Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Sự cố của Mạnh Kha khiến hậu trường loạn hết lên, nhân viên công tác gọi nhân viên y tế tới băng bó đơn giản cho Mạnh Kha.

Thương Mẫn nhìn hai chiếc giày đầm đìa máu, chỉ thấy lạnh sống lưng.

Độ dày của đề giày vừa phải, lưỡi dao giấu bên trong, vừa mới xỏ vào sẽ không thấy gì bất thường, nhưng một khi đi lại, trọng lượng của cả cơ thể đổ dồn lên giày, lưỡi dao sẽ cắt vào thịt, mỗi bước đi đều vô cùng đau đón.

Thương Mẫn cho rằng lần này sẽ không có việc gì, nhưng không ngờ vẫn mắc mưu.

Cô nhìn Mạnh Kha mặt mày tái nhợt ngồi trên ghế, không khỏi đau lòng.

“Trong giày có lưỡi dao, tại sao cô không ngừng đi lại?” Thương Mẫn hỏi cô ta.


“Đã lên sàn rồi, nếu đi xuống sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu.” Mạnh Kha cười yếu ớt.

“Nhưng mà bây giờ chân cô bị thương, những lần thi đấu kế tiếp đều không thể lên sân khấu, cô phải đi đến cuối như thế nào chứ.” Hai mắt Thương Mẫn đỏ lên.

Lễ hội thời trang này không chỉ là thế giới của các nhà thiết kế trên toàn thế giới, mà còn là đấu trường của những người mẫu Đạt Phan.

Mạnh Kha khát khao được thành công, đã nỗ lực biết bao, vậy mà lúc này lại phải bỏ dở giữa chừng.

“Chỉ cần cô có thể thăng hạng là được.” Mạnh Kha trả lời: “Cho dù không có tôi, công ty cũng sẽ sắp xếp người khác cho cô, cô vẫn có cơ hội.”
Thương Mẫn sửng sốt.

“Tôi biết, bọn họ đều đang chờ để thấy cô mắt mặt, muốn ngăn cản cô vươn lên, là bạn của cô, tôi sẽ không làm vướng chân cô.” Mạnh Kha vươn tay, cầm lấy cổ tay cô: “Những chuyện khác tôi không giúp được, điều duy nhất có thể làm chính là không phá hỏng cuộc thi của cô, cho nên dù có đau hơn nữa, tôi cũng sẽ đi tiếp.”
Nước mắt Thương Mẫn rơi xuống.

“Sao cô lại ngốc như vậy.” Thương Mẫn nghẹn ngào.

“Lần trước Mạc Hậu vu khống tôi trộm đồ của cô ta, mọi người đều đứng nhìn, chỉ có cô là đứng ra bênh vực cho tôi.

Tôi không muốn nợ ân tình, lần này coi như trả lại cho cô.” Giọng điệu Mạnh Kha nhẹ nhàng nói: “Chỗ Đạt Phan kia, trông bề ngoài sạch sẽ, thực chất bên trong đã thối rữa rồi, tôi đã sớm quyết định sẽ không ở lại đó nữa.”
Thương Mẫn biết Mạnh Kha đang mở rộng trái tim mình.

Cô ở Đạt Phan nhiều năm như vậy rồi, nơi đó có tất cả mọi thứ của cô, sao có thể dễ dàng buông bỏ được, chỉ là cô không muốn khiến cô ta cảm thấy có lỗi mà thôi.


“Mạnh Kha, thật xin lỗi…” Tô Huệ Phi đã khóc đỏ cả mắt.

“Tôi… Đều là lỗi của tôi… Tôi không ngờ họ lại giở trò trong giày…”
Giày là bên ban tổ chức cung cấp cho, cô quả thật đã kiểm tra qua, nhưng… Cô cũng không biết vì sao lại thế nữa, máy ngày nay cô vẫn đang hoảng hốt vì chuyện của Chu Lị Lị, chỉ nhìn sơ qua một chút thôi, cũng không nhận ra gót giày bị người ta giở trò

“Bọn chúng đền có chuẩn bị, cho dù gót giày không bị gãy thì vẫn có những cách khác để lừa tôi đổi giày.” Mạnh Kha an ủi cô.

Ánh mắt Thương Mẫn lạnh lùng.

Cô đứng dậy, quay đầu nhìn Tô Huệ Phi.

“Tớ không biết gần đây cậu có chuyện gì, nhưng tớ cảm thấy trạng thái này của cậu, có lẽ không hợp để tiếp tục làm trợ lý của tớ nữa.” Tô Huệ Phi kinh ngạc.

“Tiểu Mẫn…” “Thương Mẫn.” Mạnh Kha cũng không ngờ Thương Mẫn lại giận chó đánh mèo với Tô Huệ Phi.


“Chuyện này không liên quan tới Huệ Phi, cô làm như vậy sẽ làm mắt lòng những người dưới.”
“Việc này cứ vậy đi.” Thái độ Thương Mẫn cứng rắn, không cho Tô Huệ Phi cơ hội giải thích.

Sự vất vả của Mạnh Kha không phải là vô ích, Thương Mẫn tiếp tục thuận lợi tiến vào vòng thứ tư.

Lúc kết thúc cuộc thi, Mạnh Kha được đưa tới bệnh viện xử lý kỹ vết thương, Thương Mẫn thì không vội vàng rời đi, chờ đến khi mọi người đã về hết, Jason mới từ từ bước ra khỏi phòng của mình.

“Chờ tôi à?” Jason cười một tiếng.

Thương Mẫn im lặng, nhìn chằm chằm anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui