Cái gì gọi là hai người tán gẫu?
Cái tên này làm sao càng ngày càng không hiểu nổi?
Đàm Minh Triết phủi mông một cái đứng lên, vừa nghiêng đầu liền đối diện ánh mắt tò mò của Lục Dương, cậu chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Sao lại nhìn cậu như vậy?
Không có Thẩm Đường Cửu, người đàn ông mang khí tràng mạnh mẽ ở đây Lục Dương tự tại hơn rất nhiều, hắn để sát mặt vào Đàm Minh Triết, hạ thấp giọng tán dương: “Cậu thật sự rất biết chọn.”
Lời này nói xong khiến Đàm Minh Triết rất vui vẻ, nhưng lại giả vờ khiêm tốn nói: “Nếu không làm sao trộm, xem như là nhất kiến chung tình đi.”
Nhất kiến chung tình cái quỷ gì! Rõ ràng chính là xem ngăn tử kia mật mã nhiều hơn nan giải hơn mới tò mò muốn thử thách thôi mà.
Bất quá Lục Dương lý giải xong lại nhìn Đàm Minh Triết nháy mắt mấy cái, sau đó hai người nhìn nhau cười hắc hắc.
Hai người giống nhau cười đến hèn mọn, phảng phất giống như tìm được người bạn tri kỷ.
“Tôi cần phải lấy của cậu một ống máu.” Lục Dương nghiêm mặt nói.
Đàm Minh Triết gật đầu, không chút do dự nào: “Được.”
Bất quá thời điểm khi Lục Dương đem ống tiêm chuẩn bị tiêm vào cánh tay của Đàm Minh Triết, cậu không khỏi kinh ngạc: “Lấy nhiều như vậy?!”
“Phải làm vài loại đo lường, như vậy còn ít, chỉ có thể trách cậu bây giờ quá nhỏ.”
“Có thể chia ra để lấy máu không?” Chiều cao của Đàm Minh Triết cơ hồ cùng ống tiêm không sai biệt lắm, mặc dù đã là hình dạng nhỏ nhất, nhưng vẫn là không nhịn được run lập cập.
“Đương nhiên phải chia thành mấy lần, cậu cho rằng tôi muốn lấy hết máu của cậu sao? Ngày hôm nay đã ăn cơm, cho nên lấy máu chỉ là tượng trưng, sáng sớm ngày mai cậu đừng ăn cơm tôi sẽ lấy máu lần thứ hai “ Lục Dương nhìn bộ dạng run cầm cập của Đàm Minh Triết, không nhịn được nở nụ cười, “Hay cậu nhìn sang chỗ khác đi, đừng nhìn tôi lấy máu.”
“Tôi làm sao lại mảnh mai như vậy.” Tuy Đàm Minh Triết nói như vậy, nhưng thời điểm Lục Dương đem kim tiến vào cánh tay cậu liền nghiêng đầu qua coi như không nhìn thấy.
Lục Dương chỉ lấy một chút máu, bất quá đối với thân thể Đàm Minh Triết bây giờ mà nói đã là quá nhiều.
Cậu cảm giác có chút choáng váng đầu, trước mắt một mảnh trắng xóa mênh mông, hơn nữa bị kim tiêm đâm vào có chút đau.
Lục Dương thấy cậu như vậy, trong lòng căng thẳng, hướng bên ngoài hô một tiếng: “Thẩm thiếu gia!”
Thẩm Đường Cửu nghe thấy hắn gọi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, chạy lại đây rất nhanh chóng.
“Làm sao vậy?” Thẩm Đường Cửu vẫn chưa phát hiện chuyện gì, sốt sắng hỏi.
Lục Dương một tay cầm ống tiêm một cái tay khác dùng bông ngoáy tai giúp Đàm Minh Triết ấn lại vết thương: “Lấy máu hơi nhiều, để cho cậu ta ăn chút sô cô la rồi ngủ một giấc đi! Trong tủ lạnh có sô cô la.”Lục Dương có chút tật xấu hắn hay bị hạ đường huyết, cho nên quanh năm ở nhà đều dự trữ đồ ngọt, socola bánh ngọt các loại đề phòng vạn nhất.
