Mặt Hạ Thiệu Nhiên sa sầm, không nói một lời nhìn Tiểu Anh.
Cũng biết anh sẽ như thế này, vẻ mặt lạnh lẽo như tấm quan tài, vĩnh viễn
cũng không mong đợi cọc gỗ mở miệng nói lời thật lòng. Tiểu Anh bất mãn
nhăn nhíu cái mũi nhỏ đối với Hạ Thiệu Nhiên, thấy Nhan Hoan tới, mỉm
cười vẫy chào.
Mới không cần đối mặt với anh!
"Hi! Tiểu
Anh, thiếu chút nữa không nhận ra cô." Nhan Hoan có cá tính hào phóng,
cánh tay khoác lên trên bả vai Tiểu Anh, Nhan Hoan rất thích ân nhân cứu mạng này, ánh mắt chuyển sang Hạ Thiệu Nhiên: "Nhiên, hôm nay rất đẹp
trai đó."
Hạ Thiệu Nhiên hơi cong khóe môi, hỏi: "Tiếu Trạch đâu?"
Nhan Hoan giương cằm, mắt đẹp quét một vòng quanh hội trường, "Ừ! Ở bên kia với Tiểu Bạch!"
"Mọi người tán gẫu, tôi đi qua đó." Hạ Thiệu Nhiên bỏ lại Diệp Nhu đi tới
chỗ Tiếu Trạch, còn dư lại ba cô gái, Nhan Hoan theo lễ phép nói với
Diệp Nhu: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn." Diệp Nhu mỉm cười.
Tìm không ra đề tài, Nhan Hoan cười xin lỗi với Diệp Nhu, "Xin lỗi không tiếp chuyện được, chúng tôi đi bên kia trước!"
"Chơi vui vẻ!" Diệp Nhu xoay người, nụ cười trầm xuống, khuôn mặt sa sầm,
uống xong rượu trong ly. Hạ Thiệu Nhiên chưa bao giờ chính thức giới
thiệu cô với bạn tốt của anh, cô ghen tỵ, ghen tỵ với Lạc Tiểu Anh, ghen tỵ muốn chết.
Bạch Diệc Phong sắc nam, không bao lâu dụ dỗ được
mỹ nữ, Tiếu Trạch đứng một mình ở trong góc nhỏ, vuốt vuốt ly rượu, Hạ
Thiệu Nhiên đi tới, đập bờ vai của anh, Tiếu Trạch xoay người, nhạo báng anh: "Phô trương không nhỏ, xem ra lần này là nghiêm túc." Nhấp ngụm
rượu, Tiếu Trạch nói: "Trước còn nói với Nhan Hoan là chờ cậu kết hôn
với Tiểu Anh thì sẽ đưa đại hồng bao cho cậu. . . . . ."
Hạ Thiệu Nhiên lộ ra nụ cười khó gặp: "Được, tôi chờ."
Tiếu Trạch hiểu ý của anh, nâng ly: "Sớm ngày ôm được mỹ nhân về."
Hạ Thiệu Nhiên cùng Tiếu Trạch chạm cốc, mắt tỏa ra bốn phía, "Yến hội là
nhàm chán nhất, cảm thấy không có ý nghĩa, muốn về sớm một chút."
Tiếu Trạch nhướng mày, sáng tỏ.
"Hắc! Tán gẫu cái gì đấy?" Nhan Hoan lôi kéo Tiểu Anh, Tiếu Trạch nắm eo Nhan Hoan, hôn gò má cô nói: "Chuyện của cánh đàn ông với nhau."
Một
đôi mắt đẹp quét một vòng quanh hai người đàn ông này, Nhan Hoan nói:
"Hai người các anh có bí mật." Tay nhỏ bé nắm lên cổ Tiếu Trạch âm thanh mang theo mờ ám: "Anh tới đây cho em, em muốn dạy dỗ giáo dục anh cho
tốt."
"Giáo dục anh cái gì?" Tiếu Trạch bị Nhan Hoan kéo cà vạt lôi đi.
Nhan Hoan nói: "Trước mặt bà xã đại nhân không cho phép có bí mật."
Trong lòng Tiểu Anh biết rõ, Tiếu Trạch cùng Nhan Hoan cố ý tránh ra, làm như vậy là để cho mình ở một chỗ cùng Hạ Thiệu Nhiên, tay nhỏ bé siết chặt, chờ đợi Hạ Thiệu Nhiên mở miệng trước.
Một, hai, ba. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Thiệu Nhiên không nói một lời,
chỉ nhìn cô chằm chằm, Tiểu Anh gấp đến độ cắn răng dậm chân: "Hạ Thiệu
Nhiên, anh thật là khối cọc gỗ!" Bị tức giận, xoay người rời đi.
Cái gì mà trở nên xinh đẹp thì anh sẽ đuổi theo mình chạy, cái gì mà nhớ
mình, khát khao lấy được mình, cái gì chủ động đến gần mình. Mày là đứa
ngốc, nhất là mình trở nên xinh đẹp cao quý đến đâu nữa thì Lạc Tiểu Anh cũng chỉ là cô nương ngốc chỉ biết ôm ấp yêu thương anh. Hạ Thiệu Nhiên cũng giống vậy, lạnh lùng, đần độn, chính là đại ngốc nghếch không hiểu cái gì là chủ động.
Nhìn đạp giày cao gót đung đưa vặn vẹo cái
mông nhỏ, Hạ Thiệu Nhiên mím môi cười. Tất cả bất đắc dĩ ẩn nhẫn cùng
hết sức chân thành liền theo rượu mạnh rót vào trong miệng, nóng cháy
tâm. Phục vụ kéo cái khay qua, ly rượu rỗng thay thế bằng ly đầy rượu,
Hạ Thiệu Nhiên lại uống tiếp.
Trong góc, Nhan Hoan rúc vào trong
ngực Tiếu Trạch nói: "Tiểu Anh thực ngốc, nếu đổi thành em, không phải
đem khối cọc gỗ kia. . . . . ."
Tiếu Trạch tiếp tra: "Giờ sao?"
Nhan Hoan cắn răng khạc ra một câu: "Phá hủy, giả bộ lần nữa."
"Ha ha! Bệnh nghề nghiệp!" Tiếu Trạch hôn môi cô, bàn tay quyến luyến trên eo cô, "Bà xã, chúng ta về nhà đi!"
"Về nhà làm gì?"
"Đua xe!"
"Ha ha. . . . . ."
Lý Khuynh Tâm đi tới bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên uống rượu một mình, đưa lưng
về phía kia, con ngươi lạnh lùng quét qua bốn phía, đè thấp giọng nói:
"Có người ngoài lẩn vào rồi."
"Ừ, chú ý an toàn của cô ấy."
"Biết."
Bữa tiệc chính thức bắt đầu. Âm nhạc sinh nhật du dương, nhân viên phục vụ
khách sạn đẩy bánh kem ba tầng ra, mọi người tự giác đến gần Diệp Nhu,
Lý Khuynh Tâm chê cười, "Đi thôi vai nam chính."
Diệp Nhu xinh
đẹp bị vây quanh tựa như sao vây quanh trăng, Hạ Thiệu Nhiên đứng ở bên
người cô, cao lớn rắn rỏi như thần hộ mệnh. Diệp Nhu nhắm mắt lại không
ngờ chắp tay hứa nguyện, ánh nến hắt lên khuôn mặt nhỏ, không nói ra
được dịu dàng, Tiểu Anh chen chúc tại trong đám người, trong lòng toát
ra nước chua.
Diệp Nhu mở mắt, một hơi thổi tắt cây nến, mọi
người ồn ào lộn xộn hỏi cô cầu nguyện gì, Diệp Nhu xấu hổ nói: "Hi vọng
Nhiên vĩnh viễn sẽ yêu tôi, giống như tôi yêu anh ấy."
Nụ cười
hạnh phúc quá chói mắt, Tiểu Anh thật sự không nhìn nổi, xoay người bước nhanh rời đi. Một hồi tiếng vỗ tay vang lên, trong đám người Lý Khuynh
Tâm uống một ngụm rượu, nhịn được không tuôn ra miệng: "CMN thật ghê
tởm!"
"Em thân yêu nói thô tục." Hơi thở của Dạ Cảnh Triệt phun ở mặt bên, Lý Khuynh Tâm thúc cùi chỏ đánh trúng bụng anh.
Dạ Cảnh Triệt nhíu ngũ quan xinh đẹp chung một chỗ, chịu đựng đau đớn, lần nữa lại gần bên tai Lý Khuynh Tâm, đè thấp giọng nói: "Thừa nhận đi, em thích Hạ Thiệu Nhiên nên mới căm hận Diệp Nhu."
Lý Khuynh Tâm
căm tức giơ tay lên sẽ phải thưởng cho anh một cái tát, lần này Dạ Cảnh
Triệt cũng không trúng chiêu, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cô, dùng sức
kéo, người rơi vào trong ngực, một cánh tay quấn lấy hông của cô, Lý
Khuynh Tâm kinh ngạc nhìn phản ứng nhanh chóng của anh, hoạt động thân
thể muốn tránh thoát, lúc này, vũ khúc nhẹ nhàng chậm chạp vang lên.
Dạ Cảnh Triệt giữ eo cô, bàn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt lưu luyến trên
ngón tay thon dài trắng nõn, nói: "Chúng ta kết hôn lâu như vậy, ngay cả tay em anh cũng chưa cầm, lần đầu tiên mời khiêu vũ, nể mặt một tí."
Có lẽ là muốn giải thích tình cảm đối với Hạ Thiệu Nhiên, Lý Khuynh Tâm
không có giãy giụa nữa, buông phòng vệ, thuận theo anh, thân thể vẫn còn cứng ngắc.
Dạ Cảnh Triệt mang theo cô cứng ngắc như cọc gỗ xoay tròn trong sàn nhảy, "Buông lỏng, chỉ là khiêu vũ mà thôi."
"Đi cùng với anh, không buông lỏng được."
"Em đang sợ?"
Tay quấn quít gia tăng sức lực, trên mặt Lý Khuynh Tâm lộ ra ác độc, "Tôi phải sợ anh?"
Dạ Cảnh Triệt lại gần, khuôn mặt gần như áp vào trên mặt cô, con ngươi đen nhánh trông vào mắt tím, nói từng chữ từng câu: "Em sợ, mình, yêu,
anh."
Hơi thở nóng rực phun trên môi, cặp mắt kia, cùng với vẻ
mặt anh nói chuyện càng xem càng giống Ảnh, không biết vì sao trái tim
Lý Khuynh Tâm hoảng lên, nghiêm túc nói: "Nếu anh muốn chết cứ nói một
tiếng."
Dạ Cảnh Triệt lui ra, "Có biết có rất nhiều cô gái chủ
động ôm ấp yêu thương anh, yêu thích anh, ái mộ anh hay không? Chỉ có
em, Lý Khuynh Tâm, coi anh thành con gà."
"Ai mà thèm, anh tìm
người khác đi." Lý Khuynh Tâm trợn mắt, muốn rời khỏi nhưng Dạ Cảnh
Triệt không giống thế, xoay người mang cô đến bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên,
nói: "Mượn bạn nhảy của anh dùng một chút."
Lý Khuynh Tâm bị
chuyển giao từ trong tay Dạ Cảnh Triệt đến trong tay Hạ Thiệu Nhiên, Dạ
Cảnh Triệt nắm lấy tay Diệp Nhu, Lý Khuynh Tâm không hiểu nổi rốt cuộc
Dạ Cảnh Triệt muốn làm gì, một đôi mắt đều chú ý hai người khiêu vũ theo âm nhạc.
Dạ Cảnh Triệt vừa nhảy vừa trò chuyện với Diệp Nhu,
Diệp Nhu thẹn thùng, mỉm cười nhìn anh, Dạ Cảnh Triệt cúi đầu không biết nói cái gì bên tai cô ta, Diệp Nhu dùng quả đấm nhỏ đánh bờ vai của
anh, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, gần như muốn dính vào nhau, tay Dạ Cảnh Triệt đỡ trên eo cô ta càng ngày càng đi xuống.
"Cô gái của anh bị sờ soạng." Lý Khuynh Tâm bức dọc nhìn, nhíu chặt mày,
giày cao gót giẫm lên giày da của Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên bị đau, cau mày, cảm giác đau đi qua, lông mày ngọn núi buông ra, chẳng hề để ý ném ra một câu: "Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài."
"Sư huynh, bây giờ anh còn hóm hỉnh thế sao?"
"Xem như là tốt lắm."
"Thật không hiểu nổi đám đàn ông thối các anh."
Lý Khuynh Tâm cũng không biết kiềm chế cùng dễ dàng tha thứ, dừng bước,
nhìn Hạ Thiệu Nhiên suy nghĩ một lát, sải bước đi về phía đôi cẩu nam
nữ, kéo Diệp Nhu vứt qua một bên, túm lấy cà vạt của Dạ Cảnh Triệt kéo
ra ngoài. Dạ Cảnh Triệt đè cổ áo lại, bị buộc đi ra ngoài cùng cô.
Diệp Nhu không có đứng vững, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may mà Hạ
Thiệu Nhiên kịp thời đỡ cô. Diệp Nhu sửa sang lại quần áo, trợn mắt nói: "Em chỉ tùy tiện hàn huyên mấy câu với Dạ tiên sinh, cô ấy lại làm thế, thật không có lễ phép, thiếu dạy dỗ."
Lầu cuối yên tĩnh, Tiểu
Anh đứng ở phía trước cửa sổ, ngón trỏ viết tên một người trên cửa sổ
thủy tinh. Trước đó Lý Khuynh Tâm nói, Hạ Thiệu Nhiên sẽ khuynh đảo vì
sự lột xác của cô, hối hận lựa chọn Diệp Nhu mà không quyết định chọn
cô, sẽ ái mộ cô, nghĩ tới cô nhớ tới cô mọi lúc đều nhớ cô, không chiếm
được, chỉ có thể khó chịu nghĩ ở trong lòng.
Nhưng cô trở nên
đẹp, xinh đẹp đến mức ngay cả mình cũng sắp không nhận ra, ấy thế mà Hạ
Thiệu Nhiên còn thờ ơ ơ hờ, lạnh lùng, đần độn, không có cảm giác nào.
Trong quá trình theo đuổi tình yêu, cô thủy chung đều là kẻ rượt đuổi không có quyền chủ động.
"Dinh dinh" Tiếng thang máy vang.
Thời gian này mọi người nên ở dưới lầu dự sinh nhật Diệp Nhu, ai sẽ đi lên, Tiểu Anh vội vàng núp mình.
Cửa thang máy mở ra, là Lý Khuynh Tâm và Dạ Cảnh Triệt. Bộ mặt Lý Khuynh
Tâm tức giận nắm chặt cà vạt của Dạ Cảnh Triệt kéo anh ta ra khỏi thang
máy, Dạ Cảnh Triệt bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, buông
lỏng cà vạt một chút, vuốt vuốt cổ, thở hổn hển, cười nói: "Ghen!"
"Ăn cái đầu anh!" Lý Khuynh Tâm một quyền đánh vào bộ ngực anh, Dạ Cảnh
Triệt dựa vào vách tường, che ngực, đau đến cau mày, "Vậy phát cáu cái
gì?"
"Chê anh làm mất mặt." Lý Khuynh Tâm níu lấy cổ áo anh, âm thanh hung ác: "Chưa từng thấy phụ nữ ư? Rất đói khát à?"
"Chúng ta kết hôn hơn một năm, ngay cả hôn cũng không hôn qua, em nói xem anh đói khát bao nhiêu?"
"Có bụng đói ăn quàng đi chăng nữa cũng không thể đụng con tiện nhân Diệp
Nhu kia." Lý Khuynh Tâm cầm cái tay anh sờ mông Diệp Nhu lên hung hăng
đánh tới hướng vách tường, "Bộp" một tiếng, đốt ngón tay Dạ Cảnh Triệt
lập tức rách da rỉ ra tia máu.
Hít khí lạnh vào trong miệng, Dạ Cảnh Triệt cắn răng nói: "Thật ác độc!"
"Còn ác hơn đấy!" Lý Khuynh Tâm cắn răng, sức lực mười phần đánh vào bụng Dạ Cảnh Triệt, Tiểu Anh nhìn thấy hình ảnh bạo lực thì lấy tay che mắt,
tim gan run sợ mà di chuyển bước chân hướng về phía thang máy.
Lý Khuynh Tâm thính tai, chợt quay đầu lại nhìn, Tiểu Anh nặn ra nụ cười,
"Hai người tiếp tục, tiếp tục." Dứt lời lắc mình vào thang máy.
Phụ nữ nên giống như Lý Khuynh Tâm, nên hung ác một chút với người đàn ông mới được.
Trong đại sảnh bữa tiệc ca múa mừng cảnh thái bình, Hạ Thiệu Nhiên khiêu vũ
với Diệp Nhu, điện thoại di động trong túi rung động, Hạ Thiệu Nhiên
buông Diệp Nhu ra đi tới một bên nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười quái dị, Hạ Thiệu Nhiên cau mày hỏi: "Ai vậy?"
"Mại Tát Nhĩ Bí 7, BLACK, đã lâu không gặp."
Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, "Ôn chuyện sao?"
"Ha ha ha, nói chuyện vẫn ngắn gọn như vậy." Sau khi Mại Tát Nhĩ cười xong
nói: "Nghe nói BLACK điên cuồng gây án khắp thế giới, tầm nhìn là kho
vật chứng trong bót cảnh sát ở Lạc Thành, tôi muốn cậu thuận tiện mang
một ít đồ ra giúp tôi, không tính là gây khó dễ cho cậu nhỉ?"
"Bảo tôi làm việc giúp bí 7?" Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Vậy cái mạng nhỏ của cô gái cậu yêu mến khó giữ được rồi." Ống nghe ngừng
lại. Trong nháy mắt Hạ Thiệu Nhiên mờ mịt. Cô gái yêu mến nhất . . . . . .
Cô gái anh thích nhất . . . . . .
"Tiểu Anh!"
Vẫn bị giấu ở đáy lòng, cái tên giữ kỹ bị bật thốt lên, Hạ Thiệu Nhiên
ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Lạc Tiểu Anh ở trong đám, khuôn mặt vĩnh
viễn đều không đổi sắc dù cho núi thái sơn có sụp đổ nay lại tràn đầy
khẩn trương cùng lo lắng. Anh đẩy ra mọi người, bước nhanh chạy ra đại
sảnh, trong hành lang tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Anh, nhưng bóng dáng
màu trắng giống như biến mất khỏi thế gian, làm cho người ta không tìm
thấy.
Mại Tát Nhĩ sẽ không đường đột gọi điện thoại cho anh, nhất định là. . . . . . Nhất định là chộp được Tiểu Anh. Hạ Thiệu Nhiên móc
điện thoại ra gọi cho Lý Khuynh Tâm, ở tại lầu cuối cô căn bản đang
chỉnh Dạ Cảnh Triệt nên không rảnh nghe điện thoại.
Hạ Thiệu
Nhiên vừa nóng lòng lại nổi cáu, nghĩ đến thủ pháp tàn nhẫn biến thái
của Mại Tát Nhĩ đối với con tin, lòng như lửa đốt, anh vọt tới trước
thang máy không ngừng ấn, trong lòng càng không ngừng cầu nguyện: Tiểu
Anh ngàn vạn xin em đừng có chuyện.
"Dinh dinh" Cửa thang máy
chậm chạp kéo ra, Tiểu Anh mặc quần áo màu trắng đứng ở chính giữa,
giương mắt nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên thì sửng sốt.
Trong lồng ngực Hạ Thiệu Nhiên quay cuồng như sóng to gió lớn, thấy rõ người trước mắt
là cô gái mình nhớ thương nhất lo lắng nhất thì không nói hai lời, nhào
tới. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...