Trịnh Thanh Quang sắc mặt có chút lúng túng, anh ho nhẹ một tiếng, "Chúng tôi cũng không nghĩ đi theo các người, chỉ là vừa hay nhìn thấy hai người đều là người có dị năng, lại vừa vặn đi phương nam, cho nên muốn nói, nếu như thuận đường, có thể cùng nhau lập đội."
"Anh khi nào thì thấy chúng tôi?" Dị năng? Chính mình cùng Nghiên Kinh thời điểm phát hiện bọn họ tới giờ toàn bộ liên tục trên xe, anh ta làm sao lại biết rõ nhóm mình là người có dị năng? Chẳng lẽ họ đã thấy mình trước đây?
"Khi đó chúng tôi vừa vặn đi qua hiệu sách, thấy nhóm hai người, không nghĩ về sau lại gặp lại, cho nên..." Lời sau đó không cần nói cũng biết, anh phát hiện hai người cũng đi về hướng nam, liền chạy theo sau lưng, muốn tìm cơ hội cùng bọn họ thương lượng việc đi chung, không nghĩ tới bọn họ dừng xe trước.
"Mục đích các người là gì?"
Trịnh Tĩnh Gia mặc dù đầu chuyển tới nơi khác, nhưng vẫn liên tục vểnh tai nghe, nghe được hỏi mục đích, lập tức cướp lời, "Chúng ta phải về thành phố H tìm ông bà nội, cũng không biết bọn họ có có bị người khi dễ hay không." Nói tới chỗ này, Trịnh Tĩnh Gia con mắt hồng hồng.
Trịnh Thanh Quang an ủi, "Ông bà nội sẽ không có chuyện gì."
Trịnh Tĩnh Gia hấp hấp mũi, "Phải, nếu ai khi dễ ông bà, em nhất định bảo anh dạy dỗ bọn họ!" Nói xong nắm tay thành quyền phất phất.
Lâm Hiểu lúc này mới chậm rãi đem đao tra vào vỏ, xem Trịnh Tĩnh Gia này không phải cái gì cũng sai, mặc dù bị sủng hư, nhưng cũng biết hiếu thuận, "Cha mẹ các người đâu?"
"Đã chết." Nói đến cha mẹ, tâm tình Trịnh Thanh Quang trở thành đau thương.
"Bớt đau buồn đi." Đồng thời Lâm Hiểu hướng về phía Nghiên Kinh gật gật đầu, "Chúng tôi cũng đúng lúc muốn đi thành phố H, nếu đã thuận đường, như vậy tổ đội cũng không phải là không được, bất quá..."
Cô nghĩ tới nếu mục đích bọn họ là giống nhau, như vậy đi cùng cũng không có vấn đề gì, cho dù chính mình không đồng ý, bọn họ cũng có thể liên tục đi theo phía sau, còn không bằng trực tiếp để dưới mí mắt.
"Bất quá cái gì?"
"Tôi trước muốn nói rõ ràng, người của anh thì anh quản, không cần đến lúc có vấn đề giải quyết không được thì tới tìm chúng tôi."
"Việc này là đương nhiên."
"Vậy cứ như thế. Hai người chúng tôi muốn hai gian phòng, cái khác các người tự tiện. A, còn nữa, gia đình nông dân này trong nhà còn có một chút gạo, một nửa thuộc về chúng tôi."
Lâm Hiểu không đi quản sắc mặt khó coi của những người này, để Nghiên Kinh từ phòng bếp cầm lấy túi lương thực rồi hướng đi lên lầu. Phía trước bọn họ đã đại khái xem qua phòng ở, trừ hai túi lương thực trong phòng bếp, không còn gì khác có thể ăn.
Lâm Hiểu cho rằng chỉ lấy một nửa lương thực, đã hết sức không phụ lòng bọn họ, thây ma là nhóm cô giết, còn cứu Trịnh Tĩnh Gia một mạng, nếu không phải là thấy bọn họ những người này xanh xao vàng vọt, đích xác đáng thương, Lâm Hiểu còn nghĩ tới độc chiếm.
Trịnh Tĩnh Gia mắt thấy Lâm Hiểu đi lên lầu, mà ca ca của mình không có chút nào phản đối, lập tức dậm chân, "Lương thực các ngươi có thể cầm đi, tinh hạch để lại cho chúng ta!"
Kết quả Lâm Hiểu không thèm liếc tới hai người bọn họ một cái, cứ như vậy đi thẳng lên lầu.
Nếu không phải là Trịnh Thanh Quang kéo, cô sẽ xông lên, "Ca! Anh kéo em làm chi, rõ ràng là tinh hạch hệ phong dùng để nâng cấp dị năng của anh, làm sao lại nhường cho bọn họ!"
Trịnh Thanh Quang khẽ quát một tiếng, "Được rồi, em đừng làm rộn nữa. Mạng em là người ta cứu, thây ma cũng không phải chúng ta giết, thể diện đâu mà đi lấy?"
Trịnh Tĩnh Gia có chút khó có thể tin, ca ca khi nào thì lại hung hãn với cô như thế, "Ca? Anh hung dữ với em? Anh bởi vì một người phụ nữ không quen biết mà hung dữ với em?"
"Đây không phải là người không quen biết, cô ấy là ân nhân cứu mạng! Em từ khi nào trở nên không biết cảm ơn như thế?" Trịnh Thanh Quang cảm thấy hết sức thất vọng.
Trịnh Tĩnh Gia mặc dù là đại tiểu thư bị sủng xấu, nhưng là đối với anh mình vẫn còn là sợ hãi, lúc này nhìn thấy anh thực tức giận, chỉ có thể oán hận tìm chỗ ngồi xuống, quay lưng lại ca ca.
Trịnh Thanh Quang lắc đầu, xem ra sau này thật sự là không thể lại sủng ái cô.
"Trịnh huynh đệ, nếu hai người kia đã chọn phòng, chúng ta không phải cũng nên an bài cho xong xuôi?" Một người đàn ông khoảng 30 tuổi hỏi thăm Trịnh Thanh Quang.
Trịnh Thanh Quang lấy lại tinh thần, "Thi đại ca, anh an bài đi."
Thi Toàn ngoắc tay, "Cậu trước đi xem một chút, có bao nhiêu gian phòng, dựa theo số người an bài thật kỹ, chị Hàn, các người đi nấu cơm..."
Tất cả mọi người theo chỉ định của Thi Toàn mà hành động, mỗi người một trách nhiệm rõ ràng.
Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh đi lên lầu, Lâm Hiểu liền lấy phòng ngủ chính làm phòng mình, còn Nghiên Kinh lấy phòng kế bên Lâm Hiểu, hai người đều đi vào nghỉ ngơi.
Vừa tiến vào phòng, Lâm Hiểu khóa cửa lại, rồi tiến vào không gian. Trong không gian hỗn loạn chồng chất rất nhiều thứ, Lâm Hiểu xắn tay áo lên, bắt đầu sửa sang lại.
Nhìn mảnh đất trống không trước mắt, Lâm Hiểu thở dài, trước khi gặp Dũng Ca, cô còn tranh thủ đi tìm chút ít hạt giống cùng rau dưa trái cây, khi đó cô còn thật cao hứng, nhưng cầm vào không gian rồi mới thấy ngay một vấn đề không giải quyết được – nước. Không có nước, chút ít cây trái này làm sao lớn lên? Trong không gian không có nước, mà bên ngoài nước có lẽ đã bị ô nhiễm, làm sao dám dùng, vậy chỉ có thể dùng nước khoáng, mà nước khan hiếm như vậy, để mình uống còn không đủ, làm sao dư để tưới cây? Phải chi có dị năng hệ thủy ở đây thì tốt quá, Lâm Hiểu nhìn không gian trước mắt mà chỉ biết đau lòng thở dài.
Cho nên, lúc này không gian cũng chỉ có thể dùng để dự trữ đồ đạc, bình thường có thể xem như chỗ để huấn luyện dị năng. Nếu thây ma hệ hỏa khó có thể tìm được, Lâm Hiểu chỉ có thể làm như boss, dùng phương thức chậm nhất để tăng dị năng, đó chính là không ngừng dùng hết dị năng, chờ khôi phục lại, rồi lại luyện tiếp. Còn khá tốt, hiện giờ Lâm Hiểu có không gian, không cần lo lắng dị năng dùng hết, thân thể bị suy yếu sẽ mất an toàn, nếu không có không gian, Lâm Hiểu cũng sẽ không dám dũng cảm mà làm thử.
Lâm Hiểu đem dị năng dùng hết, sau đó ngồi trên ghế, tìm lại mấy quyển sách trong nhà để xem, chờ dị năng chậm rãi khôi phục lại. Quá trình này dài đăng đẳng, thường phải 7, 8 giờ sau mới khôi phục lại. Không có chút ít sách này để giải trí, cô không biết phải vượt qua 8 giờ dài đằng đẵng này như thế nào.
Chờ dị năng khôi phục lại gần hết, đã qua 10 giờ, vừa vặn lúc này Lâm Hiểu nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, cô lập tức từ trong không gian đi ra, mở cửa, lại là Trịnh Thanh Quang, "Cơm đã làm xong, cùng chúng tôi ăn đi. Bạn của cô nói anh ta đi xuống trước."
Lâm Hiểu chợt nhíu mày, "Đi thôi."
Xem như tiếp nhận ý tốt của anh ta, chính mình vốn là dự định ăn riêng, cho nên mới gọi Nghiên Kinh cầm túi lương thực. Chẳng qua nếu hiện tại mình đi ăn đồ của bọn họ, cũng không nên ăn không, "Tôi sẽ nói Nghiên Kinh tí nữa đem khẩu phần lương thực đưa lại cho anh."
Trịnh Thanh Quang liên tục khoát tay, "Không cần, không cần, các người là ân nhân cứu mạng em gái tôi, vốn là chúng tôi nên báo đáp. Về sau nếu tiểu thư không chê, có thể cùng ăn với nhóm chúng tôi, chỉ là đồ ăn không nhiều, hy vọng bỏ qua."
Lâm Hiểu thấy anh nói chân thành như vậy cũng không kiên trì nữa, nếu anh thật sự là người kết giao được, Lâm Hiểu ngược lại sẽ không để ý đem viên tinh hạch kia đưa cho anh, cô không thích thiếu người, "Vậy thì đa tạ. Còn nữa, tôi tên Lâm Hiểu."
Trịnh Thanh Quang trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, khiến cho anh vốn là hình tượng ôn nhu nhuận ngọc càng thêm ấm áp lòng người.
Trong lòng Lâm Hiểu chợt nghĩ tới boss cười rộ lên nhìn còn đẹp mắt hơn nhiều, không biết rõ hiện giờ boss như thế nào, có được tốt hay không?
"Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư?"
"A?" Lâm Hiểu phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình nhìn chằm chằm khuôn mặt anh đến ngây ngốc, khiến cho Trịnh Thanh Quang sắc mặt có chút đỏ lên, "Chúng ta đi xuống đi."
Lâm Hiểu nhìn theo bước chân vội vã của anh, trong lòng thầm buồn cười, không thể tưởng tượng được Trịnh Thanh Quang lại là một người ngây thơ như vậy.
Lâm Hiểu đi xuống lầu một, phát hiện tất cả mọi người yên lặng vùi đầu ăn cơm, mỗi người một chén cơm tẻ, không có thức ăn gì khác, cho dù vậy tất cả đều ăn thật nồng nhiệt, có vài người đã ăn xong, hai mắt tỏa sáng nhìn cơm trong chén người khác. Chỉ là bởi vì có người quản thúc, ngược lại cũng không sinh ra sự cố cướp cơm người.
Nghiên Kinh thấy Lâm Hiểu xuống, hướng về cô vẫy vẫy tay, Lâm Hiểu thấy bên cạnh anh chỗ ngồi còn trống liền ngồi xuống, lập tức liền có người đem một chén cơm đưa đến, Lâm Hiểu ngẩng đầu lên nhìn, lại là Trịnh Tĩnh Gia mặt mũi đầy vẻ mất hứng, thấy Lâm Hiểu nhìn sang, cô trừng Lâm Hiểu một cái, "Còn không mau ăn!"
Trịnh Thanh Quang gõ gõ chén Trịnh Tĩnh Gia, nhìn em gái mình một cái, ý bảo cô đừng quên chuyện cần làm.
Nhìn anh mình bộ dáng không thỏa hiệp chút nào, Trịnh Tĩnh Gia mới miễn cưỡng nói ra, "Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi."
"Không cần cám ơn."
"Ca, em cũng đã tạ ơn cô ấy, còn mời cơm cô ấy rồi, hiện tại em có thể ăn chưa? Em mau muốn chết đói rồi!"
Trịnh Thanh Quang đau đầu nhìn em mình một cái, nào có kiểu tạ ơn gì mà nói thẳng là chính mình bị người buộc mới nói, chỉ là xem bộ dáng đáng thương của cô, biết rõ mình không thể bỗng chốc quản giáo quá nghiêm, ngược lại sẽ đưa đến phản hiệu quả, "Được rồi, ăn đi."
Trịnh Tĩnh Gia vừa nghe ca ca giải bỏ lệnh cấm, lập tức hoan hô một tiếng ăn ngấu nghiến, cô cũng là cực đói, lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, giờ phút này cảm thấy trên thế giới không có gì hạnh phúc bằng ăn cơm no.
Cơm nước xong, Thi Toàn bắt đầu an bài người trực đêm, bọn họ vừa mới chết người phụ nữ trung niên, giờ còn 12 người, thêm Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh thành 14, hai người một tổ canh một giờ đồng hồ, buổi tối sẽ qua nhanh.
Trực đêm bắt đầu từ mười một giờ đêm, Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh được an bài lúc 12 giờ, vừa nghe là biết được Trịnh Thanh Quang chiếu cố, bởi vì thời gian càng trễ đến rạng sáng, ngược lại sẽ ngủ không ngon.
Lâm Hiểu đối với Thi Toàn an bài cũng không có dị nghị. Rất nhiều người vì giảm bớt năng lượng tiêu hao, ăn xong liền đi ngủ.
Lâm Hiểu tìm Trịnh Thanh Quang, "Anh đối với đường đi tiếp theo có tính toán gì không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...