Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Hai rưỡi sáng ở lối vào của ga tàu, tiếng thét lớn của mấy tài xế cùng tiếng mời mọc của những người phụ nữ trung niên đang kéo khách vào ở trọ. Khí trời rất lạnh, mọi người ai nấy đều rụt cổ vào trong áo nhón chân nhanh chóng qua lại, bận rộn kiếm sống trong thời tiết khắc nghiệt.

Đứng giữa đoàn người đông đúc, nhìn ở góc bên phải tôi liền nhận ra Diệp Tư Viễn, anh mặc chiếc áo nhung màu xanh ngọc, trên vai đeo túi xách, đứng ở đó nở nụ cười ấm áp nhìn tôi.

“Diệp Tư Viễn!” Tôi chạy ào tới, tưởng tượng rằng anh đang giang hai cánh tay ôm chặt tôi vào lòng. Nhưng trên thực tế, là tôi chạy đến trước mặt anh còn anh đứng im không nhúc nhích.

Hai tay áo nhét vào trong túi, sắc mặt anh có vài phần tiều tụy.

Tôi hỏi anh: “Diệp Tư Viễn, anh chờ em bao lâu rồi?”

“Không lâu, mới 3 tiếng thôi.”

“Anh thật ngốc, không phải em đã nói bọn em có chỗ ở rồi sao, anh tới đây chờ làm gì.”

“Hai người đi đường một mình lúc đêm muộn thế này, anh rất lo lắng.” Anh cười rộ lên, thật dịu dàng.

Lúc này, Uyển Tâm đi tới.

Tôi chính thức giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là Tô Uyển Tâm, là đồng hương và cũng là người bạn tốt nhất của em. Đây là Diệp Tư Viễn, anh ấy là…” tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, cười nói “Anh ấy là bạn trai của em.”

“Xin chào, Diệp Tư Viễn. Cậu phải đối xử tốt với Tiểu Kết nhà tôi đấy nhé, nếu dám bắt nạt nó, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

“Cậu yên tâm.” Diệp Tư Viễn nhìn Uyển Tâm rồi lại cúi đầu nhìn tôi.

Uyển Tâm nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Diệp Tư Viễn bảo: “Tiểu Kết nói hai người tới nhà cô của cậu? Tôi sẽ đưa hai người đi, dù sao tôi cũng có một căn phòng gần trường rồi nên không lo.”

A! Hỏng bét!

Uyển Tâm quả nhiên không kịp phản ứng: “Cô á? Cô nào?”

Diệp Tư Viễn cau mày, lập tức hiểu ra vấn đề, hỏi tôi: “Tiểu Kết, vậy hai người tính đi đâu đấy?”

“Internet.” Tôi thành thật khai báo.

“Lễ giáng sinh vừa rồi cũng vậy sao?”

“Vâng.”

Tôi cúi đầu, không dám đón nhận ánh mắt của anh, tôi vừa trở lại thành phố này, xa nhau một tháng mới gặp lại mà tôi đã nói dối anh rồi .

Diệp Tư Viễn thở dài: “Tiểu Kết, em quả thật là giống con nít, đi thôi, đến khách sạn, anh sẽ thuê một căn phòng cho hai người.”

Tôi không dám nhiều lời thêm, đi theo anh. Uyển Tâm lại còn nháy mắt với tôi, tôi chỉ có thể bĩu môi, lắc đầu với chị ấy.

Diệp Tư Viễn đi vào khách sạn 4 sao. Anh bảo chúng tôi đưa chứng minh nhân dân cho nhân viên khách sạn làm thủ tục, sau đó nói: “Tiền phòng sẽ dùng thẻ tín dụng của anh.”


Sau khi hoàn tất thủ tục, chúng tôi đi lên lầu, tôi và Uyển Tâm một phòng, còn anh ở phòng ngay bên cạnh.

Tôi đặt hành lý xuống chạy sang hỏi anh: “Để em mở cửa cho anh nhé?”

“Không cần, anh tự mở được.” Anh nhấc chân phải khỏi giày, hơi hơi xoay người, khom lưng kéo cái túi xách đặt xuống đất. Rồi anh tựa vào tường, đứng thẳng bằng chân trái, chân phải mở túi lấy chìa khóa ra quẹt cửa, đèn xanh sáng lên, đưa chân phải mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, Diệp Tư Viễn lại nâng chân phải lên, cúi người xuống, dùng miệng cắn thẻ mở cửa rồi gắp cúi đặt vào trong, anh dùng cái thẻ đang cắn trong miệng ấn vào công tắc đèn, căn phòng lập tức sáng trưng.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi: “Tiểu Kết, em về phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại.”

“Vâng. . . Ngày mai gặp.”

