“Tôi bán mảnh đất này lúc nào?” Thương Liên Thành cũng kinh hãi, sau đó chợt phản ứng lại, ông ta quay đầu nhìn Triệu Nhã Liên.
Triệu Nhã Liên đã bị dọa tới rồi, dù thế nào bà ta cũng không ngờ công ty môi giới tìm người mua lại là Mâu Nghiên?
“Chỉ có bà có chìa khóa quỹ bảo hiểm trong nhà, bà nói có phải bà làm hay không?” Thương Liên Thành tức giận xanh mặt.
“Tôi… Không phải tôi nghĩ cách cứu Tuyết Tuyết à? Bây giờ con bé như vậy, còn không phải muốn bỏ tiền, ông lấy lại cổ phần công ty của chúng tôi, tôi… Tôi…”
Thương Liên Thành dịch chân, vung một bạt tai ra.
“Triệu Nhã Liên! Mấy năm nay bà cầm hoa hồng của Thương Thị, tiêu xài khắp nơi, nhà mẹ đẻ bà là cái động không đáy tôi cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng bà thế mà dám gạt tôi bán đất nhà họ Thương?”
Triệu Nhã Liên bị Thương Liên Thành đánh ngơ ngác trên đất, trong lúc nhất thời vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Ngài Thương, thủ tục nhà còn đang làm, hiện nay, biết ngài không có ý nguyện bán nhà, chúng ta có thể dừng giao dịch lại.” Trữ Trình cung kính trả lời.
“Không được! Đất đã bán ra, nào còn có đạo lý trả lại!” Triệu Nhã Liên lớn tiếng nói: “Tôi mặc kệ, tôi là bà chủ nhà họ Thương, tài sản nhà họ Thương cũng có một phần của tôi, đó cũng là tiền của tôi!”
Thương Mẫn khinh thường liếc bà ta một cái.
“Đó là tài sản của mẹ tôi, khi còn bé bà đã nói với tôi, bà ấy mua chỗ đất kia làm quà cưới cho tôi.
Tôi biết, các người bắt nạt tôi còn bé, sau khi mẹ tôi chết, các người đã chuyển tên mảnh đất kia sang tên mình, nhưng tôi đã dùng tiền học bổng để dành nhiều năm của mình để trang trí khu nhà kia, bà một người ngoài không bỏ ra một chút nào, sao lại có một phần của bà rồi?”
Mâu Nghiên nâng mày, anh chỉ biết Thương Mẫn rất xem trọng mảnh đất kia, nhưng không nghĩ tới, đó lại là quà cưới mẹ cô để lại cho cô?
“Nếu đã là quà cưới của Mẫn Nhi, như vậy chuyện làm ăn này cũng không phải không thể.” Anh nghiền ngẫm cười một tiếng.
Thương Mẫn trừng mắt, Triệu Nhã Liên lại cười lên.
“Mâu Nghiên, anh có chuyện sao? Đó vốn chính là đồ của em, anh muốn làm gì?” Thương Mẫn giận đến mức rút tay khỏi tay anh.
Đồng đội heo sao? Cô muốn anh tới đưa tiền cho Triệu Nhã Liên?
Mâu Nghiên cũng không giận, đầu ngón tay anh điểm nhẹ xe lăn của Thương Mẫn, cười cười: “Dựa theo giá thị trường, đất và nhà, tổng cộng là ba mươi tỷ, tôi đưa một trăm năm mươi tỷ, một trăm năm mươi tỷ này, coi như là sính lễ tôi cưới Mẫn Nhi vào cửa.”
Một trăm năm mươi tỷ!
Người ở đó cũng ngạc nhiên rớt cằm.
Nhất là Thương Mẫn.
Cô đây là tìm một người tiêu tiền như rác, cho dù có tiền, cũng không phải tiêu như vậy.
Thương Liên Thành ngây ngẩn, Mâu Nghiên rốt cuộc là tính toán gì?
“Anh nói thật sao?” Triệu Nhã Liên đã vui mừng đến quên họ tên mình.
Có một trăm năm mươi tỷ, bà ta có thể cứu Thương Tuyết ra, không chừng còn có thể dư lại một ít để bọn họ rời khỏi thành phố Nam.
“Chỉ là sính lễ này là cho ba mẹ.
Bà Thương không phải mẹ đẻ của Mẫn Nhi, ngài Thương lại miệng vàng lời ngọc, đuổi Mẫn Nhi ra khỏi nhà, cho nên, tiền này, tôi cũng chỉ có thể cho một mình vợ tôi.”
Mâu Nghiên nhếch môi cười một tiếng, quay đầu: “Trữ Trình, chuyển tiền.”
“Chờ một chút!” Triệu Nhã Liên kinh ngạc: “Căn nhà tôi bán, cậu dựa vào cái gì chuyển tiền cho Thương Mẫn?”
Đừng nói Triệu Nhã Liên, Thương Mẫn cũng kinh ngạc.
Hóa ra dụng ý của Mâu Nghiên ở đây, cô ngơ ngác chớp chớp mắt, chẳng được bao lâu, điện thoại di động của cô nhận được tin nhắn của ngân hàng.
Bởi vì chuyển số tiền lớn, cho nên Trữ Trình cho người chia làm rất nhiều rất nhiều lần chuyển, điện thoại di động của Thương Mẫn không ngừng vang ting ting, hai tay cô nâng lên, không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng.
Một trăm năm mươi tỷ… Mâu Nghiên chuyển tiền mặt không đỏ tim không đập mạnh, giống như chuyển mười lăm triệu vậy.
“Ba vợ đại nhân, tôi làm như vậy, ngài không có ý kiến chứ.” Mâu Nghiên không nhìn thẳng Triệu Nhã Liên, nhìn về phía Thương Liên Thành.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nụ cười trên mặt cao thâm khó lường, dù gì Thương Liên Thành lăn lộn trên thương trường rất nhiều năm, tự nhiên biết ý của Mâu Nghiên.
Anh đây là rõ ràng muốn ông ta ngậm bồ hòn làm ngọt, nhận vụ làm ăn ép mua ép bán này.
Thương Liên Thành hận đến ngứa răng, Mâu Nghiên rõ ràng là tới xả giận cho Thương Mẫn, nhưng hết lần này tới lần khác anh tài cao thế lớn, đường đường Mâu Nhị gia muốn mua nhà ông ta, ông ta phản kháng được không?
“Tiền cậu cũng chuyển rồi, ý kiến của tôi có còn quan trọng không?” Thương Liên Thành nặng nề ngồi trên ghế sofa, trợn mắt nhìn Triệu Nhã Liên bên cạnh, giận đến đau đầu.
“Đây là ý gì! Các người gạt tôi ư?” Mặt Triệu Nhã Liên đỏ lên, mắt thấy một trăm năm mươi tỷ sắp đến tay cứ như vậy mất đi, bà ta chỉ cảm thấy hô hấp cũng sắp trở nên không thông thuận.
“Cho dù gạt bà, bà lại có thể làm gì?” Thương Mẫn ngửa cằm lên, hôm nay, công ty và đất mẹ để lại cô đều lấy lại rồi, cô cũng không có gì cố kỵ nữa.
“Những năm này, bà tác oai tác quái ở nhà họ Thương cũng đủ rồi đấy, những thứ này vốn là đồ của tôi, tôi chỉ lấy về mà thôi.”
“Cái gì vốn là đồ của cô, đây là đồ của nhà họ Thương, là nhà họ Thẩm bồi thường cho nhà họ Thương, là người mẹ không biết xấu hổ của cô bồi thường cho nhà họ Thương!” Triệu Nhã Liên cuồng loạn.
“Triệu Nhã Liên!” Thương Liên Thành nghe lời của bà ta nói, vội vàng mắng bà ta một câu: “Bà im miệng cho tôi! Không cho phép nói bậy.”
Thương Mẫn căng thẳng trong lòng, lời này của Triệu Nhã Liên có ý gì? Cái gì gọi là, là nhà họ Thẩm bồi thường cho nhà họ Thương?
“Tại sao tôi không thể nói? Thương Liên Thành, thu tiền ém miệng chính là ông không phải tôi! Hôm nay con gái tôi đã không thể trông cậy vào, nhà họ Thương cũng không tha cho mẹ con tôi, tại sao tôi còn phải giữ kín chuyện năm đó?” Triệu Nhã Liên rống giận như bị điên, cặp mắt đầy ác độc nhìn Thương Mẫn.
Thương Mẫn quay đầu đối mặt với Mâu Nghiên, hiển nhiên, hai người bọn họ cũng không biết, hóa ra còn có một bí mật đang chờ bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...