Sao chỉ có một người?
Âu Dương Văn cùng Đàm Minh Triết không dấu vết liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều tràn đầy nghi hoặc, nhưng rất nhanh họ liền đoán ra đáp án.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến —— lẽ nào con tin chỉ còn lại một người?!
Âu Dương Văn trong lòng căng thẳng —— vậy rốt cuộc người còn lại là ai?
Đàm Minh Triết suy đoán, dùng trí thông minh của Lục Dương, hắn biết để lại cho cậu tín hiệu theo dõi, nếu như nhân cơ hội này chạy cũng không phải chuyện khó khăn Chỉ sợ... Chỉ sợ bác sĩ Lục nhẹ dạ, xả thân cứu người...
Đàm Minh Triết đăm chiêu suy nghĩ còn chưa kết thúc, liền thấy Lục Dương bị người ta đem ra!
Thế nhưng Lục Dương lại không có tri giác, tay chân dặt dẹo, khả năng bị tiêm thuốc ngủ.
Đàm Minh Triết thầm than một tiếng, quả nhiên! bác sĩ Lục mềm lòng...
Biểu tình của Đàm Minh Triết hiện ra mấy phần sốt ruột và sợ sệt, nhưng vẫn là nhìn về phía Lục Dương nhỏ giọng gọi một tiếng: “ Chú Lục ——” cậu ngửa đầu nhìn về phía Âu Dương Văn, “Chú Lục làm sao vậy ạ?”
Âu Dương Văn phối hợp cùng cậu diễn kịch, qua loa nói: “Chú Lục của cháu đại khái là quá mệt mỏi, cho nên ngủ quên mất...”
“Ồ...” Đàm Minh Triết cố ý như có điều suy nghĩ đáp một tiếng, muốn đi đến chỗ Lục Dương bên kia.
Trần Viễn híp mắt nhìn thấy 'Tiểu Duệ' đi về phía mình, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Gã bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Âu Dương Văn: “Mang người đi.”
“Một người khác đâu?”
“Khả năng cô ta được bạn trai mang đi rồi...” Trần Viễn trả lời.
Biểu tình Âu Dương Văn có một chút kinh ngạc lại có một chút phẫn hận, cuối cùng bình tĩnh lại: “Đã như vậy, đổi một người cũng được. Cậu ta bị sao vậy? Tại sao không có cảm giác?”
“Tao không phải đã nói rồi sao? Thuốc gây mê mà thôi... Tao sợ cậu ta không thành thật.”Ánh mắt Trần Viễn ác độc, nếu Lưu Hàng đem cô gái kia mang đi, gã cũng không thể làm gì khác hơn là trước hết để cho Lục Dương thay thế một hồi.
Dù sao đã lên đến đây, ai cũng đừng mong chạy trốn!
Âu Dương Văn dặn dò Đàm Minh Triết: “Duệ Duệ, cháu qua xem chú Lục một chút, đừng đánh thức chú ấy, chờ một lúc chúng ta đi tìm cha cháu.”
“Được ạ.” Đàm Minh Triết ngoan ngoãn đi về phía Lục Dương.
Sau đó Đàm Minh Triết lại bị Trần Viễn bắt được cánh tay, cậu sững sờ, lập tức bắt đầu giãy dụa: “Buông cháu ra! Các người cầm tay cháu làm gì! Chú Âu Dương, cứu cháu với!”
Âu Dương Văn hơi thay đổi sắc mặt: “Mày đây là ý gì?”
“Thật không tiện a... bác sĩ Lục là bạn tốt của tao, tao còn muốn cùng cậu ta ôn chuyện cũ, cho nên không thể để cho cậu ta đi theo mày.” Trần Viễn cười ha ha, lập tức sắc mặt âm trầm khoát tay chặn lại, “Bắt lấy nó cho tao.”Phía sau người đến như ong vỡ tổ tiến lên đem Âu Dương Văn vây lấy.
Âu Dương Văn bày ra một cái tư thế đánh võ, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu mày nói không giữ lời, vậy tao cũng chỉ đành tiếp tới cùng rồi!”
Thân thủ Âu Dương Văn quả thực không thể chê, bị năm, sáu người vây cũng vô cùng bình tĩnh, y quyết đoán tàn nhẫn, ra tay cũng không chút lưu tình, rất nhanh liền đem người đánh gục, mỗi một người đều đánh đến mất năng lực chiến đấu.
Trần Viễn hơi thay đổi sắc mặt, nhưng gã rất nhanh liền nở nụ cười, một bên chỉ huy người lui về phía sau một bên dùng Đàm Minh Triết và Lục Dương làm bia đỡ đạn: “Thân thủ của mày thật là không tệ, nhưng hai người này ở trên tay tao, mày cũng đừng quá đắc ý...!”
Trần Viễn đang nói bỗng dưng không nói được nữa, bởi vì eo gã đột nhiên bị người nào đó đâm một chút
Trần Viễn không thể tin quay đầu, liền nhìn thấy đứa trẻ mới năm sáu tuổi kia, cầm trong tay một con dao, hai người mới vừa bắt giữ nó từng người vô thanh vô tức ngã xuống, ngay cả người khống chế Lục Dương đều ngã xuống đất...
“Mày ——” Trần Viễn che vết thương lui lại một bước, nhưng rất nhanh lại nghĩ, chẳng qua là trẻ con, thằng nhóc này so với đứa trẻ bình thường lớn mật hơn một chút, không thể lợi hại như vậy, gã hà tất phải sợ sệt, mới vừa gã bị đâm trúng chỉ là không có phòng bị mà thôi.
Vì vậy Trần Viễn liền đi bắt Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết giống như cá trạch từ dưới cánh tay gã chạy trốn, còn không quên diễn kịch, cậu nhìn Trần Viễn làm bộ mặt quỷ: “Đồ xấu xa! Dám bắt nạt tôi!”
Trần Viễn không bắt được cậu, trên người gã lại có thương tích, gã không thể làm gì khác hơn là lùi lại đợi tiếp viện, chuyển hướng sang Lục Dương đang hôn mê.
—— Lục Dương hôn mê không nhúc nhích co quắp nằm trên mặt đất, làm con tin dễ dàng khống chế hơn.
Thế nhưng Trần Viễn suy tính quá muộn, thời điểm gã chạy về phía Lục Dương, Âu Dương Văn một bước xông lên, cản ở trước mặt gã, thân thủ đem gã chế phục, kết quả Trần Viễn cũng không hổ là cáo già, thân thể xoay một cái, chạy về phía khoang tàu.
Âu Dương Văn không đuổi theo, y ngồi xuống nâng Lục Dương dạy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của hắn: “Lục Dương? Lục Dương! Tỉnh lại đi!”
Đàm Minh Triết ở bên cạnh dùng tay mở mí mắt của Lục Dương nhìn một chút, lại ở trên mu bàn tay hắn tìm được hai cái lỗ kim: “Gọi không tính đâu, những tên kia đã tiêm thuốc gây mê cho anh ấy. Mau chóng đưa anh ấy đi bệnh viện, gây mê thời gian lâu dài, có thể sẽ thương tổn đại não.”
“Được. Tôi lập tức đưa cậu ấy đi bệnh viện.” Âu Dương Văn ánh mắt chìm xuống, y hiểu tại sao Lục Dương lại bị tiêm thuốc gây mê.
Tuy rằng ở chung thời gian không tính là quá lâu, nhưng y biết rõ về Lục Dương.. Nếu như đem Lục Dương cùng Vạn Dung giam chung một chỗ, Lục Dương nhất định sẽ...hi sinh bản thân...làm người tốt.
Âu Dương Văn nói xong, phía dưới khoang tàu truyền đến tiếng súng.
Đàm Minh Triết ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Thẩm Đường Cửu hành động rồi!”Thì ra thời điểm lúc trước bọn họ đuổi theo đối phương đã thương lượng xong.
Ở bề ngoài là Âu Dương Văn mang theo 'Tiểu Duệ' lên boong tàu, Thẩm Đường Cửu Ánh trăng và La Hải từ dưới đáy biển đi lên thuyền.
Dù sao bọn họ tới gần du thuyền, người trên du thuyền không thể không giám thị bọn họ. Nhìn thấy ở bề ngoài chỉ có Âu Dương Văn cùng một đứa bé sẽ thả lỏng cảnh giác.
Thẩm Đường Cửu cùng Ánh trăng và La Hải ở trong khoang du thuyền tối tăm trực tiếp nhảy xuống nước, thần không biết quỷ không hay bò lên trên du thuyền.
Bọn họ đều là cao thủ, muốn leo lên một chiếc du thuyền, mà không bị người ta phát hiện, tuyệt đối là việc dễ dàng.
Cũng không cần Thẩm Đường Cửu hành động
La Hải đã làm xong.
Ba người lặng lẽ ẩn vào dưới đáy du thuyền.
Vừa vặn ở chỗ Vạn Dung lẩn trốn.
Chuyện sau đó liền vô cùng thuận lý thành chương, Ánh Trăng nhanh chóng đánh ngất Vạn Dụng, đưa cô lên du thuyền của bọn họ, sau đó đi tiếp ứng Âu Dương Văn ở boong tàu bên kia.
Thẩm Đường Cửu và La Hải thì lại phối hợp khiến nơi này trở nên nháo nhào.
Đối phương có súng, nhưng Thẩm Đường Cửu và La Hải cũng không sợ, sau khi tránh né, cũng nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt lấy hai khẩu súng tới tay.
Cùng đối phương triển khai ác chiến.
Âu Dương Văn ôm Lục Dương xuống du thuyền, nhìn thấy ở buồng lái Ánh Trăng đã cứu được Vạn Dung, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh hắn liền khẩn trương thúc giục, “Đi mau, trước tiên đi bệnh viện!”
Y phải mau chóng đưa Lục Dương tới bệnh viện.
Ánh Trăng cũng không hàm hồ, còn dư lại Thẩm Đường Cửu và La Hải sẽ giải quyết.
Trên du thuyền cũng có xuồng cứu hộ, thời điểm chiến đấu xong, bọn họ có thể dùng xuồng cứu hộ rời khỏi.
Ánh trăng lái du thuyền rất nhanh, tránh khỏi du thuyền của đối phương, chẳng may có thể bị phá huỷ bởi vũ khí.
Hoàn hảo, một đường bình yên vô sự, bọn họ trước tiên lên bờ.
Âu Dương Văn để Ánh Trăng lái xe, y ngồi ở ghế phía sau làm biện pháp sơ cứu cho Lục Dương.
Vạn Dung sau khi tỉnh lại người cũng ở trong bệnh viện, bất quá cô không có ở trên giường bệnh, mà là ngồi ở ghế chờ đợi, ngồi bên cạnh cô là Ánh Trăng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Âu Dương Văn đang đứng trước cửa phòng cấp cứu đi tới đi lui.
Bác sĩ nói thứ thuốc kia không chỉ là thuốc gây mê đơn giản...
Tuy rằng Đàm Minh Triết đã cảnh báo trước, nhưng Âu Dương Văn vẫn hi vọng sẽ không trở thành thật, không nghĩ tới...
May mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời để bác sĩ phát hiện, còn tiến hành cấp cứu.
Trên du thuyền đối chiến vẫn còn tiếp tục.
Thẩm Đường Cửu và La Hải dù sao cũng ít người, bọn họ chỉ đặt việc cứu người làm mục đích chủ đạo, cho nên bọn họ phải suy nghĩ phải cách chạy trốn.
Đàm Minh Triết không cùng đi Âu Dương Văn bọn họ, cậu thuận theo âm thanh tìm tới bên này, sau đó trước tiên đi trộm một chiếc xuồng cứu hộ.
Vừa mới chuẩn bị xong, Thẩm Đường Cửu và La Hải liền chạy gấp rút tới bên này.
Sau khi nhìn thấy Đàm Minh Triết, ánh mắt Thẩm Đường Cửu sáng ngời, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ không vui —— cái tên này làm sao không đi?
Ba người thật nhanh xuống tới xuồng cứu hộ, La Hải làm người điều khiển, Thẩm Đường Cửu cầm lấy cổ tay Đàm Minh Triết, đầu tiên là tức giận nói: “Em ở đây làm gì?”
“Phí lời, giúp anh một tay a, xuồng cứu hộ này là em trộm.”
“...” Thẩm Đường Cửu hít sâu một hơi, ngẫm lại Đàm Minh Triết là lo lắng cho mình cho nên mới lưu lại, liền không phát ra được lửa giận.
Đàm Minh Triết cười hì hì, lại nói: “Em còn ở trên du thuyền làm chút chuyện xấu...”
Lời còn chưa dứt, một góc du thuyền của đối phương truyền đến tiếng nổ mạnh.
Xuồng cứu hộ của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Thẩm Đường Cửu cười hôn cậu một cái, hành động này vì La Hải hết sức chăm chú lái xuồng cứu hộ cho nên không chú ý tới.
Đột nhiên sắc mặt Đàm Minh Triết biến đổi, nhào đến chỗ Thẩm Đường Cửu.
Xuồng cứu hộ quẫy đuôi một cái, vẫn không có tránh thoát vận rủi bị ảnh hưởng.
Thẩm Đường Cửu bị Đàm Minh Triết đẩy ngã xuống biển, trong khoảng thời gian ngắn có chút không rõ, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại, ôm chặt Đàm Minh Triết nhanh chóng bơi đi, bơi xa phương hướng du thuyền.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra được có gì đó không bình thường, nước biển có mùi máu tanh.
Hơn nữa thân thể Đàm Minh Triết càng ngày càng nặng.
Thẩm Đường Cửu nghiêng đầu nhìn một cái, đồng tử thu nhỏ lại.
Đàm Minh Triết khôi phục thành dáng dấp người lớn, quần áo nhỏ trên người cậu bị xé rách, theo dòng nước trôi đi.
Còn có máu của Đàm Minh Triết cũng hòa vào trong nước.
Thẩm Đường Cửu dừng lại, thật nhanh xoay người Đàm Minh Triết kiểm tra vết thương của cậu.
Đối phương trên du thuyền nổ súng khẳng định đã gây thương tổn cho Đàm Minh Triết!
Đàm Minh Triết nhìn hắn miễn cưỡng nở nụ cười, đẩy hắn tiếp tục bơi.
Thẩm Đường Cửu ôm lấy Đàm Minh Triết, dùng tay đè lại vết thương bên eo của cậu, ánh mắt nặng nề.
Chết tiệt, tiếp tục như vậy không được, sẽ mất máu quá nhiều.
Cũng may còn đang trên mặt biển, La Hải điều khiển xuồng cứu hộ dẫn khỏi công kích, Thẩm Đường Cửu có thể thảnh thơi.
Hắn ôm Đàm Minh Triết trồi lên trên mặt nước, phát hiện bọn họ đã cách du thuyền một khoảng các, hắn nhìn Đàm Minh Triết gầm nhẹ một tiếng: “Viên đạn lệch một chút, em sẽ chết em biết không?!”
“Khụ khục... Em sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, em có phúc lớn mạng lớn!” Đàm Minh Triết phun ra một ngụm nước, nhìn dáng dấp tức đến nổ phổi của Thẩm Đường Cửu nở nụ cười, đến gần hôn hắn một cái, “Được, đừng tức giận, em sẽ luyến tiếc nếu anh bị thương.”
Hết chương 59
Edit có lời muốn nói: Edit chương này mà nghẹn lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...