Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Tôi không dám nói gì
với Diệp Tư Viễn, ngày mồng một tháng năm anh phải về nhà. Tiệc đại thọ
75 tuổi của bà Diệp, Diệp Tư Viễn bảo tôi cùng đi nhưng tôi không đồng ý bởi vì tôi không muốn nhìn thấy Diệp Tư Hòa. Đối với việc tôi không
đồng ý thì Diệp Tư Viễn có chút thất vọng, tôi liền nói với anh là vẫn
chưa quen với loại tụ hội gia tộc này, anh nghĩ nghĩ rồi cũng không nói
gì nữa.

Mấy ngày không có anh tôi suy nghĩ rất nhiều cảm thấy
được mình có chút không trâu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, thầm nghĩ chờ anh trở về liền nói thật với anh, nói cho anh biết Diệp
Tư Hòa tới tìm tôi và nói những gì với tôi, việc này bị tôi kìm nén
trong lòng rất là khó chịu, tôi chỉ muốn coi nó như một nhiệm vụ mau
chóng hoàn thành cho xong.

Ngày mồng một tháng năm được nghỉ, khi đó tôi nhận lời tới chỗ Ứng Hạc Minh chụp ảnh thì nhận được điện thoại
của Trần Dạ gọi tới làm tôi có chút ngoài ý muốn, bình thường đều là tôi gọi về nhà, tiểu ngu ngốc rất ít khi chủ động gọi điện cho tôi mà bây
giờ nó lại ấp u ấp úng trong điện thoại nghe giống như có tâm sự, cảm
xúc rất suy sụp.

"Tiểu Dạ, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Tôi bắt đầu hỏi
nó, tôi hiểu nó rất rõ, nó gọi điện cho tôi nhất định là phải có chuyện
tương đối lớn.

Không nghĩ tới nghe được giọng nói nhẹ nhàng của
tôi thì tiểu ngu ngốc lại khóc lớn, ban đầu thút tha thút thít trong
điện thoại sau đó dần dần khóc tới nổi không kịp thở, đến nói cũng không nói được.

Tôi sợ hãi vội hỏi nó: "Ai ôi, tiểu tổ tông, em làm
sao vậy? Đừng khóc nữa, chị ở đây, có việc gì cứ nói với chị, đã học cấp hai rồi mà còn thích khóc như vậy."

Nghe được những lời này của
tôi thì nó khóc càng thêm lợi hại làm tôi phải dỗ nó thêm một hồi lâu
thì nó mới nói đứt quãng những chuyện đã xảy ra.

Hóa ra bởi vì
thành tích của tiểu ngu ngốc rất tốt nên được trường học cử đi tham gia
tuyển sinh vào trường quốc tế dành cho cấp hai, tỉ lệ chọi là 1:5. Tiểu
ngu ngốc lại thể hiện cực kì xuất sắc, baba nghe nói trường kia phải ở
nội trú, học phí so với cấp hai phổ thông đắt hơn rất nhiều liền không

cho phép nó đi, bắt nó phải học trường cấp hai ở gần nhà.

Tôi
thở dài nhẹ nhõm một hơi, tưởng là chuyện lớn gì , khẳng định là tiểu
ngu ngốc phải ở nhà với baba, chắc là dì xinh đẹp đã đấu tranh vô số lần không có kết quả, không còn cách nào khác nên mới tìm đến tôi, nhất
định là nó cảm thấy cực kì ủy khuất. Trần Dạ vẫn chỉ là một đứa bé mà
thôi, trong mắt nó chuyện này quả thật là chuyện đại sự rồi.

Tôi an ủi nó hỏi: "Tiểu Dạ, nói cho chị biết học phí bao nhiêu?"

"Một năm nộp một lần, 1 vạn còn có tiền ăn ở là 4000."

Ngược lại tôi hít một hơi khí lạnh, mẹ ơi! Đắt như vậy! Chỉ là cấp hai thôi
mà, ba năm liên tiếp là phải tốn 5 vạn, đây là cái trường học gì vậy? So với học phí đại học của tôi còn đắt hơn, trách không được baba không
đồng ý.

Tôi có chút khó xử, trong lòng cũng hiểu được tiểu ngu
ngốc không nhất thiết phải học trường này, muốn khuyên nhủ nó nhưng lúc
tôi vừa biểu hiện một chút ý tứ này thì nó lại thương tâm khóc lên.

Tôi cảm thấy cực kì đau đầu, bình thường tiểu ngu ngốc rất hiểu chuyện lúc
này lại ương bướng không chịu hiểu, ngẫm lại nó cũng là bị ba người
chúng tôi làm hư, không hiểu được người lớn kiếm tiền rất vất vả chỉ cảm thấy chính mình thi được vào trường tốt thì phải đi học.

Nếu
chúng tôi kiên trì không đáp ứng nó thì nó cũng không có cách nào nhưng
mà trong lòng nó nhất định sẽ trách chúng tôi. Tôi lại khuyên nó hồi
lâu, đồng ý với nó rằng tôi sẽ nghĩ cách mới làm cho nó ngừng khóc.

Tôi tính toán tiền tiết kiệm ở trong đầu, chỉ có 4 ngàn, tôi lại nghĩ đến 6 ngàn tiền lì xì mà bà Diệp cho mình...Tạm thời mượn trước sử dụng đi,
như vậy liền có 1 vạn, còn có 4 ngàn phí ăn ở thì phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy tôi cầm di động ngẩn người, Ứng Hạc Minh đến bên cạnh tôi hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tôi nghĩ nghĩ hỏi anh ta: "Ứng Hạc Minh, gần đây thời
gian rãnh của tôi rất nhiều, anh có việc này cho tôi làm không?"


"Thời gian rãnh nhiều? Bây giờ đã là tháng 5, tháng sau em phải thi cuối kì rồi."

"Không có chuyện gì, tháng này tôi sẽ cố gắng, anh giúp tôi sắp xếp một số công việc đi."

"Em thiếu tiền?"

"Không có." Tôi có chút chột dạ: "Giúp đỡ một chút đi, được không?"

"Tiểu Kết, nếu có khó khăn gì thì em cứ nói với anh, chúng ta không phải là
quan hệ ông chủ và nhân viên, anh vẫn luôn xem em như bạn bè."

Anh ta nói rất thành khẩn làm tôi có chút cảm động nhưng mà tôi không tính nói cho anh ta biết việc này, cho tới nay đây là nguyên tắc làm việc
của tôi.

Thậm chí tôi còn không muốn tìm Diệp Tư Viễn giúp đỡ thì làm sao có thể tìm anh ta?

Tôi bày tỏ cảm ơn đối với anh ta vẫn kiên trì nhờ anh ta sắp xếp thêm công
việc cho tôi.....Ài... Gần đây chuyện tình đáng ghét cũng thật nhiều,
tôi xốc lại tinh thần muốn từng bước từng bước vượt qua, Diệp Tư Viễn là bạn trai của tôi, Trần Dạ là em trai của tôi, bọn họ đều là nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi, cho dù tất cả đều đè nặng trên vai tôi thì tôi
cũng phải cắn răng vượt qua.

Buổi tối ngày Diệp Tư Viễn trở về
tôi làm cho ăn một bàn thức ăn ngon, anh ăn thật sự vui vẻ vừa ăn vừa
nói rằng họ hàng trong nhà đều cực kì nhớ tôi, không ngờ là tôi không đi dự thọ yến của bà Diệp. Tôi nhìn thấy bộ dáng cười hì hì của anh trong
lòng cảm thấy cực kì ấm áp, tôi thích nhìn thấy Diệp Tư Viễn cười thoải
mái nhất, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho tôi có cảm giác như mặt trời
đang chiếu rọi đất đai khô cằn.

Vài ngày chưa gặp tôi biết Diệp Tư
Viễn rất nhớ tôi, buổi tối tắm rửa xong anh liền quấn lấy tôi ở trên
giường ôn tồn một phen, sau khi làm xong tôi mặc áo T-shirt rộng thùng
thình dựa vào trên người anh, cùng anh tán gẫu câu có câu không về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

"Tư Viễn, người nhà anh có khỏe không?"

"À? Tất cả đều khỏe cả."


"Còn những người khác, mấy anh chị khác cũng khỏe cả sao?"

"Tiểu Kết, tại sao lại hỏi chuyện này?" Anh có chút kì quái nghiêng đầu nhìn tôi: "Bọn họ đều rất tốt."

"Gần đây A Lí vội vàng làm chuyện gì vậy?"

"A,....Anh ấy đang xây một tòa nhà cao tầng để bán hoặc cho thuê, rất bận."

"Còn A Miễn."

"Anh ấy cùng làm với A Lí, em không biết sao?"

"Vậy còn chị Tư Dĩnh?"

"..." Diệp Tư Viễn giống như hiểu ra chuyện gì đó hỏi: "Tiểu Kết, có phải em muốn nói chuyện gì với anh không?"

"Không có."

"Tiểu Kết!"

Tôi ngồi dậy gãi gãi tóc, nói với Diệp Tư Viễn: "Tư Viễn, có chuyện này em muốn nói với anh nhưng anh đừng có tức giận."

"Chuyện gì?" Anh nhìn tôi biểu tình liền trở nên nghiêm túc, bộ dáng này của
anh làm cho tôi có chút sợ hãi, vội vàng ôm anh làm nũng nói: "Không có
gì quan trọng cả, chính là...chính là...trước đó vài ngày em có gặp Diệp Tư Hòa."