Tôi đờ người nhìn cánh cửa phòng anh khép lại, ủ rũ cúi đầu chạy về phòng mình.

Vào phòng, cả hai chị em lần lượt đi tắm, tôi càng nghĩ càng không thoải mái, trong lòng chỗ nào cũng ngứa ngáy khó chịu.

Uyển Tâm đã muốn ngủ, bị tôi bò lên đập vào người.

“Uyển Tâm! Uyển Tâm! Em nhớ Diệp Tư Viễn!”

“A. . . Nhớ nhung cái gì. . . Nhớ người ta thì đi tìm người ta đi, cậu ấy ở ngay căn phòng bên cạnh còn gì.”

“Như vậy có được không?”

“Đương nhiên là được, mau đi đi, khi nào về chị sẽ dậy mở cửa cho em.”

“Thế em đi đây!”

Tôi thay quần áo xong, vừa bước tới cửa thì Uyển Tâm từ trong chăn nhô đầu ra nói: “Tiểu Kết, nếu em nhất định phải về thì hãy nhắn tin cho chị, mà tốt nhất là em hãy để chị ngủ liền một mạch tới sáng mai đi.”

“Xì! Đã thế em đây không quay lại nữa nhé!”

“Cái này phải hỏi bản thân em thôi.” Chị ấy hừ hừ hai tiếng rồi cuộn chăn ngủ tiếp.

Tôi đứng trước cửa phòng anh, từ lúc vào phòng đến bây giờ chắc cũng được một tiếng đồng hồ rồi, có lẽ anh đang ngủ.

Mặc kệ, tôi gõ cửa.

Một lát sau, anh lên tiếng hỏi: “Tiểu Kết? Có chuyện gì sao?”

Anh nhìn tôi qua miêu nhãn.

Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, em muốn gặp anh.”

“. . . Em chờ anh một lát, anh mặc áo khoác đã.”

Tôi đứng chờ anh, một phút sau, anh mở cửa ra.


Trong phòng chỉ có ánh sáng phát ra từ ngọn đèn nhỏ trên tường, TIVI cũng không mở.

Diệp Tư Viễn mặc áo T-shirt màu trắng bên trong, bên ngoài khoác áo nhung, quần thể thao màu xám, tóc ướt nhẹp, như vậy là anh vừa mới tắm xong thôi.

Tôi đi vào, cúi đầu không lên tiếng.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Thật xin lỗi, em đã lừa anh. . . chuyện cô của chị Uyển Tâm ý.” Tôi nhỏ giọng nói.

“Có thể nói cho anh biết lý do không?”

“Em không muốn khiến anh lo lắng. Em không ngờ là anh sẽ đến đón em và chị ấy, chúng em vốn định tá túc ở quán internet một đêm, buổi sáng sẽ trở lại trường, dù sao cũng chỉ còn ba, bốn tiếng đồng hồ thôi mà, em sợ nếu em nói thật. . . Anh lại mắng em.”

“Anh đã mắng em lần nào đâu?”

“Có mà, cái hôm Giáng Sinh ấy, anh nói em tự hành hạ bản thân.”

“Tiểu Kết, là vì anh lo lắng cho em, nhưng em nói không sai, nếu em nói thật anh sẽ lo lắng hơn, còn có khả năng anh mắng em nữa.”

“Cho nên em mới nói dối mà.” Tôi cười tươi lấy lòng anh.

“Em nói dối anh là em sai, cho dù có vì lý do gì đi chăng nữa.” Diệp Tư Viễn nói, “Anh rất ghét người khác lừa dối anh.”

“Lần sau em không dám nữa.”

“Ừ.”

“. . .”

“Em còn chuyện gì không? Không còn sớm, em về ngủ đi.”

“. . .” Tôi mặt nhăn mày nhó ngồi bất động.

“Tiểu Kết, em sao vậy?”

Tôi chu miệng giận dỗi: “Diệp Tư Viễn, anh đúng là con người kỳ quái, nói anh không lãng mạn, thế mà hơn nửa đêm còn đến ga tàu đón người ta, nói anh lãng mạn, thì lúc này anh lại đứng đơ như cái cọc gỗ.”

Diệp Tư Viễn nhún vai, tay áo trống rỗng lung lay vài cái, anh hỏi: “Tóm lại ý em là gì nào?”

“Ý của em. . . là. . . là. . . anh không thấy rằng, trăng đêm nay rất tròn sao?”

“?”

Tôi đi đến sau lưng anh, đẩy anh tới gần cửa sổ.


Tôi kéo rèm che ra, nhưng kết quả . . . cái gì cũng không thấy, ở đây căn bản không nhìn thấy trăng được, chỉ thấy có một tòa cao ốc sáng rực đèn nêông.

“Khách sạn 4 sao kiểu gì thế này!” Tôi nhỏ giọng than thở, xấu hổ không biết phải nói gì vào lúc này.

Diệp Tư Viễn đứng đằng sau bỗng lên tiếng gọi tôi: “Tiểu Kết.”

“Dạ?” Tôi quay đầu lại.

Anh cúi người xuống, đặt lên đôi môi mềm mại của tôi một nụ hôn dịu dàng.

Đây là nụ hôn đầu của tôi.

Tôi không biết tiếp theo phải làm gì, Diệp Tư Viễn đã nhẹ nhàng mút cánh môi của tôi, một lát sau lưỡi anh chậm chạp đi vào quấn lấy lưỡi tôi, miệng anh có hương vị trà xanh nhàn nhạt, rất thơm. Anh từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi dày che phủ tạo thành bóng râm bên dưới đôi mắt. Tôi dần dần khép mí mắt lại, đưa tay vào hông Diệp Tư Viễn, áo nhung của anh không kéo khóa cho nên tay tôi trực tiếp thò vào trong, đặt lên chiếc áo T-shirt màu trắng. Eo anh rất nhỏ, nhưng anh có cơ bụng, sờ vào thấy rắn chắc vô cùng.

Hai tay tôi mơn trớn tấm lưng dày rộng, vuốt ve anh, cảm nhận độ nóng đang dâng lên trong cơ thể anh.

Ngược lại, trên người tôi không có gì cả.

Không có hai cánh tay anh ôm chặt, không có bàn tay anh ve vuốt. Tôi chỉ cảm nhận được phần còn lại của hai cánh tay bị cụt khi bả vai anh dựa sát vào vai tôi, cảm nhận được nụ hôn của anh và tôi bắt đầu nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng thở dài.

Người anh thơm quá, là mùi sữa tắm và dầu gội đầu. Da anh sờ vào thích thật, nó vừa trơn vừa mịn, chúng tôi vẫn tiếp tục hôn môi, anh còn dùng trán, má, chóp mũi, cằm, nhẹ nhàng ma sát lên mặt tôi. Tôi ôm anh thật chặt, sau đó tôi cảm giác như phía bên dưới có một vật thể lạ cứng cứng đang chạm vào người.

Đến khi tôi hiểu nó là gì thì mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi giật mình thả lỏng tay, Diệp Tư Viễn cũng buông môi tôi ra, nhưng chóp mũi anh vẫn không ngừng cọ cọ vào tôi.

“Tiểu Kết. . . Tiểu Kết. . .” Anh nhẹ nhàng gọi tôi.

“Tư Viễn.” Tôi bỏ cái họ của anh đi, dịu dàng gọi thẳng tên anh, tự hỏi đêm nay có nên ở lại đây hay không.

Lúc này, Diệp Tư Viễn đã khôi phục lý trí, anh đứng thẳng, lui về phía sau từng bước, hai chúng tôi rốt cuộc tach ra, anh nói: “Tiểu Kết, em trở về phòng đi.”

Tôi cúi đầu, thế nhưng không ngờ lại vô tình nhìn thấy vật lạ ở dưới thân anh.

Mặt tôi đỏ tới mang tai, không biết làm sao, Diệp Tư Viễn nhìn tôi, rồi lại cúi đầu, lập tức hiểu rõ.

Anh bối rối xoay sang chỗ khác, nói với tôi: “Anh xin lỗi.”

“Đừng! Anh không phải nói xin lỗi đâu!” Không biết vì sao mà đột nhiên tôi lại nhớ tới lời nói của tên Tôn Diệu đáng ghét - tự lái máy bay! Tình trạng của anh như vậy, liệu anh có tự giải quyết được không nhỉ? Nếu như không thể, chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu lắm.

Tôi lâm vào khó xử, nghĩ không ra biện pháp gì hay. Diệp Tư Viễn lại nói: “Tiểu Kết, em mau quay về phòng nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.”

“Em. . .” Tôi do dự nhìn anh.

“Tiểu Kết, em vẫn còn nhỏ, chúng ta chưa thể đi tới bước này.” Dường như anh đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, dịu dàng nói.

“Diệp Tư Viễn, anh sẽ không sao chứ?” Tôi đành mặt dày hỏi anh.

“Anh thì có chuyện gì? Nếu em không đi, anh mới có chuyện đó.”

“A, được rồi, em đi đây.” Tôi xoay người chạy ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nghiêng đầu nhìn anh một cái. Anh vẫn đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn tôi.


Đèn nê-ông xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, hắt lên người Diệp Tư Viễn. Anh đứng đó thản nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, tay áo trống không buông thõng hai bên người, trông anh rất giống một tinh linh rơi xuống trần gian, chẳng qua tinh linh này đã mất đi đôi cánh huyền diệu, cho nên không thể bay lượn được nữa.

Sáng ngày thứ hai, tôi không ngồi dậy nổi để ăn bữa sáng, trùm chăn ngủ thẳng đến 10 rưỡi.

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy có một bóng người ngồi bên mép giường, người ấy tặng cho tôi một nụ cười ôn hòa, nhìn tôi bằng cái nhìn dịu dàng đầy yêu thương.

Tôi không tự chủ được, vui mừng đưa hai tay về phía anh: “Diệp Tư Viễn. . .”

Anh ngẩn người nhìn đôi tay tôi thò từ trong chăn ra, ngay sau đó anh khom người hôn vào lòng bàn tay tôi.

Tôi chợt giác ngộ, Diệp Tư Viễn nhà tôi không có tay.

Tôi mặc một chiếc áo giữ ấm rồi chui nửa người ra khỏi chăn, trực tiếp nhào vào người anh, gắt gao ôm chặt anh trong lòng: “Buổi sáng tốt lành! Diệp Tư Viễn.”

Anh bị tôi ôm chặt đến không thể động đậy, đến khi anh giãy giụa, tôi mới buông lỏng tay ra một chút, anh đến gần hôn lên má, lên vành tai tôi rồi thì thầm: “Phải là buổi trưa chứ, Tiểu Kết.”

Tôi ngượng ngùng cười, hỏi anh: “Chị Uyển Tâm đâu rồi?”

“Cô ấy về trường trước rồi, cô ấy nói em vẫn đang ngủ nên không gọi em.”

Tôi cười khanh kháchkhông ngừng, nói: “Uyển Tâm còn lưu luyến cái giường hơn cả em đấy, chẳng qua chị ấy không muốn làm cái bóng đèn thừa thãi mà thôi .”

Anh có điểm thẹn thùng, cọ trán vào trán tôi: “Mau rời giường đi, chúng ta cũng phải quay về trường chứ.”

“Ok. . .” Rồi tôi nói, “Diệp Tư Viễn, anh có muốn tránh đi đâu đó một lát không, bởi vì hiện tại em chỉ mặc quần lót thôi.”

Mặt anh đỏ bừng, tôi vừa dứt lời anh đã nhanh chóng chạy vào phòng rửa tay.

Trả phòng xong, tôi cầm thẻ tín dụng đưa cho anh, anh ngồi trên ghế sa lông của khách sạn cởi giày, ngón chân kẹp thẻ bỏ vào túi xách, kéo khóa túi xong anh lại cúi thân xuống thấp, khoác túi lên người.

Sau đó anh đứng dậy, tôi liền nhét hai tay áo rỗng của anh vào trong túi áo.

Anh nhìn tôi cười, tôi phát hiện chúng tôi vô cùng ăn ý nhau.

Lúc rời khỏi khách sạn, có mấy cô phục vụ quăng ánh mắt không bình thường đến chỗ tôi, trong ánh mắt đó có đồng tình, có thương hại và tò mò. Tôi không thèm để ý tới bọn họ, ngẩng đầu lén lút quan sát Diệp Tư Viễn, gương mặt anh lúc này không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.

Mãi cho đến khi ngồi trên taxi, Diệp Tư Viễn vẫn im lặng, giờ tôi mới biết anh đang buồn bực.

“Anh làm sao vậy?” Tôi đưa cùi chỏ chọc chọc vào eo anh.

Anh cúi đầu nhẹ giọng bảo tôi: “Tiểu Kết, nếu chúng ta ở chung một chỗ, em sẽ luôn bị người khác nhìn ngó chỉ trỏ.”

Tôi vòng tay ôm hông anh, dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh nói: “Em không sợ.”

“Em có cảm thấy… anh giống một con quái vật không?”

Tôi lập tức trừng mắt với anh: “Diệp Tư Viễn, anh đang nói linh tinh cái gì thế?”

“Không có. . . Chỉ cần làm chuyện gì ở bên ngoài, anh đều bị người khác chỉ trỏ. Bản thân anh đã coi nó là thói quen, còn bây giờ có em ở bên cạnh, anh không muốn em cũng phải chịu đựng những ánh mắt khác thường đó. . . nhưng anh không thể ngăn cản họ, anh vốn. . . rất quái dị.”

“Diệp Tư Viễn! Anh không cần như vậy.” Tôi lại đặt đầu lên bả vai anh, hai tay ôm chặt eo anh, nói tiếp “Hãy sống là chính mình, anh cứ làm những gì anh muốn, đừng để ý tới ánh mắt người khác làm gì. Thật đấy! Từ nhỏ đến lớn, chính em cũng sống với nguyên tắc như vậy.”

Anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi hôn lên đỉnh đầu tôi một cái.

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, xin anh đừng bi thương như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui