Tiểu Anh kinh sợ, đối diện là người cao lớn nước ngoài khiến cô hoảng sợ,
Tiểu Anh thấp thỏm trong lòng, hoài nghi đứng sau lưng mình không phải
là loài người mà là quái thú, dũng cảm nghiêng đầu, giương mắt nhìn,
trong góc phía sau mình thật có một người đàn ông.
Bởi vì nguyên
nhân tia sáng, người đàn ông núp ở trong bóng tối, mặt mũi mơ hồ, chỉ có một con ngươi phiếm ánh xanh sáng ngời ở trong bóng tối cực kỳ u tối,
giống như mắt động vật nào đó, là lang, giống như mắt lang.
Gã nước ngoài kính cẩn lễ phép kêu một tiếng: "Hắc Lang đại nhân!"
Ách!
Thật sự là lang ư?
Hi vọng chẳng lẽ là sắc lang.
Tiểu Anh nghĩ thầm.
Người đàn ông được gọi là Hắc Lang giơ khuỷu tay lấy khí thế sét đánh không
kịp bưng tai ghìm chặt cổ Tiểu Anh, cúi đầu, lỗ mũi hít hà đỉnh đầu tản
ra mùi hoa thơm ngát, hài lòng mở miệng nói: "Đây là bữa ăn khuya đưa
cho tôi sao?"
Hắc Lang thế chỗ vị trí đệ nhất sát thủ của Linh
Cẩu, trình độ hung tàn so với Linh Cẩu chỉ có hơn chứ không kém. Ngay cả đại BOSS Mại Tát Nhĩ cũng e ngại thủ đoạn âm ngoan, nể mặt một tí. Mấy
tiểu Cẩu nào dám lỗ mãng, coi như thịt béo vào trong miệng cũng phải
phun ra.
Gã châu Phi gật đầu khom lưng: "Tận tình hưởng dụng."
Hắc Lang siết cổ Tiểu Anh tiến vào trong bóng đen ẩn náu trong cửa, sau khi đóng cửa mới buông lỏng cánh tay ra. Tiểu Anh xoa cổ ho khan, dưới ánh
đèn sáng choang mới nhìn rõ bộ dáng người đàn ông, tóc dài, bím tóc, con mắt màu xanh lục lạnh lùng tĩnh mịch, sóng mũi cao, đường cong cằm cực
kỳ đẹp mắt, anh ta là con lai, hình dáng ngũ quan rõ ràng thâm thúy,
gương mặt rất đẹp, giống như shoujo manga mới phải xuất hiện.
Người đàn ông nhìn tốt thế này, thế nhưng cũng là cặn bã cho bí 7. Haizz!
Tiểu Anh thở dài, lần nữa nhắc lại, hi vọng chẳng lẽ là sắc lang.
Hai con ngươi màu xanh lục tĩnh mịch của Hắc Lang đánh giá cô từ trên xuống dưới, Tiểu Anh nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc nói: "Tôi
đoán, anh nhất định không có hứng thú đối với cô nương nuôi dưỡng không
tốt?"
". . . . . ." Hắc Lang xoay người, chân dài di chuyển, đi
tới trước máy vi tính, khom lưng điểm kích con chuột, ở phần tìm kiếm gõ mấy chữ, Enter, màn ảnh nhảy ra video, âm thanh cho lớn nhất.
Trong clip Diệp Nhu lớn tiếng kêu cứu gào khóc, bàn tay Mại Tát Nhĩ vô tình
phủ trên da mịn thịt mềm, xé rách y phục, làm chuyện đồi bại, cả căn
phòng đều tràn ngập bạo lực giao hợp với âm thanh kỳ quái.
Người trong tập đoàn Bí 7 đều là biến thái sao?
Tiểu Anh tiện tay nhặt dao gọt trái cây trong mâm đựng trái cây tùy thời
chuẩn bị bảo vệ trong sạch của mình, Hắc Lang lại xoay các đồng hồ đo,
sờ nâng điện thoại di động trên bàn, đeo ống nghe lên, ngồi vào trên sô
pha, đầu không giương mắt không nháy mắt chơi đùa trò chơi trên di động.
Ngoài cửa, gã nước ngoài ghé vào cạnh cửa nghe một lát, không chịu nổi tiếng kêu dâm đãng cùng thở dốc nồng đậm, vội vã rời đi.
Tiểu Anh rút ra khăn giấy từ hộp giấy trên bàn trà nhét chặt vào lỗ tai, âm
thanh kỳ quái làm cho người ta tim đập mặt đỏ vẫn chui thẳng vào trong
lỗ tai, quậy đến lòng người hò hét loạn lên, nghĩ thầm Diệp Nhu cũng rất đáng thương.
Chợt một tia cười quyến rũ truyền vào trong lỗ tai, Diệp Nhu cười khanh khách nói: "BLACK đại ngốc đó nhất định sẽ vô cùng
đau đớn bởi vì em bị anh cưỡng ép, ha ha ha!"
Nghe xong lời này,
Tiểu Anh đứng lên, đi tới trước máy vi tính, trong màn hình Diệp Nhu
nhún đông không ngừng cưỡi trên người Mại Tát Nhĩ.
Thì ra ba năm trước đây Diệp Nhu cũng là tên lừa gạt. Hạ Thiệu Nhiên đáng thương lại bị lừa lâu như vậy.
Tiểu Anh hận nghiến răng nghiến lợi, tiện tay cầm lấy tách cà phê bên cạnh
bàn dội vào trên màn hình, "Tên biến thái! Đi chết đi!" Chất lỏng màu
nâu chảy xuôi xuống theo màn ảnh, vẻ mặt Diệp Nhu hưởng thụ mờ nhạt.
Người tâm địa thiện lương, xấu xí cũng là xinh đẹp, người lòng dạ ác độc, xấu xí cũng là xinh đẹp.
Lúc này trên mặt Diệp Nhu trong màn hình, trên thân thể đều là nước cà phê, không biết cái gì còn kêu lung tung giãy dụa, nói bao nhiêu xấu xí có
bấy nhiêu xấu xí.
Nghĩ đến Hạ Thiệu Nhiên áy náy vì cô ta, ba năm không kết giao bạn gái, một ly cà phê là lợi cho cô ta, trong lòng
không hết hận Tiểu Anh cầm gạt tàn thủy tinh trên bàn lên đập tới phía
đồng hồ đo.
"Bùm" Sau một tiếng vang thật lớn, mang tai rốt cuộc thanh tịnh.
Bộ mặt đen xám vẻ mặt cứng ngắc, Tiểu Anh máy móc quay đầu nhìn về phía
Hắc Lang trên ghế sa lon, cứng đờ giật nhẹ khóe miệng. Hắc Lang nhìn cô, bất đắc dĩ rút ra ống nghe, cùng y phục trên giường ngủ.
"Này,
anh phải ngủ sao? Tôi làm thế nào?" Tiểu Anh ngồi chồm hổm xuống bên
giường, hai cái cánh tay quy củ đặt lên giường đệm tì cằm, nói: "Thành
thật mà nói, có phải anh nhận ủy thác của người khác đến giúp đỡ tôi hay không?"
Mí mắt Hắc Lang khép chặt không ứng tiếng.
"Làm người tốt đến cùng, giúp tôi chạy đi có được hay không?"
". . . . . ."
"Van cầu anh, làm người tốt đến cùng, thả tôi đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
". . . . . ."
"Bằng không anh cho tôi gọi điện thoại cũng được?"
". . . . . ."
"Này!" Tiểu Anh đưa ngón trỏ ra chọc tay anh ta nói: "Rốt cuộc có được hay không?"
Người xa lạ đụng vào, khiến Hắc Lang rất không vui mừng, chợt mở mắt ra, mắt
xanh tĩnh mịch dọa Tiểu Anh giật mình, cong môi hí mắt, cười với anh ta.
Khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc, mặt mày cong cong hình trăng lưỡi liềm, gò má có
lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, cô gái bình thường hình dáng không gì đặc
biệt, trên người lại có phong cách ấm áp làm cho người ta an tâm, nhất
là khi cười, con ngươi sáng trong, nụ cười rạng rỡ, khiến ngôi sao mất
sắc.
Hắc Lang rốt cuộc suy nghĩ ra tại sao cô đáng tiền như vậy.
"Giúp tôi một chút có được không?"
Hắc Lang trực tiếp cự tuyệt."Không được."
Tiểu Anh nháy nháy mắt đáng thương nói: "Van anh, bây giờ tôi chỉ có thể trông cậy vào anh thôi."
"Không được."
"Aish!" Tiểu Anh than thở, "Vậy tôi hỏi anh tại sao cứu tôi."
"Tiền."
"Tiền? Cái này càng dễ làm rồi, chúng ta bàn giao dịch, anh thả tôi ra ngoài, tôi trả tiền cho anh."
"Bao nhiêu?"
"Cái này. . . . . ." Tiểu Anh vẫn thật không biết mình trị giá bao nhiêu
phân lượng, quan trọng nhất là mình không có tiền thì nói giao dịch cùng người ta thế nào.
Hắc Lang thấy cô do dự, duỗi ngón tay ra viết
xuống giường một con số, Tiểu Anh thấy đơn vị ngàn vạn, con ngươi cũng
sắp muốn rớt ra từ trong ánh mắt, kinh hô: "Trời ơi, coi như bán tôi một trăm lần cũng không được nhiều tiền như vậy!"
Hắc Lang ném ra một câu: "Thấp hơn số này thì khỏi cần nói chuyện!"
"A!" Tiểu Anh không muốn buông tha cơ hội chạy thoát duy nhất, tiếp tục cầu khẩn: "Đừng như vậy, thương lượng lại nhé!"
Hắc Lang quay người đi, "Có người ra giá trên trời, bảo vệ an toàn cho cô, an tâm đợi ở đây, không có việc gì!"
"Hả?" Tiểu Anh chuyển con ngươi nghĩ, tất cả có lẽ là Hạ Thiệu Nhiên đã sớm
an bài tốt, vậy anh có lẽ đã biết Diệp Nhu là người của bí 7 ư? Nghĩ đến Hạ Thiệu Nhiên không cần tiếp tục áy náy vì Diệp Nhu xảy ra chuyện, có
thể một lần nữa đứng ở dưới ánh mặt trời nói yêu thương cùng mình, khóe
miệng không tự chủ toét ra, cười khúc khích.
*
Ánh trăng
chiếu khắp bầu trời thành thị, Diệp Nhu bước ra từ phòng tắm, trước
gương to thay váy khêu gợi, kiễng gót chân, đạp bước liên tục lắc lắc
mông, đi tới phòng dưới đất.
Cửa sắt lớn đẩy ra, bên trong nam nữ dựa chung một chỗ bình tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra. Dạ Cảnh
Triệt nhìn cô gái vặn eo lắc mông đi giày cao gót đi tới, huýt gió,
"Suýt!"
Xuất hiện đồng thời hai Diệp Nhu, trên mặt Dạ Cảnh Triệt
không có nửa điểm ngạc nhiên, ngược lại bình chân như vại, đôi con ngươi quét tới quét lui trên mặt hai người, cái gọi là Diệp Nhu rất tức giận, giày cao gót hung hăng đạp trên mặt đất. Cô đi tới bên cạnh hai người,
ngồi chồm hổm, móng tay thoa sơn đỏ sậm chỉ khơi cằm cô gái có gương mặt giống mình như đúc nói: "Lý Khuynh Tâm, không ngờ cô cũng có ngày rơi
vào trong tay tôi, ha ha!"
Lý Khuynh Tâm nhìn về phía Dạ Cảnh
Triệt, ánh mắt Dạ Cảnh Triệt có chút phức tạp, làm cho người ta xem
không hiểu, Lý Khuynh Tâm khép hờ mắt, tiện tay đánh rơi tay Diệp Nhu.
Từ dưới quai hàm lột xuống mặt nạ mỏng như da, lộ ra diện mạo như trước. Dạ Cảnh Triệt chăm chú nhìn vào gương mặt thần bí làm cho người ta
khuynh đảo, cười híp mắt mở miệng nói: "Anh không có hôn lầm người."
Lý Khuynh Tâm bỗng chốc trợn to con ngươi nhìn anh, kéo nhẹ khóe miệng, cô nói với Diệp Nhu: "Muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng
được, nhưng chuyện này không có quan hệ gì với anh ta, thả anh ta."
Dạ Cảnh Triệt nói: "Anh không đi."
"Anh. . . . . ." Lý Khuynh Tâm trợn mắt.
"Bà xã, anh muốn đi cùng với em."
Dạ Cảnh Triệt nói lời khiến Lý Khuynh Tâm lộ vẻ xúc động, đáy lòng hơi nhộn nhạo, một dòng nước ấm bao quanh cả buồng tim.
Diệp Nhu nhìn nam nữ liếc mắt đưa tình, phỉ nhổ: "Phi! Dạ Cảnh Triệt thiệt
thòi cho anh chính là người giàu nhất thành phố T, thật hèn, anh nói xem có phải anh có khuynh hướng bị ngược hay không, người ta căn bản không
xem anh là đàn ông, mỗi ngày được người ta phục vụ quyền cước, anh còn
theo sát phía sau, anh nói xem anh hèn hay không?"
"Bốp" Bàn tay
đánh vào trên mặt Diệp Nhu, trong cơn giận dữ Lý Khuynh Tâm phất tay,
người đàn ông cao lớn đi theo Diệp Nhu tiến vào túm cánh tay cô ta, nòng súng lạnh lẽo chống trên trán cô ta.
Diệp Nhu lau vết máu bên
khóe miệng, một cước đá lên trên bụng Lý Khuynh Tâm, đau đến cô toát ra
mồ hôi lạnh. Đáy mắt Dạ Cảnh Triệt thoáng hiện lẫm liệt, tay nắm thành
quyền, hết sức ẩn nhẫn.
"Hàng rẻ!" Diệp Nhu đoạt lấy súng lục từ
trong tay một gã thuộc hạ khác, lên cò, họng súng chống đỡ hướng mặt của Dạ Cảnh Triệt, từ từ dời xuống, "Ngày sinh nhật tôi không phải là muốn
hẹn thời gian cùng nhau chơi đùa sao? Tôi thấy hôm nay thật thích hợp,
chơi trước mặt vợ anh."
Họng súng đi tới giữa hai chân Dạ Cảnh
Triệt, đụng một cái, Diệp Nhu nói: "Hôn tôi." Dạ Cảnh Triệt lạnh lùng
nhìn cô, hết sức khống chế tay của mình không vặn cổ cô ta.
"Nhanh lên một chút, không muốn thấy cô ta chết ở trước mặt anh thì nhanh hôn tôi." Diệp Nhu kêu gào.
Lý Khuynh Tâm rống: "Dạ Cảnh Triệt, anh dám, có tin tôi phế bỏ anh hay
không?" Sau lưng chợt bị đánh một cái, đau đến mức cô té quỵ xuống đất.
Dạ Cảnh Triệt cắn răng, nói với Diệp Nhu: "Diệp Nhu, cô là cô gái ác đọc
nhất tôi từng gặp, không cần uy hiếp, cô gái nát nhất, diện mạo đáng
ghét, so với con cóc cô còn ghê tởm hơn gấp một vạn lần, hôn cô, tôi sợ
bị Aids!"
Diệp Nhu căm tức, cán súng đánh tới hướng đầu Dạ Cảnh
Triệt, Lý Khuynh Tâm hung ác đạp bàn chân người đàn ông, đánh rơi súng
lục chống trên trán, ngăn ở trước mặt Dạ Cảnh Triệt, cái trán đau nhức,
ngay sau đó một dòng máu chậm rãi chảy xuống.
Vút Vút! Vài thanh súng đồng thời nhắm ngay hai người, tình huống nguy cấp.
Dạ Cảnh Triệt không sợ uy hiếp, mạnh mẽ vặn thân thể cô lại hỏi: "Em ngốc à?"
"Anh chỉ có thể bị một mình tôi đánh, trừ tôi ra, ai cũng đừng nghĩ động tới anh, trừ phi, tôi chết!" Lý Khuynh Tâm nói lời này thì trong lồng ngực
lại đau, không biết rõ đây là loại cảm giác gì, chỉ biết rằng ai dám
động đến Dạ Cảnh Triệt, cô sẽ liều mạng với kẻ đó.
Dạ Cảnh Triệt
nhất thời cảm động không thốt nên lời, nửa ngày mới nói: "Khuynh Tâm,
anh càng ngày càng thích em, làm thế nào đây?"
Lý Khuynh Tâm cho
rằng anh máu nóng sôi trào, trái tim bị thiêu cháy mơ hồ cảm giác đau
đớn, ấy là loại đau mang theo ngọt ngào, hoài nghi mình có phải thích
ông xã con gà rồi không, nghĩ thầm đợi sau khi ra ngoài, phải nói chuyện với anh.
Điện thoại di động của Diệp Nhu vang lên, nhìn tên trên màn ảnh, phân phó mấy tráng hán nói: "Làm mù ánh mắt tiểu tiện nhân
kia, cho người đàn ông đó nhìn kỹ độc bệnh Xida."
Lý Khuynh Tâm tốt bụng nhắc nhở: "Diệp Nhu, tự mình làm bậy thì không thể sống được, suy nghĩ cho đứa bé trong bụng cô ấy."
Diệp Nhu nhe răng: "Tôi không so đo với người chết."
Diệp Nhu rời đi, hai người đàn ông cao lớn chia ra dùng súng chỉ vào đầu Lý
Khuynh Tâm cùng Dạ Cảnh Triệt, một người đàn ông cao lớn khác móc ra
chủy thủ từ trong lòng, lấy ra lưỡi dao sắc bén, ép về phía Lý Khuynh
Tâm.
Mắt nhìn dao nhọn đâm tới hướng mắt mình, Lý Khuynh Tâm phản kháng, bị người đàn ông cao lớn nắm được cằm, khiến cho cô đón lấy dao
nhọn cấp tốc đâm tới. . . . . .
Di»ễn đàn L«ê Quý Đ»ôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...