Ôm Đùi Boss Ác Ôn


“A ——” Tô Huệ Phi hét lên thất thanh: “Sao lại thế này, rõ ràng tối hôm qua tớ đã kiểm tra kỹ càng rồi mà, không có chuyện gì cả, sao quần áo lại bị cắt thành thế này!”
Để đảm bảo tính công bằng và nghiêm ngặt của cuộc thi, trước đó một ngày các nhà thiết kế hoặc trợ lý sẽ đích thân cất trang phục vào két sắt rồi để trong một phòng chuyên dụng, mà bây giờ, bộ hán phục vốn vô cùng tinh xảo giờ bị cắt thành từng mảnh vụn, hoàn toàn không thể sửa lại được nữa.

Thương Mẫn nhìn bộ quần áo đã bị hủy hoàn toàn, đầu như muốn nổ tung.

“Tớ đi tìm nhân viên chuyên trách, đây là trách nhiệm của họ.” Nước mắt của Tô Huệ Phi lập tức tuôn trào.


“Huệ Phi.” Thương Mẫn buộc mình phải bình tĩnh: “Chúng ta đổi tác phẩm khác.”
“Trước tiên cậu gọi thợ trang điểm đến trang điểm cho Mạnh Kha, ngoài ra tớ cần một người đưa tác phẩm số 8 đến.”
“Số 8?” Tô Huệ Phi tự vẽ ra trong đầu.

Mỗi lần dự thi, Thương Mẫn đều đánh số cho tác phẩm của mình, một là “Truyền thừa”, hai là số thứ tự của tác phẩm sẽ thay đổi theo từng triều đại, tác phẩm số tám là một bộ sườn xám dài màu đen điểm xuyết những bông hoa bằng nhung đỏ.

“Chết mất, được.” Tô Huệ Phi đánh mất năng lực tư duy, chỉ có thể nghe theo chỉ thị của Thương Mẫn.


Thời gian lái xe từ chỗ dự thi đến khách sạn là 40 phút, nhưng sau một tiếng nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, cả đi cả về thì không kịp, chỉ có thể nhờ một người từ khách sạn đưa tới.

Thương Mẫn không chút suy nghĩ, trực tiếp gọi điện cho Mâu Nghiên.

Điện thoại phát ra một hồi bíp, Thương Mẫn nhìn đồng hồ đeo tay, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tích tắc của kim giây.

Cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.

Thương Mẫn mừng rỡ, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng người đàn ông bên kia đang cố gắng kiềm chế tiếng thở dốc…
“Anh… anh đang làm gì vậy?” Giọng của Thương Mẫn run lên.

Cô đang chiến đấu quên mình ở cuộc thi, thế mà người đàn ông chó má này lại đang ở cùng người phụ nữ khác…
Tiếng thở gấp bên kia dần được đè nén, giọng nói của Mâu Nghiên hơi khàn: “Sao thế?”
Thương Mẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chưa kịp phản ứng với việc tác phẩm bị phá hủy, đã bị cuốn vào một cơn tức giận khác.

“Anh mau giải thích cho em, hiện tại anh đang làm gì?” Thương Mẫn nén giận hỏi.


Mâu Nghiên không phải kẻ ngốc, đương nhiên ý thức được Thương Mẫn đang hiểu lầm cái gì, anh vẫn không gấp gáp, chỉ hắng giọng một cái.

“Dĩ nhiên là làm chuyện mà đàn ông nào cũng thích.” Anh còn cố ý nói thêm: “Ai bảo tối qua em trốn anh.”
Thương Mẫn trợn tròn hai mắt.

Cô quay đầu lại, Mạnh Kha và Tô Huệ Phi đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cô chằm chằm, cô cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cho nên, em đang vất vả ở bên ngoài tham dự cuộc thi, còn anh ở khách sạn vụng trộm hả?”
Mâu Nghiên hơi sửng sốt.

Vụng trộm? Từ này dùng trên người anh, cũng khá mới mẻ đấy.

“Em có ý kiến gì sao?” Mâu Nghiên cất giọng hỏi.

“Không có.” Thương Mẫn giận đến xanh mặt, khóe miệng nhếch lên chế nhạo: “Đại gia cứ từ từ hưởng thụ đi.”
Người đàn ông đang tập thể dục trên máy chạy bộ dần dần dừng lại, Mâu Nghiên tắt máy chạy bộ, đang chuẩn bị trả lời thì nghe tiếng tút một cái, bên kia đã dập máy.

Mâu Nghiên tháo tai nghe xuống, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Nổi giận thật rồi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui