Thẩm Đường Cửu bị lời của cậu chọc cười, thấy cậu dùng cả tay cả chân mà ôm đầu ngón tay của hắn, biết cậu sẽ không rơi xuống, liền cố ý quơ quơ tay: “Biết sợ chưa?”
Đàm Minh Triết vội vã lên tiếng trả lời: “Vâng vâng vâng!”
“Vậy chúng ta nói xong rồi, bây giờ chúng ta phải làm ba điều cam kết!” Thẩm Đường Cửu châm chước mở miệng, đang nghĩ phải làm sao cùng cái tên này thành lập cam kết.
“Có thể a, đừng nói ba điều, một trăm điều cũng được: Đều được!” Đàm Minh Triết sảng khoái nói, thuận tiện trộm nhìn xuống bồn cầu, ra hiệu Thẩm Đường Cửu để cho cậu rời xa bồn cầu, bây giờ bồn cầu đối với cậu mà nói không khác nào một vách núi sâu thăm thẳm! Ngã xuống ngay cả hài cốt cũng không còn!
“Thẩm thiếu gia, có thể rời sang bên cạnh không, tiểu nhân biết sai rồi.” Đàm Minh Triết cầu khẩn nói.
Thẩm Đường Cửu nghe vậy liền di chuyển sang bên cạnh, nhưng không biết sao, Đàm Minh Triết không cẩn thận trượt tay, cậu kêu rên một tiếng, rơi xuống dưới...
Thẩm Đường Cửu bị dọa sợ hết hồn, hắn chỉ là hù dọa Đàm Minh Triết, cũng không phải thật sự muốn đem cậu ta ném tới bồn cầu, nếu như thật sự rơi xuống bồn cầu, làm sao mà tìm được đây?
Nếu tìm được phỏng chừng người đã không còn sống... Không bị mùi thối hun chết mới là lạ.
Cho nên Thẩm Đường Cửu tay mắt lanh lẹ mà duỗi ra cái tay còn lại nhanh chóng bắt lấy, thế nhưng Đàm Minh Triết cũng đang giãy dụa, Thẩm Đường Cửu luống cuống tay chân bắt lấy cậu, Đàm Minh Triết bị chìa khóa vỗ ở trên mặt khiến cho đau đớn, cậu sử dụng bản lĩnh sở trường, xoay eo thả người nhảy một cái, bắt được chỗ nút thắt ống tay áo của Thẩm Đường Cửu, sau đó giống như con chuột nhỏ leo lên, mãi đến tận khi thuận theo cánh tay bò đến bả vai Thẩm Đường Cửu cũng chưa ngừng lại, trực tiếp từ nơi cổ Thẩm Đường Cửu chui vào bên trong!
Thẩm Đường Cửu chỉ cảm thấy cổ mình đến phía sau lưng một trận leng keng cạch cạch, thanh âm chìa khóa va chạm lanh lảnh, Đàm Minh Triết kẹt ở phía sau lưng Thẩm Đường Cửu liền dừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Trời ạ, chạy hơi quá.”
Thẩm Đường Cửu: “...”
Đàm Minh Triết vù vù mà thở gấp, nhiệt khí nhào tới phía sau Thẩm Đường Cửu khiến cho hắn ngứa một trận, Thẩm Đường Cửu khẽ quát: “Còn không ra?!”
Đàm Minh Triết đáp lại nói: “Lập tức liền đi ra, lập tức!” Cậu bắt đầu tìm khe hở đi ra, bất quá áo sơ mi Thẩm Đường Cửu lại bị thắt lưng ghìm ở bên trong lưng quần, cậu chỉ có thể chui về phía trước.
Thẩm Đường Cửu bị cậu cọ cả người không dễ chịu, đưa tay kéo thắt lưng ra, sau đó đem chuỗi chìa khóa lách cách cùng Đàm Minh Triết đồng thời lấy ra.
Đàm Minh Triết liền ôm chặt lấy đầu ngón tay của hắn, sợ mình lại ngã xuống: “Thẩm thiếu gia, Thẩm công tử, anh là người lớn không chấp nhất trẻ con, hãy mau mang tôi ra ngoài đi.”
Thẩm Đường Cửu rời khỏi phòng vệ sinh, đi đến bồn rửa tay bên kia, mở vòi bông sen, đặt Đàm Minh Triết để ở một bên, chính mình vừa rửa tay vừa nói: “Hiện tại chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.””Nói đi, tôi nghe đây!” Đàm Minh Triết lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu, vô cùng nghe lời mà ngồi ở trên bồn rửa tay, còn thuận tiện hơi co lạ góc tường, cậu sợ mình rơi vào bên trong bồn rửa tay bị nước cuồn trôi lần nữa.
“Con trai tôi có thể chăm sóc thật tốt, cũng không để cho nó phải chịu đựng bất cứ phiền phức gì.” Thẩm Đường Cửu châm chước từ ngữ, trước tiên mở miệng nói một câu như vậy.
Đàm Minh Triết gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn!”
“Về phần cậu...” Thẩm Đường Cửu kéo dài âm thanh, hơi dừng lại một chút, Đàm Minh Triết rất thức thời ngước đầu rửa tai lắng nghe, lòng nói nếu như Thẩm Đường Cửu nói ra để một mình cậu tự sinh tự diệt cậu cũng không dám nói lời oán hận.
“Cậu không thể tùy ý gặp rắc rối, phải hiểu thân phận của cậu bây giờ, mới vừa cậu cũng trải qua, đồ vật lúc trước đối với cậu là bình thường nhưng hiện tại lại thành vũ khí trí mạng, cho nên, điều thứ nhất là -- yên phận, nhận rõ hiện trạng.”
“Được được được, tôi nhận rõ.” Đàm Minh Triết gật đầu. Không phải đuổi cậu đi thì tốt rồi, vậy là được, điều kiện gì đó cậu đều tiếp nhận.”
“Đừng tiếp tục dùng loại ánh mắt sắc mị nhìn chằm chằm tôi.” Thẩm Đường Cửu nhớ tới thời điểm vừa mới ở bên trong phòng vệ sinh, người tí hon này thốt lên lời nói giống như mơ tưởng đến người anh em của hắn, nếu không phải hắn trong cơn kinh hoảng tự mình lọt hố, Thẩm Đường Cửu còn không nghĩ tới lúc trước cái tên này cười đến bỉ ổi như vậy là tại sao.
Chính mình tuy rằng cùng vị Đàm Minh Triết này là người trong giới, mà bị người tí hon cả ngày sắc mị mà nhìn chằm chằm hắn, không những không thể để cho hắn cảm thấy mình vô cùng mị lực, trái lại hết sức không được tự nhiên.
“A?” Đàm Minh Triết sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, “Được.”
Không cho xem, vậy thì vụng trộm xem.
“Điều thứ ba, sau khi trở lại nước B tôi có thể sẽ bận, Tiểu Duệ phải giao cho ba mẹ tôi hỗ trợ chăm sóc, cậu... Không có ý kiến gì chứ?”
“Không ý kiến, không ý kiến.” Đàm Minh Triết tiếp tục dễ dãi gật đầu, “Vậy tôi đi theo anh, hay đi theo Duệ Duệ.”
“Đi theo tôi!” Thẩm Đường Cửu nói xong liền đổi giọng, “Không, vẫn phải hỏi Tiểu Duệ một chút.”
Một đứa bé trong khoảng thời gian dài sớm chiều ở chung với ba ba, bây giờ phải dung nhập một ngôi nhà mới e sợ cần một quãng thời gian, không thể quá gấp gáp.
“Được, tôi hiểu rồi.” Đàm Minh Triết thu lại gương mặt cà lơ phất phơ, vô cùng ra dáng mà mở miệng, “Có cần phải bắt tay lập lời thề hay không?”
“Không cần!” Thẩm Đường Cửu rửa tay sạch sẽ, vẩy vẩy nước, lấy khăn lau sạch, đứng đối diện gương sửa sang lại quần áo một chút.
Tầm mắt của Đàm Minh Triết không tự chủ được bị hấp dẫn, Thẩm Đường Cửu ở trong gương nhìn thấy biểu tình của Đàm Minh Triết, ho nhẹ một tiếng.
Đàm Minh Triết vội vã thu tầm mắt lại, đứng lên, mắt nhìn thẳng rồi nhảy lên trên tay Thẩm Đường Cửu.
“Bên trong có ai không? Sao lại khóa cửa vào vậy?” Cửa phòng vệ sinh bên ngoài bị Thẩm Đường Cửu lúc tiến vào tiện tay khóa lại, vào lúc này bên ngoài có hai người đang đứng gõ cửa.Thẩm Đường Cửu đem Đàm Minh Triết từ chùm chìa khóa cởi xuống, bỏ vào túi quần của mình, sau đó mới đi mở cửa: “Do thói quen ở nhà, xin lỗi!”
Mấy người khác trợn tròn mắt lầm bầm vài tiếng cũng là không nói gì nữa, vòng qua hắn lục tục tiến vào.
Đàm Minh Triết tiếp thu dạy bảo, không dám mạo hiểm ra mặt trêu chọc Thẩm Đường Cửu, chỉ là ở bên trong túi quần của hắn yên lặng lườm một cái.
Thẩm Đường Cửu trở lại phòng VIP, Đàm Tiểu Duệ ngẩng đầu lên nhìn hắn nở nụ cười: “Cha, cha làm sao đi lâu như vậy, mau tới dùng cơm, đều trần chín hết rồi.”
“Ừ, con ăn đi.” Thẩm Đường Cửu sau khi tiến vào ngồi xong liền đem Đàm Minh Triết lấy ra, tìm cái đĩa gắp cho cậu hai mảnh thịt, một khối nhỏ đậu phụ cùng một mảng nhỏ lá rau, “Cậu cũng đói bụng đúng không? Ăn thế này có đủ hay không?”
Đàm Minh Triết: “... Đủ.”
Cậu cảm thấy cuộc sống bây giờ của cậu chỉ có thể nói là tạm ổn, không thể nói là sống tốt.
Nhìn thấy ăn ngon chỉ có thể ăn một chút, bình thường hành hiệp trượng nghĩa lúc này toàn bộ đều buông xuống, ngay cả đứa con bảo bối thích trêu chọc đùa giỡn nhất, cũng phải để cho người khác nuôi.
Ai!
Anh hùng gặp rủi ro, rồng mắc sông cạn a!
Lục Dương nhìn bộ dạng Đàm Minh Triết ăn uống nhất thời hứng thú, vừa nãy hắn cùng Đàm Tiểu Duệ ăn đã no, vào lúc này động đũa chỉ có Thẩm Đường Cửu một người -- Đàm Minh Triết trực tiếp dùng tay bốc.
Vì vậy Lục Dương liền nhìn chằm chằm Đàm Minh Triết thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra chụp mấy kiểu.
Đàm Minh Triết: “... Chụp cái gì mà chụp, tôi đã nói với anh, anh đừng nghĩ đăng ảnh tôi lên weibo, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
“Không, tôi chỉ muốn lưu làm kỷ niệm, nói không chắc ngày nào đó phát hiện cái gì còn có thể trợ giúp tôi nghiên cứu.” Lục Dương cười thu hồi điện thoại di động, khó giải thích được cảm thấy người tí hon này ngồi trong cái đĩa ăn phần thức ăn của mình, bộ dạng thực sự rất dễ thương.
Hắn cũng muốn có một người tí hon làm sao bây giờ?
Ăn uống no đủ, tính tiền xong liền lên đường trở về nhà.
Lục Dương quả nhiên quán triệt ý đồ mời khách của hắn, chạy đi trước thanh toán tiền.
Thẩm Đường Cửu thì lại dùng khăn giấy giúp Đàm Minh Triết lau tay lau mặt, sau khi lau khô ráo mới bỏ cậu vào túi quần.
-- nếu không thì quần áo của hắn sẽ dính dầu mỡ mất.
Trở lại biệt thự, Thẩm Đường Cửu lại kiểm tra một lần, xác định cùng thời điểm rời đi không có gì khác biệt.
Đàm Tiểu Duệ nên ngủ trưa, vì vậy Đàm Minh Triết xung phong nhận việc đi dỗ con trai ngủ, Thẩm Đường Cửu cũng không phản đối, nhìn theo bọn họ trở về phòng, lúc này mới ngồi xuống ghế sa lon, hỏi mượn máy vi tính của Lục Dương.
Lục Dương ngồi đối diện hắn chơi điện thoại di động, nghe vậy sững sờ: “Muốn máy vi tính làm gì?”
“Tôi tìm cho cậu vệ sĩ, cậu ta sẽ đến sau.” Thẩm Đường Cửu nói “Hiện tại phải đem tư liệu của cậu gửi đi.”
“Không cần đâu!” Lục Dương cảm thấy chính mình hiện tại rất an toàn, thêm một người vệ sĩ thời thời khắc khắc đi theo hắn, khiến hắn cảm thấy không quen.
“Đây không phải là chuyện cậu nói là được.” Thẩm Đường Cửu rất nghiêm túc mở miệng.
“Vậy được.” Lục Dương xoay người đi phòng sách lấy máy vi tính đưa cho Thẩm Đường Cửu.
Thẩm Đường Cửu đăng nhập vào hòm thư cá nhân của hắn, tìm ra tư liệu mấy năm trước của Lục Dương gửi cho Âu Dương Văn.
Trong phòng ngủ.
Đàm Tiểu Duệ nằm ở trên giường, cầm Đàm Minh Triết trong tay cười xấu xa nói: “Rốt cục có người có thể trị ba ba, thật vui vẻ a!” Đàm Tiểu Duệ hiện tại an lòng, bé cảm thấy ba ba trước đây quá vô căn cứ, bây giờ có người có thể trị ba ba, đương nhiên phải nói móc ba ba hai câu.
Hừ, để xem ba ba còn dám gây rắc rối hay không!
Đàm Minh Triết ôm cánh tay tùy ý để con trai coi cậu là đồ chơi chơi đùa, cậu không khách khí phản kích nói: “Vậy con cũng đừng nghĩ có thể ung dung tự tại, ba ba đã nói với con, người già yêu nhất là càm ràm, nếu như con không đi học ông bà nội của con nhất định sẽ niệm cho lỗ tai của con lên kén. Hơn nữa không ai dẫn con đi công viên trò chơi, không ai cùng con chơi game, đua xe kích thích mạo hiểm, trò chơi CS a! Cho nên a, đừng bỏ đá xuống giếng thằng nhóc thúi ạ!”
“Con vẫn có cha mà.” Đàm Tiểu Duệ bây giờ là fan hâm mộ của Thẩm Đường Cửu, bé khoe khoang, “Cha có thể mang con đi.” Hơn nữa cha cao to cường tráng như vậy, khẳng định so với ba ba lợi hại hơn.
“Cha con? Con cảm thấy cha con cứng nhắc như vậy có thể dẫn con đi chơi sao?” Đàm Minh Triết bĩu môi, đả kích Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ nhíu mày: “Tại sao không thể mang con đi chơi?”
“Cha con phải tiếp nhận nhiệm vụ a! Còn phải bận chuyện của công ty. Coi như không có những chuyện kia, cha con da mặt mỏng không chịu được mất mặt, không thể cùng đứa nhỏ đi chơi trò trẻ con!” Đàm Minh Triết nỗ lực tăng độ thiện cảm của cậu trong lòng con trai, “Cho nên vẫn là ba ba tốt nhất đúng không?”
“... Con mới không tin.” Đàm Tiểu Duệ ngoài miệng nói không tin, nhưng biểu tình rối rắm trên gương mặt nhỏ đã bán đứng bé.
Đàm Minh Triết lén lút cười cười, không tiếp tục trêu đùa quá đáng, nghiêm túc nói: “Được rồi, tán gẫu đến đây là kết thúc! Nhanh lên ngủ đi một chút, mấy ngày nay để con cùng ba ba bay đi bay lại mệt lắm đúng không? Ngoan ai ya, ba ba dỗ con ngủ ha, đến, hôn ba ba một cái.”
Đàm Tiểu Duệ bĩu môi, nở nụ cười ở trên mặt Đàm Minh Triết hôn một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đàm Minh Triết mất công tốn sức mà đem chăn đắp cẩn thận cho bé, sau đó ngồi xuống bên gối Đàm Tiểu Duệ ngồi.
Đàm Tiểu Duệ lông mi run rẩy một hồi lại mở mắt ra hỏi: “Ba ba, cha thật sự sẽ không mang con đi chơi sao?”
Đàm Minh Triết nghiêm túc gật đầu: “Trăm phần trăm, bất quá con yên tâm, ba ba sẽ giúp con nói cho cha. Mau ngủ đi!”
Hết chương 21.
Edit có lời muốn nói: Ba điều cam kết mà tui thấy như hợp đồng hôn nhân -_-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...