Thẩm Đường Cửu sáng tỏ, hắn tiến lên cẩn thận đặt Đàm Minh Triết ở trong lòng bàn tay, giúp cậu ấn bông thấm, mở miệng trêu chọc nói “Cậu yếu như sên vậy...”
Đàm Minh Triết mạnh miệng nói: “Chớ xem thường tôi, nhất định là do phóng xạ ảnh hưởng... Tôi trước đây cường tráng như trâu, lấy bao nhiêu máu cũng không có vấn đề gì!”
Thẩm Đường Cửu mang theo cậu ra khỏi phòng làm việc, lưu lại Lục Dương một người đo lường huyết dịch, chế tạo vũ khí trang bị quần áo các loại...
Thẩm Đường Cửu mang Đàm Minh Triết đến cửa tủ lạnh, để cậu tự ấn lại bông thấm, sau đó đi lấy sô cô la.
Bông ngoáy tai đối với Đàm Minh Triết mà nói giống như thanh kiếm, cậu có thể tự làm, chỉ là có chút biệt nữu mà thôi.
“Sô cô la này.” Thẩm Đường Cửu ở trong tủ lạnh tìm ra một bình sô cô la, xé ra một cái đưa tới bên mép Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết lao lực cắn một cái, chậm rãi nhai, sau đó hàm hồ nói: “Được, một cái thôi là đủ rồi.”
Thẩm Đường Cửu lại đi cầm hộp sữa bò, để ở một bên, lúc này mới lại lần nữa giúp cậu ấn bông ngoáy tai.
“Ăn thêm chút nữa đi.” Thẩm Đường Cửu âm thầm nhìn chỗ vừa nãy bị ống tiêm lấy máu, cảm thấy người nào đó quả thật là mất máu quá nhiều, vì vậy lần thứ hai đưa sô cô la cho Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết không thể làm gì khác hơn là lại cắn một cái.
Kết quả viên kẹo sô cô la cuối cùng đều bị cậu ăn hết.
Bởi vì cậu không cảm giác đói, cũng không cảm giá no, Thẩm Đường Cửu lại đút tương đối chịu khó, cho nên... một bên vừa uống sữa tươi một bên đem sô cô la ăn hết.
“Cảm giác rất khó chịu phải không.?” Thẩm Đường Cửu hiểu rõ cảm giác bị mất máu quá nhiều, cho nên không để Đàm Minh Triết cử động, đặt cậu nhẹ nhàng ở trên ghế salông trong phòng khách, cố ý dùng cái gối để cho cậu nằm lên, lại đi tìm cái vỏ gối thay cái chăn đắp lên người cho Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết ra hiệu Thẩm Đường Cửu buông bông ngoáy tai xuống, liếc mắt nhìn chỗ vừa bị tiêm nhất thời liền nghiêng đầu sang chỗ khác, cậu nghiêm mặt nói: “Máu còn vẫn chưa khô.”
Ống tiêm kia mặc dù đã là hình dạng nhỏ nhất nhưng khi đâm vào trên cánh tay cũng tạo thành vết thương không hề nhỏ.
Thẩm Đường Cửu đương nhiên cũng nhìn thấy máu chảy ra, lông mày của hắn nhất thời nhíu lại.
“Muốn hút máu cũng không nên vội vã như thế, phải để Lục Dương thiết kế cho cậu một cái ống tiêm phù hợp với cậu, rồi mới được lấy tiếp!” Thẩm Đường Cửu quở trách, “Lấy máu loạn như vậy rất nguy hiểm!”
Vạn nhất máu chảy không ngừng được... Không phải phiền toái sao?
Đàm Minh Triết mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác tim đập có chút nhanh, cậu thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, ngủ một giấc là tốt rồi.”Thẩm Đường Cửu không nói thêm nữa, cũng đã như vậy còn có thể nói cái gì, hắn dặn dò: “Vậy thì ngủ đi.”
Đàm Minh Triết rất nhanh liền ngủ, đương nhiên cũng có thể coi là bất tỉnh.