Anh không hé răng, thân thể liền trở nên cứng ngắc, tôi im lặng ngẩng đầu nhìn anh, nghiền ngẫm tâm tình của anh, tiếp tục nói: "Không phải là em đi tìm anh ta đâu mà là anh ta tới trường học tìm
em."

"Anh ta nói cái gì với em?" Giọng nói của Diệp Tư Viễn rất trầm thấp, cực kỳ rõ ràng là anh có chút tức giận rồi.

"Không có gì, anh ta nói rằng gần đây công việc không được thuận lợi, hình như là công ty không chống đỡ được nữa."

"Sau đó?"

Ai da! Lại tới nữa! Mỗi lần nghe được Diệp Tư Viễn nói cái từ "sau đó" thì tôi liền cảm thấy cực kì khiếp sợ, nhanh chóng nói hết những điều trong lòng ra ngoài: "Tư Viễn, sau khi nghe em nói xong ngàn vạn lần đừng có
tức giận nha! Diệp Tư Hòa tìm em là vì muốn em giúp một chuyện là chuyển lời cho anh, anh ta nói lúc trước có mở mấy công ty sau cùng đều vì một nguyên nhân giống nhau mà đóng cửa, anh ta cảm thấy....Anh ta cảm thấy
việc này là do có người âm thầm ngáng chân ở sau lưng, anh ta cảm
thấy...." Tôi nhắm chặt mắt vẫn là nói ra: "Anh ta cảm thấy những việc
này có liên quan đến anh cho nên muốn nhờ anh nói giúp trước mặt mẹ của
anh có thể để cho anh ta phát triển thuận lợi một chút không."


Diệp Tư Viễn nhíu mày nhìn tôi, bi thương trong ánh mắt không che dấu chút
nào biểu hiện ra ngoài, sắc mặt anh trắng bệch, khóe miệng nhếch lên,
nhìn tôi thật lâu về sau mới thấp giọng nói: "Em nói công ty của anh ta
phát triển không thuận lợi đều là do mẹ anh ở phía sau lưng làm trò
quỷ?"

"Không phải em nói mà là anh ta nói." Tôi vội vàng thanh minh.

"Nhưng mà em tin lời nói của anh ta."

"Em..." Nói thật chính bản thân tôi cũng không biết rõ là mình tin hay không tin nữa.

"Em tin lời anh ta, đúng không?" Anh nhìn tôi chăm chú hỏi thêm một lần nữa.

Tôi gật đầu lại lắc đầu: "Tư Viễn, em không tin cô là người như thế nhưng mà Diệp Tư Hòa lại nói ra nguyên nhân, em..."

"Người như thế? Loại người như thế nào?" Anh ngắt lời của tôi, mở to hai mắt:
"Tiểu Kết, em tin lời anh ta nói có phải hay không? Em cảm thấy mẹ anh
là loại tiểu nhân chuyên ám hại sau lưng người khác có phải hay không?"

"Không phải...Không phải." Tôi luống cuống, hình như vấn đề đi trật đường ray
rồi, tôi vội nói: "Bởi vì Diệp Tư Hòa nói với em cô trách anh ta hại anh bị thương cho nên mới làm vậy, anh ta vẫn luôn giải thích với mọi người nhưng mà cô lại không tha thứ cho anh ta."

"Tiểu Kết, ngược lại
anh rất tò mò là anh ta nói với em như thế nào về chuyện...anh gặp tai
nạn lúc đó." Vậy mà Diệp Tư Viễn lại nở nụ cười, cười đến mức làm cho
toàn thân tôi nổi da gà.

"Anh ta...anh ta....nói..." Tôi cà lăm,
tay chân có chút luống cuống: "Anh ta nói đó là chuyện ngoài ý muốn, anh ta bảo anh đi nhặt cầu ở trên tường mà máy biến thế ở bên cạnh cho nên
mới làm anh bị thương. Anh ta nói anh ta là một người anh không làm tròn trách nhiệm bảo vệ cho anh."

"Là như thế?" Khóe miệng Diệp Tư Viễn vẫn cong lên như cũ, nhìn thẳng tôi.

"Đúng là như thế." Tôi gật đầu: "Diệp Tư Hòa nói khi đó anh ta mới 15 tuổi,
anh ta vẫn cực kì hối hận khi bảo anh đi nhặt cầu lông."

"Đừng
nói cầu lông gì đó với anh nữa." Đột nhiên Diệp Tư Viễn rống lên, anh
không có mặc áo, trên người chỉ mặc một cái quần lót, lúc này tôi có thể nhìn thấy được cả người anh run rẩy kịch liệt, hai cánh tay nhỏ ở hai
vai cũng rung động, trong đầu tôi trống rỗng, biết mình lại gặp rắc rối
rồi nhưng không nghĩ là đã chạm vào điểm mấu chốt của anh làm anh tức
giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui