Mẫn Văn vốn là thần sắc hốt hoảng, lúc nàng nhìn thấy nước mắt của Lưu Bạch Ngọc, trong nháy mắt thất thần, trong mắt lập tức xẹt qua một tia đau đớn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a? Hai người nói a.” Hoan Hi ở một bên lo lắng, Hàn Nại như có điều suy nghĩ nhìn Lưu Bạch Ngọc, ánh mắt dừng lại trêи mặt của nàng.
Lưu Bạch Ngọc cũng chỉ khóc, nàng đợi nửa ngày Mẫn Văn cũng không nói, cắn môi, ủy khuất nói: “Nụ hôn đầu tiên tỷ tỷ giữ mấy chục năm tại sao lại bị cô cướp đi, còn trong một hoàn cảnh không lãng mạn như vậy, cô người này quả thực… Quả thực…!”
Lưu Bạch Ngọc quả thực nửa ngày cũng không nói nên lời, mắt thấy Hàn Nại cùng Hoan Hi đều ở đây nhìn nàng, nàng lau nước mắt, cắn răng nghiến lợi nói: “… Vô sỉ!”
Sắc mặt của Mẫn Văn có chút tái nhợt, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc mím môi không nói chuyện. Hoan Hi hít một ngụm khí lạnh, vô sỉ? Dùng từ như vậy có phải hơi nghiêm trọng rồi không?
Mà Hàn Nại tận đáy lòng thở dài, không thể không nói một chút Lưu Bạch Ngọc phế tài học tập này, nàng từ trong giọng nói của Lưu Bạch Ngọc cũng không có nghe được chút nào ghét bỏ đối với nụ hôn của Mẫn Văn, chỉ là phẫn nộ vì bất ngờ và chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng chính là trùng hợp như vậy, cư nhiên trực tiếp giẫm lên địa lôi của Mẫn Văn.
Mỗi thiếu nữ đối với nụ hôn đầu tiên đều sẽ có một huyễn tưởng lãng mạn, trong cánh hoa, ở vòm ngực ấm áp, trong lời tâm tình nỉ non của người yêu, nhưng Lưu Bạch Ngọc thế nào không ngờ, nàng mới vừa ăn xong một cái bánh đậu đang tận hứng cùng Mẫn Văn trò chuyện về đội trưởng dễ nhìn của đội bóng rỗ thì cứ như vậy bị cướp đi nụ hôn đầu tiên, miệng đầy bánh đậu a! Hình tượng của nàng a, như vậy bảo nàng làm sao viết vào nhật ký đây?
Mà hiển nhiên, Mẫn Văn nghe được hai chữ kia kinh ngạc nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc nửa ngày, nước mắt theo hai má chảy dài. Trước lúc đó, nàng không chỉ là một lần muốn nói với Lưu Bạch Ngọc cảm thụ trong lòng mình, nàng rất lưu ý nàng ấy, thậm chí sẽ bởi vì hỉ nộ ái ố của Lưu Bạch Ngọc mà sầu não hài lòng, ngày thường cùng nàng đấu võ mồm nghiễm nhiên đã dưỡng thành thói quen, nếu như có thể, nàng hy vọng có thể cùng Lưu Bạch Ngọc cả đời tiếp tục như vậy. Còn có đố kị luôn chôn giấu có thể bạo phát bất cứ lúc nào dưới đáy lòng, đây đã sớm vượt qua giới hạn giữa bạn bè. Hôm nay, nàng rốt cuộc lấy dũng khí đối mặt, nhưng kết quả?
Sáng nay, vốn dĩ Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc ăn bánh đậu bên miệng dính chút vụn bánh dáng vẻ vô cùng khả ái, nhưng hết lần này tới lần khác lời nói trong miệng nàng ấy khiến nàng phẫn nộ, đến cuối cùng,, cuối cùng là không nhẫn nại được lòng đố kị, làm chuyện mà nàng đã sớm muốn làm, cư nhiên rơi vào kết cuộc như vậy, cũng tốt, hết hy vọng rồi không phải sao?
Lưu Bạch Ngọc vốn dĩ khóc rất khổ sở, còn thình thoảng nức nở một tiếng, mà khi nàng nhìn thấy nước mắt của Mẫn Văn, tiếng khóc chợt dừng lại. Nàng ấy làm gì vậy? Nàng cũng không nói gì a.
Mà Mẫn Văn gần như không cho mọi người thời gian phản ứng, xoay người lấy tốc độ ánh sáng chạy mất.
Ba người trầm mặc một hồi, vẫn là Hoan Hi lên tiếng trước, kéo Lưu Bạch Ngọc lại mà an ủi: “Bạch Ngọc, cho dù cô tức giận cũng không thể nói cô ấy như vậy a, cô ấy từ nhỏ lòng tự trọng đã rất nặng, không cho phép người ta nói cô ấy.”
Kỳ thực trong lòng Lưu Bạch Ngọc đã sớm hối hận, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua: “Nhưng vì sao cô ấy hôn tôi, chiếm tiện nghi còn không cho người ta nói sao?”
Hàn Nại nhìn nàng thở dài, lắc đầu: “Hi Nhi, chúng ta đi thôi.”
“A?” Hoan Hi kinh ngạc nhìn Hàn Nại, liền đem Bạch Ngọc bỏ lại đây?
Hàn Nại nhíu mày: “Chuyện này cô đừng nhúng tay.”
“Nga.” Vừa nhìn Hàn Nại nhíu mày, Hoan Hi vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, Lưu Bạch Ngọc oán hận nghiến răng: “Hàn Nại, cô có ý gì!”
Hàn Nại liếc mắt nhìn nàng, cũng không giải thích, ôm sách hướng ký túc xá, mà Hoan Hi vẫn cẩn thận mỗi bước đi nhìn Lưu Bạch Ngọc, tâm tình trầm trọng không nói ra được. Vô sỉ? Nếu như… Nếu như nàng cũng làm như vậy… Hoan Hi không tự chủ quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại mang theo mặt khối băng, “hảo hảo mà đi, đừng nghĩ nhiều”
“Nga….” Hoan Hi không nói nữa, mà chỉ vươn tay khoác lên cánh tay Hàn Nại, thân thể Hàn Nại cứng một chút, Hoan Hi có chút khẩn trương nhìn nàng, nửa ngày, Hàn Nại lắc đầu, mặc nàng lôi kéo cánh tay của mình, không có cự tuyệt.
Hoan Hi thật dài thở phào nhẹ nhõm, tâm tình bay lên, vừa đi vừa lắc cánh tay Hàn Nại vui vẻ nói những chuyện thú vị trong ngày. Không tự chủ, trong đôi mắt nhất thành bất biến của Hàn Nại dần có ý cười thản nhiên.
Trong gió đêm, vườn trường vẫn yên lặng như vậy, khiến lòng người thả lỏng!
* * * * * * *
Chẳng ai nghĩ tới, hai người từ nhỏ đến lớn đều dính cùng một chỗ như trẻ song sinh sảo sảo nháo nháo cứ như vậy trong nháy mắt dường như trở thành người xa lạ.
Vốn dĩ bốn người cùng nhau đi học, nhưng là bởi vì Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn chiến tranh lạnh, biến thành Hoan Hi cùng Hàn Nại hai người cùng đi.
Trêи đường, đã không có nhịn không được líu ríu cùng với tiếng tranh cãi của Mẫn Văn, Hoan Hi nhịn không được bĩu môi: “Hai người này cũng thật là, có cần như vậy sao, chỉ một chút chuyện nhỏ này muốn không được tự nhiên tới khi nào.”
Hàn Nại không có lên tiếng trả lời, lẳng lặng đi trêи đường, đồng phục học sinh đơn giản trêи người nàng mặc ra khí chất thanh lịch, gió nhẹ thổi phớt qua mái tóc của nàng, lộ ra cái trán trắng nõn trơn mịn.
Hoan Hi từ lẩm bẩm biến thành ánh mắt đăm đăm nhìn Hàn Nại, Hàn Nại không nghe thấy thanh âm nữa, quay đầu nhìn Hoan Hi nhợt nhạt cười: “Ân?”
Khuôn mặt Hoan Hi không hiểu sao lại đỏ lên, nàng cúi đầu cắn môi không nói, Hàn Nại cười lắc đầu.
Đáng tiếc bầu không khí an tĩnh thoải mái này lúc vừa đến cổng trường đã bị nam hài trước mặt cắt đứt.
Nam hài này vừa nhìn chính là luyện thể ɖu͙ƈ, thân thể to lớn, da thịt màu lúc mạch mày kiếm mắt to, hắn nhìn Hàn Nại, dùng tay gãi gãi cái ót, đem phong thư hồng nhạt đưa tới.
Hàn Nại không nhận cũng không nói gì, giống như bình thường nhìn nam hài đối diện: “Miểu?”
Từ Miểu là ủy viên thể ɖu͙ƈ trong ban, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Nại trái tim thiếu nam của hắn liền nảy mầm, bị khí chất thoát tục của nàng thật sâu mê đảo, nhịn mấy năm, rốt cuộc nhịn không được vẫn đi ra bước này.
Khuôn mặt xanh đen của Từ Miểu trở nên đỏ hồng, ngập ngừng nói: “Hàn Nại, tôi thích cô.”
Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu: “Tôi biết.”
Nhận thư tình gần như đã trở thành việc làm hàng ngày của Hàn Nại, có lẽ là nữ nhân trời sinh giác quan thứ sáu nhạy cảm, Hàn Nại đối với người theo đuổi nàng luôn luôn biết được trước khi người đó mở miệng.
Thoáng chốc, khuôn mặt Tiểu Miểu triệt để đỏ bừng, hắn khẩn trương không biết như thế nào cho phải, mà Hoan Hi đứng bên cạnh hai người âm thầm xiết chặt nắm đắm.
Hàn Nại như trước nhìn Từ Miểu, giống như đang nhìn một đứa trẻ phạm sai lầm, nhãn thần và bình tĩnh hòa bình tĩnh: “Học tập cho tốt, tôi tin tưởng cô có thể thi vào đại học tốt nhất.”
Một câu nói của Hàn Nại, Từ Miểu thu hồi thư tình hắn sâu đậm nhìn Hàn Nại, trong hốc mắt hàm chứa nước mắt kϊƈɦ động, anh ta nói một câu: “Tôi nhất định sẽ cùng cô thi đậu trường đại học tốt nhất, đến lúc đó lại đưa cho cô !” Liền vươn chân dài chạy đi.
Hàn Nại cúi đầu bất đắc dĩ cười khẽ, Hoan Hi bĩu môi: “Anh ta cũng rất đẹp trai, mệt anh ta thi không được cùng trường với cô đi.”
Hàn Nại không nói gì, tiếp tục đi, nhưng lúc này Hoan Hi có chút xao động bất an, nhịn không được hỏi: “Làm sao cô biết anh ta thích cô?”
Hàn Nại nghe xong dừng một chút, nàng quay đầu nhìn Hoan Hi, đột nhiên dừng bước, Hoan Hi lại càng hoảng sợ, có chút ngây ngô nhìn Hàn Nại.
Hàn Nại nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Một người sẽ không tự dưng đối tốt với người khác.”
….
Nghe xong lời này, tâm của Hoan Hi nóng lên, nàng lập tức cúi đầu không dám nhìn vào mắt Hàn Nại, ánh mắt của Hàn Nại lại như cũ dừng lại trêи người nàng, ngữ khí không đổi: “Tôi nghĩ, chúng ta ở tuổi này có một số việc vẫn nên nhìn đạm mạc một chút sẽ tốt hơn.”
“Ha ha , đúng vậy.”
Hoan Hi ngoài miệng cứng rắn, nhưng nụ cười đã khô cứng, trong lòng cũng là khổ sở.
Âm thầm nhận hết ủy khuất,có vài lời, tuy rằng không có nói ra nhưng chính là trong lòng biết rõ khiến người ta tổn thương trở tay không kịp.
Trước đây cho dù bầu không khí có trầm mặc hơn, lúc đến trường học có Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng sẽ tốt, nhưng hiện tại Lưu Bạch Ngọc cũng muốn sống không được chết không xong ghé vào trêи bàn không rêи một tiếng giả chết, Mẫn Văn cầm một quyển sách mà đọc, vô thanh vô tức, âm trầm một mặt, Hoan Hi nhìn một chút, cúi thấp đầu cùng nằm dài trêи bàn.
Chương trình học cao trung đối với đại đa số học sinh mà nói là nặng nề bận rộn, nhưng Hàn Nại đã sớm đem những kiến thức trong sách học xong, lão sư đã thành thói quen việc nàng cầm sách báo tiếng nước ngoài tự mình học tập, không đi quản trái lại mang theo dáng vẻ tự hào, có một học sinh ưu tú như vậy, lão sư nào không tự hào?
Tuy rằng công khóa bận rộn, nhưng khóa thể ɖu͙ƈ vẫn phải học, trước kia thể ɖu͙ƈ là thời gian nhàn nhã đi chơi nói chuyện phiếm, mà Lưu Bạch Ngọc mặt âm trầm ngồi trêи sân cỏ, nhìn tiểu học muội nắm kéo Mẫn Văn nói chuyện phiếm.
“Hừ, hồ ly tinh!”
Lưu Bạch Ngọc nhịn không được chửi bới, Hoan Hi nhìn Mẫn Văn cùng tiểu học muội cách đó không xa: “Tôi thấy Văn Văn không muốn để ý cô ấy, cô xem cô ấy cười có bao nhiêu gượng ép.”
Quả thực, vừa giải tán đội ngũ Mẫn Văn đã bị tiểu học muội cản lại, hai người là trong lúc vô tình quen biết, gia đình tiểu học gia đình điều kiện ưu việt, điển hình của tiểu công chúa, nũng nịu, tiếng cười mê người. Đặc biệt thích làm nũng, mỗi lần vừa nói đều khiến cho Mẫn Văn nổi da gà rơi đầy đất.
Nhìn cánh tay Mẫn Văn bị lôi kéo, tâm tình của Lưu Bạch Ngọc buồn bực đến cực điểm: “Con ruồi không đốt trứng không nứt.” (giống như không có lửa sao có khói)
Hàn Nại vẫn không lên tiếng lúc này quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, mặt không biểu tình nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc hận nhất Hàn Nại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng: “Làm gì? Tôi biết, cô bất công nhất, từ nhỏ liền bênh vực cô ấy.”
Hoan Hi ở bên cạnh không tự chủ gật đầu một cái, Lưu Bạch Ngọc xem như là nói đúng lời trong lòng nàng. Tuy rằng Hàn Nại đối với rất nhiều người đều lạnh như băng, nhưng đối với Mẫn Văn, nàng tựa hồ có một loại chiếu cố không giống với người khác.
Hàn Nại liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, không tình cảm gì mà nói: “Tôi chỉ là đồng tình với kẻ yếu.”
“… Cô ấy yếu? Lúc cô ấy khi dễ tôi cô còn không phát hiện đâu!” Mắt thấy tiểu học muội đối diện cười như hoa loa kèn còn kém nhào tới trong lòng Mẫn Văn, Lưu Bạch Ngọc ngắt cỏ trêи sân, thiếu chút nữa đem đất đào lên.
Hàn Nại nhìn nàng không nói chuyện, Hoan Hi trái lại thận trọng khuyên Lưu Bạch Ngọc: “Bạch Ngọc, cô vừa mắng người ta, lại không cho phép người ta có bạn, có phải cô có chút ngang ngược rồi hay không?”
Lưu Bạch Ngọc còn chưa lên tiếng, Mẫn Văn đã đi tới, ánh mắt của nàng nhìn kỹ có thể thấy là có chút sưng đỏ, nhưng trạng thái tinh thần so với trước đã tốt hơn nhiều.
Mẫn Văn vừa đến, Lưu Bạch Ngọc liền có chút không được tự nhiên, ánh mắt nhìn đây không được nhìn kia không phải, Mẫn Văn cũng không có gì không được tự nhiên.Nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Bạch Ngọc, cô qua đây, tôi có lời nói với cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...