Thẩm Đường Cửu ngồi ở một bên xoa bóp cho Đàm Minh Triết nửa giờ mới nhẹ nhàng buông bông ngoáy tai ra nhìn một cái, cám ơn trời đất, máu đã đọng lại rồi.
Tầm mắt rơi vào trên gương mặt tái nhợt của Đàm Minh Triết, Thẩm Đường Cửu cũng không biết mình nên bảo trì loại biểu tình nào.
Tuy rằng người nào đó yêu thích trêu chọc hắn, tính tình luôn bất cần đời, kỳ thực cũng có một niềm khát vọng muốn mau chóng khôi phục, tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó!
Thẩm Đường Cửu muốn đem bông ngoáy tai ném vào thùng rác, kết quả tay run run một hồi, ngoáy tai từ trong tay rớt xuống mặt Đàm Minh Triết, hắn nhanh chóng duỗi ra cái tay còn lại tiếp được, may là không rơi trên mặt Đàm Minh Triết.
Lần này nếu rơi trúng sẽ làm cậu ta tỉnh giấc.
Thẩm Đường Cửu hơi hơi hoạt động cánh tay, giữ một cái tư thế lâu, dù là thường thường rèn luyện cũng không chịu nổi a.
Thẩm Đường Cửu đem bông ngoáy tai ném vào thùng rác, dùng cái tay còn lại xoa cánh tay phả đã tê rần, đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Lục Dương đang đo lường huyết dịch, hắn đem một chút huyết dịch phân thành ba phần, mỗi phần dùng phương pháp đo lường bất đồng.
Hết sức chăm chú, hai mắt tỏa ánh sáng. Thẩm Đường Cửu tiến vào hắn cũng không có chú ý.
“Có kết quả gì không?” Thẩm Đường Cửu không có tùy tiện lên tiếng, đợi Lục Dương làn xong mới hỏi một câu.
Lục Dương ngạc nhiên, quay đầu nhìn thấy hắn trước tiên cười cười: “Cậu ta không sao chứ?”
“Tạm thời không có chuyện gì, chính là mất máu quá nhiều hiện tại đang ngủ.” Thẩm Đường Cửu liếc một cái nhìn ống tiêm kia, dặn dò, “Lần sau thay cái ống tiêm khác đi.”
“Được rồi, ngày hôm nay tôi có chút lỗ mãng.” Biểu tình của Lục Dương mang theo mấy phần hổ thẹn, sau đó nhớ tới vấn đề Thẩm Đường Cửu hỏi liền trả lời, “Đúng rồi, tôi đã đo lường xong, dòng máu bên trong của cậu ta trước mắt không phát hiện có vật chất đặc biệt gì, giống như người thường vậy.”
“Vậy... Tính khả thi khôi phục tính thì sao?” Thẩm Đường Cửu hỏi.
“Tôi còn phải làm thí nghiệm, qua mấy ngày tôi thử thí nghiệm chuột bạch xem sao đã...” Lục Dương nặn nặn cánh mũi, vừa hưng phấn vừa bất đắc dĩ nói “Đây là một hiện tượng vô cùng đặc biệt, tôi còn phải nghiên cứu nhiều một chút, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với người tí hon lâu dài.
Thẩm Đường Cửu hiểu rõ mà gật gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Bằng không cũng sẽ không để Lục Dương giúp đỡ làm một ít vũ khí trang bị.
Đàm Tiểu Duệ ngủ trưa hai giờ liền tỉnh rồi, bé cảm thấy phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, hơn nữa cũng không thấy ba ba, nhất thời có chút sốt ruột. Bé nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng, một bên chạy một bên gọi: “Ba ba —— “
Sau khi chạy ra khỏi phòng liền bắt gặp Thẩm Đường Cửu vừa mới từ trong phòng làm việc đi ra. Thẩm Đường Cửu nhìn thấy bé liền đưa ngón trỏ đặt lên môi làm động tác 'xuỵt'. Đàm Tiểu Duệ bước chân chần chờ, âm thanh cũng theo đó mà nhỏ xuống: “Ba ba của con đâu?”
Thẩm Đường Cửu chỉ chỉ ghế sô pha: “Ba ba con còn đang ngủ.”
“Ngủ lâu chưa ạ?”
“Ngủ cũng hơn một canh giờ rồi.” Thẩm Đường Cửu tính toán nói.
“Vậy cũng phải dậy rồi chứ.” Đàm Tiểu Duệ không biết Đàm Minh Triết bị lấy máu, muốn giống thường ngày chơi đùa cùng ba ba, kết quả tay nhỏ còn chưa đụng tới Đàm Minh Triết liền bị Thẩm Đường Cửu bắt được.
“Ba ba con bị chú Lục lấy máu, đừng làm phiền ba ba để ba ba ngủ.” Thẩm Đường Cửu hạ thấp giọng.
Đàm Tiểu Duệ nhất thời hiểu rõ, không khỏi khẩn trương, bé ngồi xổm ở cạnh ghế sa lon nhìn Đàm Minh Triết một chút, ngửa đầu hỏi Thẩm Đường Cửu: “Con mang ba ba vào phòng ngủ được không ạ?”
“Không cần, cứ để ba ba con ngủ ở chỗ này đi.” Thẩm Đường Cửu cảm thấy không cần chạm vào Đàm Minh Triết.
“Ba ba con không có sao chứ?” Đàm Tiểu Duệ ngoài miệng tuy rằng vẫn luôn trêu chọc Đàm Minh Triết, nhưng vẫn rất dính ba ba.
“Không có chuyện gì, chỉ là làm kiểm tra bình thường thôi. Chỉ là bởi vì cậu ấy hiện tại quá nhỏ, cho nên lấy một chút máu đều sẽ rất mệt, phải ngủ thêm một lát.” Thẩm Đường Cửu kiên trì giải thích, thuận tiện đưa cho Đàm Tiểu Duệ một hộp sữa bò.
Đàm Tiểu Duệ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là nhận lấy: “Cảm ơn cha.”
“Ngồi chỗ ấy, hai ta tâm sự?” Thẩm Đường Cửu chỉ một bên khác của ghế sô pha, để Đàm Tiểu Duệ ngồi xuống.
Đàm Tiểu Duệ cầm sữa bò ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt to nhìn chằm chằm Thẩm Đường Cửu, trong lòng không tự chủ được có chút bồn chồn.
Bỗng nhiên có một người cha, chú Thẩm... A không, cha... Cha có chút nghiêm khắc a.
Thẩm Đường Cửu nỗ lực để cho mình thoạt nhìn hòa ái một chút, hắn lôi cái ghế ngồi xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào Đàm Tiểu Duệ: “Nghe ba ba con nói, con có IQ rất cao, cho nên không muốn đi trường học?”
Đàm Tiểu Duệ quan sát biểu tình của Thẩm Đường Cửu chậm rãi gật đầu.
“Nhảy lớp rồi, cũng không thể tiếp nhận?” Thẩm Đường Cửu tiếp tục hỏi.
Đàm Tiểu Duệ trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu.
“Con người ở trong xã hội phải biết giao thiệp với người khác. Đương nhiên con bây giờ còn nhỏ không thể hiểu cho lắm, bất quá cho con đi trường học chủ yếu là cho con giao lưu kết bạn, hưởng thụ cuộc sống của một đứa trẻ bình thường.” Thẩm Đường Cửu châm chước từ ngữ, tận lực giải thích để con trai có thể nghe hiểu, “ Ba ba mang theo con thường thường đổi nơi ở, khả năng dẫn đến con cùng các bạn học khác có sự ngăn cách, còn chưa có kết bạn, hoặc là mới vừa kết bạn, lại phải đổi địa phương, đúng là có chút khó khăn. Nếu là nơi ở ổn định, sẽ không phải đổi địa phương, cũng có ông bà nội mỗi ngày đưa đón, cho con đi học, con có nguyện ý không?”
Hết chương 22.
Edit có lời muốn nói: Kỳ thực bạn Cửu cũng lo lắng cho bạn Triết lắm đó, ngồi chăm sóc người ta đến cánh tay tê rần luôn kìa, hết sức chu đáo nữa, mà tại bạn ấy mặt than lại thêm muộn tạo nên thấy bạn ấy hơi lạnh lùng thôi.
Chương sau có biến rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...