“Bây giờ người nhà họ Mạc đã không còn đủ năng lực thu xếp mớ lộn xộn của cô nữa rồi, tôi khuyên cô nên hợp tác một chút, mau nói tung tích của Tô Huệ Phi ra đi.”
Ánh mắt của Mạc Hậu dần mắt đi nhiệt độ, cô ta liếc nhìn Mâu Nghiên, cuối cùng lại rơi vào người Thương Mẫn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Mạc Hậu cười như điên, không biết là đang cười họ hay cười chính mình.
.
||||| Truyện đề cử: Cua Lại Vợ Yêu! |||||
“Tôi nói cho các người biết.” Giọng điệu của Mạc Hậu vô cùng trầm thấp: “Tô Huệ Phi đã chết rồi, còn có cả Lê Chuẩn, Lê Chuẩn cũng lên đường cùng Tô Huệ Phi rồi.”
“Hai người họ là người thân cận nhất của hai người, hiện tại đều đã xuống địa ngục.
Các người hại tôi đến bước đường này, tôi không được sống tốt, các người cũng đừng mong yên ổn.
Ngược lại tôi muốn nhìn xem, các người làm thế nào để đạp lên thi thể của họ mà yêu nhau, mà bên nhau suốt đời!”
Những lời cuối cùng Mạc Hậu nói ra dường như đã đạt tới giới hạn của sự điên cuồng, bộ dạng dữ tợn của cô ta khiến Thương Mẫn không chịu được phải lùi về phía sau một bước.
Mâu Nghiên cảm nhận được cử động của Thương Mẫn, liền ôm chặt cô vào lòng, nhưng ánh mắt sắc bén như dao vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạc Hậu.
“Nếu họ thực sự đã chết, cô nghĩ mình có thể sống được sao?” Mâu Nghiên cảnh cáo cô ta.
“Em sống là vì muốn gả cho anh, muốn làm vợ của anh, nhưng hiện tại, anh đã cưới con đàn bà này, em sống còn có ý nghĩa gì nữa? Thà chết đi cho thanh thản!” Mạc Hậu không hề sợ hãi mà đáp lại: “Mâu Nghiên, là anh mang nợ em, em chính là muốn bọn họ phải chết.
Dù có mắt cái mạng này, chỉ cần có thể khiến các người không thoải mái, tôi thấy cũng đáng.”
Thương Mẫn nghe những lời Mạc Hậu nói, dường như cảm thấy tam quan của mình đã bị đổi khác.
“Cô điên thật rồi.” Thương Mẫn lắc đầu: “Vì một người chưa từng yêu mình, có đáng không?”
“Cô thì biết cái gì?” Mạc Hậu hung dữ nhìn cô: “Nếu không phải vì cô, người Mâu Nghiên cưới sẽ là tôi!”
“Ba tôi đã nói, tôi sinh ra là để làm vợ của Mâu Nghiên, từ nhỏ đến lớn, tôi chính là vì Mâu Nghiên mà sống, anh ấy chính là tất cả đối với tôi, cô đã đoạt đi cuộc sống vốn có của tôi, cô có tư cách gì đánh giá tôi!”
Thương Mẫn á khẩu trước lời nói của Mạc Hậu.
Cô hiểu rõ hoàn cảnh lớn lên có tác động mạnh mẽ thế nào đối với một người, Thương Tuyết là một ví dụ điển hình, còn Mạc Hậu trước mặt cô là bị gia đình giáo dục sai cách.
“Không cần nhiều lời với cô ta.” Mâu Nghiên hiểu quá rõ con người của Mạc Hậu, hôm nay chỉ là lưới rách cá chết thôi.
Anh kéo tay Thương Mẫn, đưa cô ra ngoài, đến cửa, lạnh lùng nói với người đàn ông mặc đồ đen: “Không có sự cho phép của tôi, cô ta không được phép bước ra khỏi cánh cửa này, cũng không ai được phép đến gần cô ta.”
Thương Mẫn định nói gì đó, nhưng Mâu Nghiên đã quay đầu lại, nói với Mạc Hậu: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho Tô Huệ Phi được bình an vô sự, nếu không, cô ấy phải chịu bất kỳ đau đớn nào, tôi sẽ khiến cô cũng phải chịu nỗi đau đó.”
Ánh mắt của Mâu Nghiên lạnh như băng khiến Mạc Hậu không khỏi rùng mình.
“Mâu Nghiên.” Sắc mặt Thương Mẫn lộ ra vẻ lo lắng: “Lê Chuẩn, anh ta…”
“Em yên tâm.” Mâu Nghiên đóng cửa lại, đứng chắn tầm mắt Mạc Hậu: “Cậu ấy sẽ không sao cả.”
“Binh do chính anh lựa chọn, lẽ nào dễ dàng bị một đám côn đồ đầu đường xó chợ đánh gục sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...