Ôm Đùi Boss Ác Ôn


“Cái gì vậy, giở trò gì thế?” Tiếng bàn tán vang lên.

“Chiếc kéo này làm bạn của tôi bị thương, tôi tận mắt nhìn thấy, nó từ đây rơi xuống.” Thương Mẫn nghiêm nghị nói: “Là ai cố tình hay vô ý, mời tự mình đứng ra.”
“Cô đây là có ý gì?” Lưu Tử Vi khinh thường liếc nhìn cô: “Cô là nói chúng ta có người cố ý ném chiếc kéo xuống để làm hại cô sao?”
“Có cố ý hay không, trong lòng người gây án rõ nhất.” Mắt của Thương Mẫn nhìn chằm chằm Chu Lỵ Lỵ.

Chu Lỵ Lỵ bị Thương Mẫn nhìn mà mặt mày mờ mịt, cô ta quay đầu, lại nhìn Lưu Tử Vi.

“Đây không phải là kéo của Đạt Phan chúng ta sao?” Trong đó có một nhà thiết kế mở miệng: “Là đồ của ai, xem thử ký hiệu không phải là được rồi sao?”
“Trên chiếc kéo này quả thật là khắc một chữ.” Thương Mẫn nắm chiếc kéo trong tay mình, để sau lưng.

“Chữ gì?” Chu Lỵ Lỵ tò mò hỏi.

“Một chữ ‘Vi’.” Thương Mẫn nhếch khóe miệng.


Sắc mặt của Lưu Tử Vi thay đổi: “Cô ngậm máu phun người!” Cô ta lập tức để ly rượu xuống: “Chiếc kéo này cắn bản không phải là kéo của tôi!”

của bạn tôi bị thương? Lưu Tử Vi, cô còn dám nói chuyện này không có liên quan đến cô không?” Thương Mẫn nói rất bức người.

Lưu Tử Vi lúc này mới ý thức được mình đã bị Thương Mẫn bẫy, vài lời của cô đã ép cô ta đến đầu sóng ngọn gió.

“Tôi nói rồi, chiếc kéo không phải là của tôi, cô muốn buộc tội thì lấy chiếc kéo ra cho mọi người xem thử!” Lưu Tử Vi nghiến răng nghiến lợi.

Thương Mẫn vẫn mỉm cười, từ từ lại gần bọn họ.

“Tôi rất tò mò, cô tại sao chỉ nói ‘chiếc kéo không phải là của cô’, chứ không dám nói không phải là cô ném chiếc kéo xuống dưới? Có phải là trong lòng cô rất chắc chắn, chiếc kéo này không phải là của cô, cũng rất chắc chắn, tôi nhất định sẽ căn cứ theo ký hiệu trên chiếc kéo mà đến bắt hung thủ hay không?”
“Cô!” Mặt mày của Lưu Tử Vi xanh lè một mảng: “Cô thật sự chính là cưỡng từ đoạt lý! Vu oan giá họa sao?”
“Vậy cô thì sao?” Thương Mẫn chữa mũi dùi về phía Chu Lỵ Lỵ: “Cô có gì để nói không?”
“Tôi… Tôi sao?” Chu Lỵ Lỵ chỉ vào mình, rõ ràng không có ngờ bản thân vậy mà sẽ bị Thương Mẫn nhằm vào: “Tôi cái gì cũng không biết.”

“Vậy sao?” Thương Mẫn đưa chiếc kéo đến trước mặt cô ta: “Vậy cô nhìn cho kỹ, chiếc kéo này là của ai?”
Chu Lỵ Lỵ hoảng rồi, cô ta để ly rượu xuống, ngón tay thậm chí có hơi run.

“Đây…” Sắc mặt của Chu Lỵ Lỵ tái trắng: “Đây quả thật là kéo của tôi…”
Mọi người ở đây đều nhao nhao cả lên.

Chiếc kéo là của Chu Lỵ Lỵ, lẽ nào nói, là Chu Lỵ Lỵ cố tình ném chiếc kéo xuống.

“Chuyện này không phải tôi làm.” Chu Lỵ Lỵ vội vàng giải thích: “Đây tuy là kéo của tôi, nhưng tôi cũng không biết tại sao chiếc kéo này lại xuất hiện ở đây, tôi là bị oan.”
Thương Mẫn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lưu Tử Vi, Chu Lỵ Lỵ giống như hiểu ra cái gì đó, cũng nhìn sang Lưu Tử Vi.

Ánh mắt của cô ta tràn ngập sự nghi hoặc và khó tin.

Hai người bọn họ ở cùng một phòng, người có thể lấy được kéo của cô ta, chỉ có một mình Lưu Tử Vi.

“Chu Lỵ Lỵ, tôi mặc kệ kéo của cô làm sao xuất hiện ở đây, nếu hung khí đã là của cô thì cô phải gánh lấy trách nhiệm.” Thương Mẫn lùi lại một bước.

Lê Chuẩn đã xử lý xong vết thương, mà lúc này, đằng sau anh ta có một nhóm bảo vệ của khách sạn đi theo, đã bao vây cả ban công ngoài trời lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui