Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Người phụ nữ này, mới vừa rồi cô còn từ chối lời cầu hôn của anh, anh còn chưa tính sổ với cô đâu, thế mà bây giờ còn ở trước mặt anh, quan tâm lo lắng cho người đàn ông khác?
Không phải chỉ bị thương chút thôi sao? Nếu không phải vừa rồi mấy nhân viên phục vụ kia làm trễ nải, khiến anh không có đất thể hiện, thì người cứu cô đã là anh, Mâu Nghiên tưởng tượng, lẽ ra giờ phút này, người cô đang quan tâm, lo lắng cũng sẽ là anh!
Bạch Chấp nhìn Mâu Nghiên bằng một cái nhìn đầy ẩn ý, cũng không quan tâm đền việc người đàn ông kia đang ôm bình giắm chua, từ từ mặc lại áo, rồi ôm đầu vai bước ra ngoài.

“Bạch Chấp…” Thương Mẫn không yên lòng, định gọi anh ta, nhưng Mâu Nghiên đã buộc cô quay đầu lại, đối mặt với Mạc Hậu đang đứng ở góc phòng, đưa mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

“Trước tiên hãy giải quyết cho xong chuyện trước mắt đã.” Mâu Nghiên nheo mắt lại.”
Cả người Thương Mẫn đều bị Mâu Nghiên khống chế, buộc vào phải nhìn Mạc Hậu trước mặt.

“Anh…” Thương Mẫn định hỏi Mâu Nghiên muốn làm gì, nhưng Mâu Nghiên đã cắt ngang lời cô.

“Tô Huệ Phi đâu?” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.


Thương Mẫn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mâu Nghiên: “Sao anh biết…”
“Em cho là ai cũng ngu ngốc như em hả?” Mâu Nghiên tức giận trả lời.

Anh sớm đã đoán được Mạc Hậu nhát định đã dùng gì đó để uy hiếp cô, vừa rồi ở trong phòng, anh đã cố ý thả mỗi nhử Mạc Hậu, chỉ là để tạo cơ hội vạch trần sự thật, quả nhiên một lúc sau, đúng như dự đoán, Thương Mẫn đã mang Bạch Chấp đuổi tới cửa.

“Ha.” Mạc Hậu cười nhếch mép: “Mâu Nghiên, bình thường anh luôn bảo vệ cho Thương Mẫn, em còn cho rằng anh bị quỷ ám, thế nào, ngay cả người hầu bên cạnh cô ta, anh cũng quan tâm sao?”
“Cô bắt Tô Huệ Phi, chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy để uy hiếp Thương Mẫn, bắt cô ấy từ chối lời cầu hôn của tôi, nhưng mà tính toán này của cô, ngay từ đầu đã tính nhầm rồi.” Ánh mắt của Mâu Nghiên lộ ra vẻ bình tĩnh.

“Tôi và Thương Mẫn, từ máy tháng trước đã nhận giấy chứng hôn rồi.” Mâu Nghiên nói rõ từng chữ cho Mạc Hậu nghe: “Tôi và cô ấy đã là vợ chồng hợp pháp.”
Nghe giọng điệu chắc nịch của Mâu Nghiên, Thương Mẫn cũng hơi sững sờ.

Ánh đèn sáng rực rỡ, cô nhìn khuôn mặt anh, những đường nét vô cùng cương nghị.


Mỗi lần anh mở miệng đều mang lại cho cô những cảm xúc rung động không nói thành lời.

Thật giống như anh vẫn luôn rất kiên định với mối quan hệ giữa hai người họ, chưa do dự bắt kỳ phút giây nào.

Ngược lại thì dường như chỉ cần có chút sóng gió, người đầu tiên cô định bỏ lại chính là Mâu Nghiên…
“Anh nói gì?” Phản ứng của Mạc Hậu còn dữ dội hơn Thương Mẫn, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Thương Mẫn.

“Hai người… hai người đã làm giấy chứng hôn rồi?”
“Đúng vậy.” Mâu Nghiên trả lời, ôm vai Thương Mẫn chặt hơn: “Cho nên, dù màn cầu hôn này có thành công hay thất bại, cũng không thay đổi được việc cô ấy là vợ tôi.”
“Không thể nào, không thể nào…” Mạc Hậu không dám tin.

“Mâu Nghiên, anh thích cô ta, vui đùa một chút, em có thể chấp nhận, nhưng sao anh có thể kết hôn với cô ta, sao anh có thể cùng cô ta làm giấy chứng hôn?” Mạc Hậu gần như phát điên: “Vợ của anh chỉ có thể là em, mợ Mâu cũng chỉ có thể là em! Em đã chờ đợi nhiều năm như vậy, sao anh có thể cưới người khác!”
Mạc Hậu nước mắt lưng tròng, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.

“Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, tôi chưa từng có ý định kết hôn với cô, hay lấy cô về làm vợ, chính là tự cô hoang tưởng, còn làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.” Mâu Nghiên không hề động đậy, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui