay của tôi, kéo tôi đến trước bảng thông báo chỗ cửa ra vào của căn tin. Chỗ này đã vây quanh không ít bạn học, tôi không có chen vào, chỉ là đứng bên ngoài đám đông duỗi đầu nhìn.

Nội dung trong thông báo không khác tôi nghĩ lắm, trường học cũng không có bám chặt lấy chuyện Đường Duệ chụp hình tôi để viết, mà trọng điểm đặt ở việc hắn cắn thuốc.

Trên thực tế, ai cũng không biết rốt cuộc Đường Duệ có từng cắn thuốc không, nhưng trong thông báo nói chứng cớ xác thật, còn có cái gì bàn giao cho công an chuẩn bị khởi kiện. Tôi nhíu mày lại, không rõ đây là có chuyện gì. Tôi đã không sao, mặc dù ở trong trường học vẫn có người nhìn tôi, chỉ chõ về phía tôi, hoặc là ở sau lưng tôi bàn luận xôn xao, nhưng tôi tin tưởng những thứ này sẽ trôi qua rất nhanh.

Giống như hiện tại, rõ ràng Đường Duệ đã vượt qua tôi, biến thành người nổi tiếng nhất của đại học Q, thành công hấp dẫn ánh mắt đám sinh viên, trở thành đề tài trọng tâm của cuộc thảo luận lúc rãnh rỗi của bọn họ.

Lúc này tôi mới phát hiện ra bầu không khí hơi u ám, nhìn thông báo đuổi học này, tôi cảm thấy khiếp sợ, sâu trong đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy rất giải hận. Hai tay của tôi ở bên quần nắm thành quyền, có một loại cảm giác phấn khởi nhanh chóng dâng lên ở trong đầu. Ha ha...! Đường Duệ! Hắn cũng có hôm nay! Rốt cuộc cũng để cho hắn nếm được những cực khổ ở trên người tôi! Mọi người nên vì hành động của mình mà trả giá thật lớn, ác giả ác báo -- tôi rốt cuộc cũng tin những lời này.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, tôi lại bắt đầu có chút bận tâm. Đúng, tôi lo lắng cho Đường Duệ.

Hắn đã là năm thứ tư đại học, cách tốt nghiệp chỉ còn hơn một tháng.

Vốn đến đầu tháng sáu, hắn sẽ phải tiến hành bảo vệ luận án, sau đó sẽ tham gia thi tốt nghiệp, đến tuần cuối của tháng sáu là hắn có thể lấy được bằng học sĩ, tốt nghiệp khoa chính quy. Tương lai hắn có thể thi nghiên cứu, cũng có thể thi nhân viên công vụ, hoặc là trực tiếp dùng bằng tốt nghiệp bắt đầu công việc. Mà bây giờ đây? Cách tốt nghiệp còn có hơn một tháng thì hắn lại bị trường học đuổi! Tôi không thể không nghĩ, rốt cuộc vị đại tiên thần thông quảng đại kia ra tay cứu tôi, nhưng đồng thời lại đẩy Đường Duệ vào địa ngục.

Buổi tối về đến nhà, tôi phát hiện Diệp Tư Viễn dùng máy giặt để giặt quần áo, đang đứng ở chỗ đó dùng chân gắp từng bộ quần áo vào trong thau. Tôi chạy tới, vỗ lưng của anh nói: "Để đó đi, em phơi cho."

Anh cười cười nhìn tôi, chân phải cọ rơi ống quần bên trái, rồi mới mang dép lê ở dưới đất vào.

Đây là ngày thứ tám sau khi tôi ngoan ngoãn đi theo Diệp Tư Viễn về nhà, trong mấy ngày này, hai chúng tôi thẳng thắn trao đổi quan điểm với sự kiện "topic ảnh chụp kia", tôi ôm anh ngồi ở trên ghế sa lon, vừa khóc vừa cười, cuối cùng lần nữa trịnh trọng nói xin lỗi với anh, cầu xin sự tha thứ của anh.


Một phút kia, Diệp Tư Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, thật lâu cũng không có nói chuyện. Tôi thấp thỏm không yên, kéo vạt áo ngủ của anh lắc lư: "Không phải anh không chịu tha thứ cho em chứ?"

Anh thở dài, rốt cuộc nở nụ cười, mấp máy môi nói với tôi: "Tiểu Kết, anh sẽ không trách em, anh chỉ hy vọng em có thể đồng ý với anh, sau này mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, cũng đừng gạt anh. Anh là bạn trai của em, em gặp phải khó khăn và khổ não, anh nguyện ý cùng nhau chia sẻ giải quyết với em. Anh không hy vọng mình y như đứa ngốc, em rõ ràng đã tâm phiền ý loạn, anh lại không biết gì cả."

"Nhưng. . . Có một số việc nhỏ, anh cũng giúp không được em mà." Tôi quệt mồm trả lời anh.

"Nhưng em có thể nói cho anh biết, anh có thể cùng nhau nghĩ biện pháp với em."Anh tiến tới bên cạnh tôi, thân thể ấm áp chạm vào tôi, "Tựa như lần này, anh chỉ cần mấy ngàn đồng tiền, hoàn toàn có thể nói với anh."

". . ."

"Cũng là bởi vì em cố chấp gạt anh, mới có thể gây nên họa lớn như vậy, nghĩ tới có lẽ em sẽ gặp phải chuyện tồi tệ hơn, mà anh vẫn còn chẳng hay biết gì, anh thật sự là hận thấu bản thân."

"Tư Viễn! Anh đừng đoán mò, đây đều là tại em không tốt!"

"Đúng rồi, Tiểu Kết, em trai của em còn thiếu bao nhiêu tiền?"

"Là sao?"

"Anh còn có chút tiền, em có thể cầm dùng." Anh nhỏ giọng mà nói với tôi, "Mặc dù không nhiều, nhưng vậy cũng đủ rồi."

"Anh lấy tiền ở đâu ra! Hay là mẹ anh đưa cho anh!"

Tôi ép hỏi anh, còn đưa tay đến ngang hông anh nhéo một cái. Diệp Tư Viễn né tránh, lắc đầu nghiêm túc nói với tôi: "Hằng năm anh đều có học bổng, khi tham gia thi đấu hội họa đoạt giải cũng có tiền thưởng, trước kia số tiền thưởng quán quân khi thi bơi lội cũng còn không ít. Những thứ này. . . . . . cũng coi như là tiền của anh đi."


Tôi ngây ngẩn cả người, phát hiện mình chưa từng nghĩ tới cái này, vẻ mặt tôi khoa trương nói với anh: "Thì ra là anh còn có kho bạc riêng!"

Anh bị tôi chọc cười, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng: "Thật ra thì anh có thể sắp xếp không ít tiền, có dùng cũng sẽ không bị mẹ anh phát hiện, cho nên sau này nếu em cần tiền gấp, liền nói với anh."

"Em biết rồi, Tư Viễn." Tôi ôm anh, trong lòng rất cảm động, rất cảm động, băn khoăn gì đó của tôi, Diệp Tư Viễn đều hiểu. Tôi muốn. . . . . . Tôi thật sự muốn học mở cửa trái tim của mình ra một chút, càng biếu hiện con người thật của mình ở trước mặt Diệp Tư Viễn.

Sau đó, Diệp Tư Viễn lại hỏi tôi chuyện học phí Trần Dạ. Tôi nói với anh, chuyện này tôi đã quyết định, đạt thành nhận thức chung với ba. Nhà không đủ điều kiện để cho đồ đần học trong trường quý tộc, coi như thằng bé sẽ có chút không nghĩ ra trong thời gian ngắn, thời gian lâu dài nó nhất định sẽ hiểu nổi khổ của chúng ta.

"Anh nghĩ đi, nếu đồ đần thật vào trường học ngoại ngữ này, bên cạnh đều là bạn học có chút tiền, người ta ăn mặc, chơi, nó đều không so được, đồ đần không có gì hết. Nó mới mười ba tuổi thôi, bảo vệ không chắc tư tưởng sẽ thay đổi ngay, đến lúc đó chúng ta không thể giúp nó quay lại được, vậy thì xong đời."

Tôi dựa lên người Diệp Tư Viễn, nói ra suy nghĩ của tôi.

"Em nói có đạo lý, chỉ là cũng không nhất định, nếu như chân người đủ kiên cường, sẽ không dễ dàng như bị hoàn cảnh thay đổi như vậy."

"Vậy em có thể cam đoan với anh! Bạn học đồ đần chính là một người đặc biệt không kiên cường, nó còn rất hay khóc nhè!"

"Lúc anh mười ba tuổi cũng luôn hay khóc."

"Ah? Tại sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận, quả nhiên, bên môi Diệp Tư Viễn gợi lên nụ cười khổ.

Tôi chép chép miệng, không dám lên tiếng, Diệp Tư Viễn dùng đầu chạm vào đầu tôi, cười nói: "Anh không sao, bé trai ở tuổi đó rất nhạy cảm, thân thể sắp trổ mã nên rất nội tâm."


Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện, rất nghiêm túc nói với anh: "Tư Viễn, lần này em có thể không có việc gì, không riêng gì ứng Hạc Minh giúp một chút, có lẽ còn có. . . . . . công lao của Diệp Tư Hòa."

Diệp Tư Viễn nhìn tôi, đầu của anh hơi nghiêng, trong ánh mắt lộ ra một cỗ không xác định, anh lặp lại một lần: "Diệp Tư Hòa?"

"Ừ." Tôi giương mắt nhìn anh, "Anh ta nói, ý là có quan hệ với chuyện mùa hè kia, anh ta nói, anh ta giúp em, là vì anh."

"Vì anh?"

"Tư Viễn. . . . . ." Tôi lấy hết dũng khí nhìn anh, "Anh có thể nói cho em biết, vào lúc anh bị thương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mặc kệ anh nói cái gì, em đều sẽ tin ."

"Tiểu Kết, tại sao nói như vậy?"

"Bởi vì. . . . . . Diệp Tư Hòa nói, mặc dù anh một mực không xem anh ta là anh họ, nhưng anh ta vẫn luôn xem anh là em trai. Em nghe lời này cảm thấy đặc biệt không thoải mái, giống như quan hệ của anh và anh ta không tốt là lỗi của anh vậy."

"Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm mắt của tôi, "Em thật muốn biết ư?"

"Ừ, đúng." Tôi dùng sức gật đầu.

"Nhưng thật ra là một chuyện rất đơn giản, có lẽ nên nói một chút với em."

Lưng Diệp Tư Viễn dựa vào ghế sofa, tôi có chút khẩn trương nhìn anh, anh hít sâu một hơi nhỏ, rốt cuộc mở miệng: "Tụi anh đang đánh cầu lông, Diệp Tư Hòa đánh cầu đến trên tường, anh ta nói anh đi nhặt. Quả cầu cách máy biến thế rất gần, anh leo lên thì chân trơn rơi xuống, sau đó. . . . . . chuyện liền xảy ra."

Cái này không khác gì phiên bản tôi đã nghe, tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, chờ đợi anh nói tiếp.

"Sau khi chuyện xảy ra, anh nghe mẹ anh nói với dì nhỏ, anh đã hôn mê, cái gì cũng không biết. Nghe nói. . . . . . Diệp Tư Hòa quỳ trên mặt đất, khóc đến sắp đã bất tỉnh, anh ta tát vào mặt mình, ôm chân ông nội anh và ba anh, cầu xin người lớn tha thứ anh ta. Anh ta nói là anh ta không tốt, không có chăm sóc tốt anh, anh ta nói anh ta không biết máy biến thế lợi hại như vậy. Anh ta hại anh, anh ta nguyện ý nhường hai tay của anh ta cho anh."


Giọng nói Diệp Tư Viễn vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức làm cả người tôi sợ hãi. Tôi nói thầm trong lòng: xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Diệp Tư Hòa khẳng định không dễ chịu, lúc đó mới mười lăm tuổi, có phản ứng và hành động này cũng đều bình thường thôi. Rốt cuộc Diệp Tư Viễn đang rối rắm cái gì chứ?

"Sau đó, ngay vào ngay thứ năm anh làm phẫu thuật cắt tay, thím anh tới bệnh viện." Nói đến chỗ này, vẻ mặt Diệp Tư Viễn rốt cuộc nổi lên một chút biến hóa, anh khẽ nhăn mày rậm, trong ánh mắt lộ ra tia khổ sở.

"Bà ấy mới vừa trở về sau chuyến du lịch với bạn bè đến nơi khác, là lần đầu tiên một mình tới bệnh viện nhìn anh." Diệp Tư Viễn đột nhiên cười lạnh, "Tiểu Kết, em có thể đoán được sau khi bà ấy nhìn thấy anh, đã nói gì với mẹ anh không?"

"Nói gì?"

"Bà ấy thấy anh không có cánh tay, lập tức khóc lớn lên. Cảnh tượng kia, anh nhớ vô cùng rõ ràng. Sau đó bà ấy nắm cánh tay mẹ anh nói: ‘Sao em lại để con nít mang theo con nít? Thua thiệt em trước kia còn già dặn nói Diệp Huệ Cầm không có chăm sóc tốt Tần Lý, hại nó tàn tật suốt đời. Bây giờ không phải em cũng như vậy ư? Bình thường em dạy Tư Viễn thế nào? Sao không nói cho nó biết máy biến thế là thứ nguy hiểm! Ngàn vạn lần không thể đến gần, không thể chạm vào!’"

Diệp Tư Viễn đột nhiên ngậm miệng.

"Sau đó thì sao?" Tôi gấp gáp hỏi anh.

Anh chậm rãi mở miệng: "Sau đó? Thím anh nói: ‘Tư Hòa nhà chúng tôi đã sớm biết uy lực vật kia. Một năm trước, trường học nó còn có một đứa trẻ trèo tường đụng máy biến thế, bị cắt mất một cánh tay trái!"

Tôi bối rối, như bị vạn tên xuyên tim.

Diệp Tư Viễn quay đầu nhìn tôi, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Lúc thím nói mấy lời này, vết thương anh rất đau, hoàn toàn không ngủ được. Cho nên mỗi một chữ, mỗi một câu bà ấy nói, anh đều nghe được rành mạch."

". . ."

"Tiểu Kết, em nên hiểu, những chuyện này có ý gì chứ?"

Tôi có thể hiểu, nhưng lại không thể tin được.

"Diệp Tư Hòa anh ta, là cố ý." Diệp Tư Viễn nhìn tôi chằm chằm, sâu kín, kết thúc cuộc trò chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui