Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Trước khi Lục Dương xuất viện, hắn đem truyện tranh của mình đưa cho Đàm Minh Triết.

“Mấy ngày nữa tôi cũng có thể xuất viện.” Đàm Minh Triết nhận lấy sách, nhìn Lục Dương bĩu môi, biểu thị cậu cũng sắp được xuất viện.

Lục Dương cười cười: “Vậy cậu rốt cuộc có xem hay không?

“Xem.”

“Tôi sẽ sẽ cẩn thận nghiên cứu một chút, phỏng chừng cậu thiếu một chút thuốc, để có thể triệt để bảo trì bộ dáng người lớn.”

“Được, giao cho anh.” Đàm Minh Triết đối với việc này cũng không có chấp niệm lớn, đối với Lục Dương là trăm phần trăm tín nhiệm.

Lục Dương cùng Đàm Minh Triết tán gẫu vài câu, nói chờ thời điểm cậu xuất viện sẽ tới đón cậu, thời điểm đó mọi người cùng nhau ăn cơm, lúc này mới cùng Âu Dương Văn rời khỏi bệnh viện.

Đàm Minh Triết vào lúc này có được sự cho phép của bác sĩ, cho nên liền xuống dưới lầu nhìn theo Lục Dương bọn họ rời đi, mình thì ở nằm trên lưng Thẩm Đường Cửu để cho hắn cõng mình trở về phòng.

Thẩm Đường Cửu vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí vẫn rất cưng chìu: “Có phải rất tẻ nhạt không?”

“Đúng a, quá nhàm chán. Nếu ngày hôm nay em cũng xuất viện thì tốt. Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em đi!” Đàm Minh Triết ôm lấy cổ Thẩm Đường Cửu kéo vào thang máy, còn tiếp tục chơi xấu.

“Không được, nghe bác sĩ.” Thẩm Đường Cửu kiên định nói, Đàm Minh Triết không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Buổi tối cùng nhau đi xem phim.” Thẩm Đường Cửu nở nụ cười, tìm cách an ủi. “Có bộ phim mới khá hay, anh đã mua đĩa rồi.”

“Cũng được.” Đàm Minh Triết ngẫm lại có thể cùng Thẩm Đường Cửu nằm trong ổ chăn xem phim, trong nháy mắt không khỏi vui vẻ.

Nếu như là phim tình cảm thì cậu càng vui vẻ hơn, khụ khục...

Ba ngày sau.

Bác sĩ giúp Đàm Minh Triết dỡ vải băng xuống, vết thương của cậu đã mọc ra thịt mới, chỗ kết vảy chậm rãi bóc ra, từ vải băng đổi thành băng gạc, đã có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Thời điểm lúc trước Đàm Minh Triết trong bộ dạng cậu bé đáng yêu lôi kéo Thẩm Đường Cửu mua cho cậu quần áo người lớn, rốt cục bây giờ mới mặc được.

Quần áo rất phù hợp với vóc người cậu, không giống như lúc trước mặc quần áo của Thẩm Đường Cửu, lúc này triệt để vừa vặn.


Bởi vì cậu nằm viện nhiều ngày như vậy, cho nên không bởi vì mất máu bị thương trở nên tiều tụy, trái lại được Thẩm Đường Cửu chăm sóc khiến sắc mặt hồng hào, trên bụng tuy có vết sẹo nhưng cũng không rõ ràng, bằng không cậu sẽ ai oán một hồi.

“Mấy ngày trước còn muốn nhanh chóng ra khỏi viện, ngày hôm nay làm sao lại không vội vã? Soi gương thôi cũng mất nửa giờ rồi.” Thẩm Đường Cửu trêu ghẹo nói.

Đàm Minh Triết nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường Cửu, cặp mắt đào hoa lộ ra ai oán: “Nào có lâu như vậy, mới năm phút đồng hồ mà thôi.””Không cần để bụng như thế, em đã rất tuấn tú. Đi nhanh đi, sau khi về nhà nghỉ ngơi một chút phải đi đón Tiểu Duệ. Âu Dương đã đặt chỗ mời chúng ta ăn cơm trưa rồi.” Thời gian xuất viện cụ thể bọn họ không nói cho Tiểu Duệ, tuy rằng đứa nhỏ rất muốn tự mình đi đón ba ba, bất quá ngày này cũng không phải cuối tuần, Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu muốn cho đứa nhỏ một niềm vui bất ngờ, cho nên không nói cho Tiểu Duệ ngày hôm nay Đàm Minh Triết xuất viện.

Bọn họ chuẩn bị trước tiên về nhà một chuyến, sau đó sẽ đi trường học đón bé.

Đàm Minh Triết đi tới, cùng Thẩm Đường Cửu sóng vai rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Đường Cửu thu dọn đồ vật sinh hoạt lúc trước mua, chuẩn bị mang về nhà.

“Buổi trưa ăn cơm ở nơi nào?”

“Nghe nói là một cửa hàng Quảng Châu.” Thẩm Đường Cửu nói.

“Đồ ăn ở đó rất tinh xảo cũng rất mỹ vị, là Âu Dương mời khách sao?” Đàm Minh Triết quan tâm cái vấn đề này.

“Không sai, cậu ta đã lãnh phạt, lúc này mời khách coi như triệt để thanh toán xong.” Thẩm Đường Cửu cười nói.

Ngồi kế bên ghế tài xế, Đàm Minh Triết hỏi Thẩm Đường Cửu.

“Sau khi em xuất viện cũng phải đi đến nhà cha mẹ một chút... Xế chiều đi thích hợp không? Không được thì ngày mai đi?”

“Không vội, đợi anh về nhà nói chuyện với ba mẹ anh đã.” Thẩm Đường Cửu nổ máy xe, chạy về nhà của hắn.

“Sao anh lại quan tâm em như thế?” Ánh mắt Đàm Minh Triết chuyển động, hiển nhiên thập phần vui vẻ.

“Đương nhiên.” Thẩm Đường Cửu dạo này có xu thế da mặt rất dày, hắn vô cùng bình tĩnh mà mở miệng, “Yên tâm, anh nhất định trước tiên nói chuyện với ba mẹ, rồi sẽ dẫn em đi gặp bọn họ.”

“Được.” Đàm Minh Triết lặng yên suy nghĩ, cậu có người yêu săn sóc như thế, chỉ cần ngoan ngoãm hưởng thụ là được.

Sau khi về nhà, Đàm Minh Triết đắc ý đi phòng ngủ đem gối lấy ra đặt ở bên gối Thẩm Đường Cửu, sau đó đem gối nhỏ của đứa con nhà mình mang tới căn phòng bên cạnh.

Cậu nhảy lên giường, tung chăn ra, sau khi sắp xếp xong Đàm Minh Triết nâng cằm nở nụ cười.


Thẩm Đường Cửu đi buồng tắm để vật dụng mang về từ bệnh viện, lại đem quần áo đã mặc qua ném vào máy giặt, ấn nút để cho tự động giặt. Trở về vừa nhìn tình huống phòng ngủ, không nhịn được cười: “Em cẩn thận con trai trở về sẽ đánh nhau với em.”

“Em mới không sợ nó!” Đàm Minh Triết hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang hất cằm lên nói.

Thẩm Đường Cửu nhìn Đàm Minh Triết, tiến lên một bước, đem người đẩy vào vách tường, nặng nề hôn lên.

Bờ môi mềm mại, thơm ngon ngọt miệng.

Thực sự là đã lâu rồi!

Ở bệnh viện tuy rằng cũng có phúc lợi này, nhưng Thẩm Đường Cửu vẫn cảm thấy chuyện như vậy, ở nhà làm mới sảng khoái nhất.Đàm Minh Triết ôm lấy eo của Thẩm Đường Cửu, không chút nào nhăn nhó mà đáp lại.

Hai người ban ngày ở nhà hôn đến nửa ngày mới tách ra.

Đàm Minh Triết khí tức bất ổn, nhưng vẫn cười nói: “Anh có muốn 'làm' luôn bây giờ không?!”

“Không cần, sắp đến giờ rồi chúng ta đi đón Tiểu Duệ.” Thẩm Đường Cửu sửa sang lại ca-ra-vat, vô cùng đứng đắn mở miệng.

Đàm Minh Triết bĩu môi, dùng tay tóm chặt ca-ra-vat của hắn, lại từ bên trong áo vest đem ca-ra-vat lôi ra ngoài, thuận thế kéo hắn lại, cắn môi của hắn, buồn bực mở miệng: “Đã như vậy mà vẫn còn bình tĩnh như thường a! Bội phục bội phục!”

Thẩm Đường Cửu bật cười, trói lại sau đầu Đàm Minh Triết lại hôn cậu một lần, cuối cùng mới buông cậu ra cười nói: “Là do em quá đói khát.”

Được rồi, không đáng kể, dù sao buổi tối nhất định có thể được đền bù mong muốn.

Đàm Minh Triết nhún vai, liếc mắt một cái nhìn Thẩm Đường Cửu, đứng lên đi lấy chìa khóa xe.

“Em lái xe có được hay không?” Cậu đã lâu không lái xe, còn rất tưởng niệm.

“Ừm...” Thẩm Đường Cửu giả vờ suy tư, sau đó lại gật đầu nói, “Được. Em lái đi.”

Đàm Minh Triết lái xe rất nhanh, không lái ổn định giống như Thẩm Đường Cửu, cậu mở xe cũng rất lộ liễu, khiến Thẩm Đường Cửu thật sự không biết nói gì.

“Tới trường học gần như vậy, em lái nhanh quá, bọn trẻ còn chưa tan học.”


“Không sao, chúng ta có thể ngồi chờ ở trong xe.”

Ngồi ở trong xe chờ Tiểu Duệ tan học, Thẩm Đường Cửu nhìn thấy Thẩm Chương niên cũng đang đứng chờ phía đối diện, hắn ngẩn người mới nhớ tới, ngày hôm nay Đàm Minh Triết xuất viện khiến hắn quá hưng phấn, quên nói cho cha không cần đón Tiểu Duệ.

“Anh đi xuống trước một chút, em ở trong xe ngồi đừng nhúc nhích.” Thẩm Đường Cửu dặn dò Đàm Minh Triết một tiếng, xuống xe đi đến phía cha mình.

Tại thời điểm hắn chưa tới, Thẩm Chương Niên liền nhận ra được có người tới gần, quay đầu nhìn lại thấy là con trai mình, hơi sửng sốt một chút: “Sao con lại tới đây? Đón Tiểu Duệ!”

“Dạ. Quên mất nói với cha một tiếng, ngày hôm nay... Đàm Minh Triết xuất viện, sau khi xuất viện, con dẫn cậu ấy cùng đi đón Tiểu Duệ.”

“Vậy vừa vặn, buổi trưa cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm đi.” Thẩm Chương Niên nói.

“A?” Thẩm Đường Cửu có chút kinh ngạc, hắn giải thích, “Bọn con còn có hẹn Âu Dương và bạn của cậu ấy, chuẩn bị buổi trưa liên hoan.”

Thẩm Chương Niên không lên tiếng, trầm mặc nhìn hắn một hồi, ánh mắt nhìn về phía xe Thẩm Đường Cửu bên kia, ông thấp giọng nói: “Vậy thì tối về nhà ăn đi.”

“... Được” Thẩm Đường Cửu đã từ chối cha một lần, lần này không tiện cự tuyệt nữa, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Quá mức, buổi tối chỉ cần mang Tiểu Duệ về nhà là được...

“Ba người các con đều đến.” Thẩm Chương Niên dặn dò, sau đó quay người lên xe, để tiểu Lưu lái xe về nhà.”Cha!” Thẩm Duệ tan học nhìn thấy Thẩm Đường Cửu đang chờ bé, trong nháy mắt hoan hô một tiếng, lúc chạy đến cơ hồ muốn bay lên.

Thẩm Đường Cửu cúi người đem bé ôm lấy, để cho bé ôm cái cổ mình, sau đó quả nhiên nghe thấy thằng nhóc hỏi: “Có phải là ba ba xuất viện không ạ?”

“Đúng. Ba ba ở trong xe chờ con.” Thẩm Đường Cửu ôm bé đi về phía xe, Thẩm Duệ đạp bàn chân nhỏ ra hiệu Thẩm Đường Cửu thả bé xuống, bé tự mình chạy về phía xe.

“Ba ba ——” Đàm Minh Triết mở cửa xe, đứa nhỏ liền nhào tới trên người cậu.

Thẩm Đường Cửu rất muốn ở phía sau xách cổ áo thằng nhóc, chỉ lo nó đấu đá lung tung, khiến vết thương của Đàm Minh Triết bị đau.

Kỳ thực Đàm Minh Triết đã khỏi rồi, nhưng đây chính là phản xạ có điều kiện, may là hắn không nắm cổ áo của thằng nhóc, nếu không làm không tốt, sẽ khiến thằng bé sẽ giận hắn.

“Ba ba, ba ba xuất viện sao lại không nói với con một tiếng nha!”

“Đây không phải là muốn cho con niềm vui bất ngờ sao?”

“Vết thương của ba ba đã tốt chưa ạ?”

“Tốt rồi!”


“Cho con nhìn một chút.” Thẩm Duệ muốn vén áo của Đàm Minh Triết, Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ đóng cửa xe lại, vòng tới chỗ kế bên tài xế mở cửa, ngồi xuống.

Thẩm Duệ đã tra xét, trên bụng của ba ba, lại có thêm một vết tích.

“Chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn. Chú Âu Dương và chú Lục mời khách.” Đàm Minh Triết ôm lấy bé đưa cho Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu nhanh chóng tiếp nhận, “Để anh lái xe cho, hai ba con ngồi ở phía sau đi.”

“Không cần, để em lái.” Đàm Minh Triết cười nói.

Vì vậy Thẩm Đường Cửu ôm Thẩm Duệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Đàm Minh Triết lái xe nhanh chóng rời khỏi trường học.

“Cha, cha nói cho ông nội chưa ạ? Ngày hôm nay không cần ông tới đón con.” Thẩm Duệ lắc đầu nhỏ, thập phần vui vẻ, bất quá bé cũng không quên chuyện của ông nội.

Mấy ngày nay ở nhà ông bà nội, bé vẫn luôn lo lắng cho ba ba, cũng không biết ông bà nội nhìn ra chưa.

“... Ừ, đã nói rồi.” Thẩm Đường Cửu nghĩ đến cha nói với hắn buổi tối để hắn mang theo hai người này về nhà ăn cơm, không khỏi có chút phát sầu.

Chờ một lúc phải tìm cơ hội nói với Đàm Minh Triết một chút, rõ ràng thời điểm ở nhà đã nói hắn sẽ tìm cha mẹ nói chuyện trước, sau đó sẽ dẫn cậu ấy về nhà gặp cha mẹ, hiện tại đột nhiên như vậy, không biết có thể dọa cậu ấy hay không?

Đúng, vì để ngừa vạn nhất, vẫn là để ăn cơm trưa xong nói sau đi, hiện tại Đàm Minh Triết đang lái xe, cần phải tập trung tinh thần chú ý an toàn.

Thẩm Đường Cửu nghĩ như thế, đem tâm lý nặng nề đè xuống, chuyên tâm cùng con trai trò chuyện giết thì giờ.

Thế nhưng Đàm Minh Triết lái một xe một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ai, Đường Cửu, mới vừa lúc chờ Tiểu Duệ, anh cùng cha nói chuyện gì vậy? Ông ấy thật giống như nhìn về phía em.”

“... Em xác định hiện tại muốn nghe?” Thẩm Đường Cửu không nghĩ tới Đàm Minh Triết nhạy cảm như vậy, vốn hắn còn muốn che giấu một hồi.

Đàm Minh Triết nháy mắt mấy cái: “Xem ra quả nhiên có liên quan tới em a? Là chuyện gì vậy? Muốn anh dẫn em đi gặp cha mẹ? Cha thật sự đoán ra quan hệ của hai chúng ta?!”

“... Có thể, cha mới vừa nói bảo chúng ta đến nhà ăn cơm trưa, anh nói đã sớm hẹn Âu Dương rồi. Cha liền đổi giọng nói buổi tối anh mang em và Tiểu Duệ đến nhà ăn cơm.” Thẩm Đường Cửu cuối cùng vẫn là nói hết cho Đàm Minh Triết.

Hết cách rồi, Đàm Minh Triết cũng đã đoán được toàn bộ cuộc nói chuyện, hắn cũng không cần phải vất vả che giấu.

Sau khi Đàm Minh Triết nghe xong, biểu tình cũng coi như trấn tĩnh, xe lái rất vững vàng, cậu cũng không phanh xe lại kinh ngạc la to, nói chung hết sức bình tĩnh.

“Em không sợ?!” Thẩm Đường Cửu hiếu kỳ.

“Không, không có gì đáng kinh ngạc. Vừa vặn có thể ăn đồ ăn mẹ làm, còn có thể sớm tiếp xúc một chút, để cho bọn họ yêu thích em cũng tốt a!” Đàm Minh Triết trong lòng nghĩ là, cậu đã đoạt được Thẩm Đường Cửu tới tay, còn sợ không bắt được cha mẹ Thẩm sao!

Hết chương 66.

Edit có lời muốn nói: Chương sau có cảnh hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui