Ôm Ấp Yêu Thương

Tiểu Anh giãy giụa,
dùng chân còn lại đá anh ta, an ninh liều mình bóp chặt chân cô không
buông tay, vào thời khắc mấu chốt Lý Khuynh Tâm xuống, súng trong tay
nhắm ngay an ninh, an ninh bị buộc buông tay, hai người đi lên.

Trên sân thượng, hai người thu thập xong ba lô trên lưng trèo sang cao ốc
đối diện. Xuống lầu, lên xe, vẻ mặt Lý Khuynh Tâm nặng nề, giao laptop
cho Tiểu Anh, "Xem đĩa U gì đó còn không?"

Tiểu Anh cắm U bàn vào, tài liệu hiện lên, là nguyên văn hạng mục nghiên cứu mới nhất của Mạnh Mãi Cao Khoa, "Vẫn còn!"

"Vậy thì tốt."

Xe lái đến vùng ngoại ô, Lý Khuynh Tâm một thân một mình tiến hành giao
dịch cùng Robben chủ tịch KVC, U bàn giao vào trong tay Robben, Robben
đem U bàn cắm vào máy tính bảng mang theo người, hiển thị số liệu hạng
mục mới, Robben lộ ra nụ cười quái dị, đem một cái rương tiền mặt giao
cho Lý Khuynh Tâm, lái xe rời đi.

Sau khi trở lại khách sạn, Lý
Khuynh Tâm được Thạch Nam truyền tới cái tin tức khác, nguyên văn mới
Mạnh Mãi Cao Khoa sở hữu là giả, chín giờ sáng mai hai công ty đồng thời triệu khai buổi họp báo sản phẩm mới, Robben KVC lừa họ.

"Shit!" Lý Khuynh Tâm văng tục, quả đấm nện ở trên gối ôm mềm mại.

"Làm thế nào?" Tiểu Anh thấy trầm trọng: "Người ta chịu nhiều đau khổ nghiên cứu ra kỹ thuật mới, thoáng cái đã rơi vào trong tay người khác, khẳng
định tức chết."

Lý Khuynh Tâm nói: "Trên đời này có quá nhiều
chuyện không công bằng khiến cho người ta tức giận, không cần lấy thị
giác của Thượng Đế gạt bỏ mỗi một chuyện."

Tiểu Anh bĩu môi,
không ủng hộ cách nói này, cô muốn mình làm trộm là vì giúp người cần
giúp. "Khuynh Tâm, tôi muốn làm hiệp trộm."

Lý Khuynh Tâm chê cười, cười cô thật ngây thơ. "Nếu không chúng ta đi chỗ Robben trộm U bàn trở lại."

"Tốt! Tốt!" Tiểu Anh hưng phấn gật đầu, Lý Khuynh Tâm đả kích cô: "Không thể nào."

"Tại sao không?"


"Chín giờ sáng tổ chức buổi họp báo, trong dịp này Robben nhất định sẽ bảo
quản nghiêm mật U bàn, phái người canh giữ, hiện tại trộm, tương đương
với chịu chết."

Thạch Nam phụ họa ở trong máy bộ đàm: "Không sai, không sai, hiện tại qua đó là chịu chết. Biết không, tôi mới vừa điều
tra Robben, thì ra anh ta đã bị tập đoàn bí 7 khống chế. Căn cứ hiểu
biết của tôi đối với tập đoàn bí 7, bên cạnh Robben nhất định có một sát thủ lợi hại."

Lý Khuynh Tâm nổi giận, "Họ Thạch, cậu còn nói vuốt đuôi, có tin tôi phế bỏ cậu hay không!"

Thạch Nam im lặng cúp điện thoại, tìm kiếm rượu ngon năm xưa trong hầm rượu.

"Làm thế nào?" Tiểu Anh nhìn Lý Khuynh Tâm nổi giận, yếu ớt hỏi.

"Ngủ trước đã, xem sáng mai có thể xâm nhập vào buổi họp báo của KVC hay không."

"Được rồi."

Hiện trường buổi họp báo KVC, an ninh bố trí nghiêm mật, trong ngoài ba
tầng, tất cả vào bàn nhân viên đều cầm giữ thư mời và giấy tờ cá nhân.
Máy vi tính nối với màn ảnh lớn bị cắt đứt Internet, Thạch Nam không
cách nào xâm nhập từ tầm xa. U bàn đặt ở trên người Robben, bọn cận vệ
bảo vệ sát người.

Lý Khuynh Tâm lái xe, nửa đường chặn lại một
chiếc xe MiniBus, gây mê người bên trong, lấy đi thư mời, giấy tờ,
Microphone cùng với máy chụp hình. Hai cô gái mang theo tóc giả, thoa
lên bóng mắt dày đậm, lông mi kéo dài, son môi đỏ thẫm, hóa trang thành
ký giả, tiến vào hiện trường buổi họp báo của KVC.

Thời gian gần
tới chín giờ, ký giả ngồi đầy, hội trường trật tự ngay ngắn rõ ràng, Lý
Khuynh Tâm cầm Microphone nhìn tình hình bốn phía, Tiểu Anh đứng ngồi
không yên. Lý Khuynh Tâm nói: "Chúng ta căn bản không thể đến gần
Robben, sắp chín giờ, không lấy U bàn trở về, vậy hãy để cho nó không
cách nào vận hành."

"Có chủ ý tốt gì sao?"

"Phá hư thiết bị điện của cao ốc." Lý Khuynh Tâm nói rồi đứng dậy, giật nhẹ váy ngắn, hướng toilet đi tới.

Chín giờ, người phát ngôn tin tức của KVC đi lên đài, như thường lệ hướng về phía truyền thông khách sáo một phen xong mới chủ tịch Robben KVC lên

đài. Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, trong trung tâm kiểm soát điện của
hội trường cũng có thể nghe được, Lý Khuynh Tâm tách ra từng dây điện
màu sắc khác nhau ra, trước đài Robben đang thao thao bất tuyệt giải
thích nghiên cứu người máy thông minh như loài người kiểu mới của KVC đã dồn nhân lực vật lực tài lực thế nào, cùng với giá trị tương lai của kỹ thuật mới. Robben điều khiển con chuột mở tài liệu ra, Tiểu Anh đè lại
bên lỗ tai trái, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên một chút, không còn
thời gian đâu."

Tay Lý Khuynh Tâm mới vừa chạm vào tổng áp nguồn điện, tay bị đè xuống. . . . . .

Đèn trong đại sảnh vẫn sáng, ở bên trong màn ảnh lớn tinh thể lỏng, trên
màn hình phát ra hình ảnh giới thiệu thành quả nghiên cứu người máy mới
nhất của KVC. Tiểu Anh ngồi chồm hổm, tay nhỏ bé che môi lại nói: "Này,
cô đang làm gì đấy? Nói chuyện đi! Bươm bướm?"

Phát hiện tình
hình không đúng, Tiểu Anh đứng lên vừa muốn đi, hình ảnh trên màn ảnh
lớn đột nhiên biến đổi thành hình ảnh Robben mua tài liệu thương nghiệp
mà gián điệp ăn trộm của Mạnh Mãi Cao Khoa.

Các ký giả bàn luận
xôn xao, trên mặt Robben lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi lạnh chảy ra, anh tắt
máy vi tính nói: "Hệ thống bị lỗi, vừa rồi là đùa giỡn với mọi người,
đùa giỡn thôi, ha ha!"

Các ký giả bén nhọn đã sớm đưa ống kính
ống nói nhắm ngay anh, "Robben tiên sinh, thân là CEO của KVC ông thế
nhưng thuê gián điệp thương nghiệp trộm bản quyền phát minh sáng chế của đối thủ, làm như vậy ông không cảm thấy mình vi phạm đạo đức thương
nghiệp sao?"

"Sao tôi có thể làm chuyện như vậy, nhất định có
người giở trò quỷ, muốn hãm hại tôi, đúng, không sai, là người của Mạnh
Mãi Cao Khoa, đúng, chính là bọn họ, không chừng bọn họ đã đánh cắp
chương trình nghiên cứu khổ cực của KVC chúng tôi, cảnh sát, tôi muốn
báo cảnh sát."

Robben vừa ăn cướp vừa la làng, không ngờ đám cảnh sát ăn mặc đồng phục kinh tế đi tới hướng anh, "Robben tiên sinh, chúng tôi chính là cảnh sát." Chân Robben mềm, ánh mắt lóe lên, trong lúc
nhất thời không biết nói như thế nào.

Tiểu Anh lộ ra nụ cười, ấn ấn lỗ tai nhỏ nói: "Robben bị bắt, sao cô làm được thế?"


"Sao anh làm được thế?" Phòng điện lực, đôi tay Lý Khuynh Tâm ôm ngực hỏi Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên nói: "Thời điểm bắt được con mèo kia U bàn
đã bị anh thay đổi, số liệu chính xác đã bị anh truyền về kho số liệu
ngay sau khi bọn em rời đi."

"Làm sao có thể, rõ ràng bọn em đã kiểm tra U bàn, ngay cả Robben cũng kiểm tra, bên trong chính là số liệu hạng mục mới."

"Đó là tự động bắn ra tài liệu che dấu, sau khi tắt, U bàn chỉ biểu hiện một tài liệu, tội chứng của hắn."

"Bội phục, bội phục." Lý Khuynh Tâm xoay người sang chỗ khác, giễu cợt: "Nếu như ở trên vấn đề của Diệp Nhu, đầu anh cũng có thể rõ ràng như vậy thì tốt biết bao nhiêu!"

Mắt Hạ Thiệu Nhiên khép hờ, nói: "BLACK vĩnh viễn sẽ không bị người nắm mũi dẫn đi, lần này, anh muốn phản kích."

Sau khi Lý Khuynh Tâm nghe xong bỗng chốc quay đầu, cười sáng tỏ, "Nếu nói như vậy, tính thêm em!"

Kết thúc nhiệm vụ Mạnh Mãi, Tiểu Anh đi theo Lý Khuynh Tâm đáp máy bay trở
về T thị, tiếp tục tiếp nhận huấn luyện ma quỷ. Nửa tháng sau, Lý Khuynh Tâm nhận được thư mời của Hạ Thiệu Nhiên. Muốn mời cô tới thành phố C
tham gia party sinh nhật Diệp Nhu hai mươi bảy tuổi.

Khi Tiểu
Anh biết Hạ Thiệu Nhiên tổ chức một party sinh nhật lớn vì Diệp Nhu ở
thành phố thì trong lòng chua chát, đố kị muốn chết.

Máy bay hạ xuống Thành phố C, Lý Khuynh Tâm và Tiểu Anh đi ra phi trường, Khang Ni đã sớm chờ ở chỗ này chào đón, "Phu nhân!"

Lý Khuynh Tâm vừa muốn mắng chửi người, Khang Ni vội vàng đổi lời: "Tiểu
thư, là tiểu thư, hắc hắc!" Khang Ni nhận lấy hành lý trong tay Lý
Khuynh Tâm, chỉ huy một gã tùy tùng khác: " Xách đồ giúp Lạc tiểu thư."

Giọng điệu của Lý Khuynh Tâm không tốt: "Sao biết ở nơi này?"

"Là tiên sinh, không, là thiếu gia kêu tôi tới, thiếu gia nói phu. . . . . . Tiểu thư, ngài có thể có chỗ cần đến tôi." Khang Ni nói nịnh hót.

Lý Khuynh Tâm liếc mắt chán ghét.

Khang Ni đón hai người đến biệt thự Dạ Cảnh Triệt mới vừa mua ở Thành phố C,
gần sát nhà họ Hạ. Lý Khuynh Tâm vừa vào cửa đã nhìn thấy ông xã mình
đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu. Lý Khuynh Tâm tức giận
sải bước đi tới, xốc cổ áo Dạ Cảnh Triệt lên chất vấn: "Tại sao phải mua phòng ốc ở nơi này, Dạ Cảnh Triệt, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Dạ Cảnh Triệt nhìn chằm chằm cặp mắt ẩn chứa tức giận, mở miệng không
nhanh không chậm: "Không làm gì, chỉ muốn cho em cách sư huynh em gần
chút, tránh việc em luôn phải bay tới bay lui giữa ở hai thành phố." Vợ
mình quan tâm người đàn ông khác nhiều hơn so với mình, là đàn ông ai
cũng sẽ không chịu nổi.

Tiểu Anh hút hút lỗ mũi, hình như ngửi thấy vị chua.

Quá khứ bị người ta hiểu lầm quan hệ giữa mình và sư huynh, Lý Khuynh Tâm
không để ý, nhưng hôm nay không giống, cô rất muốn nói rõ ràng cho Dạ

Cảnh Triệt biết mình đối với Hạ Thiệu Nhiên không có tình cảm nam nữ.
Lời đến khóe miệng, nuốt xuống, tay lại nới lỏng.

Hai người cứ
nhìn nhau, Lý Khuynh Tâm hầu như chưa từng chính thức nhìn kỹ khuôn mặt
phái nam đẹp mắt lăng giác rõ ràng này, cặp mắt đen nhánh như đầm sâu,
thật giống một người, giống như ánh mắt thủ lĩnh Ảnh của Tập đoàn tình
báo K, người đàn ông dây dưa thật lâu với mình.

Tiểu Anh thật sợ
Lý Khuynh Tâm không khống chế được quả đấm vung hướng Dạ Cảnh Triệt, cô
đi tới giằng co bên cạnh hai người, nhìn anh ấy rồi lại nhìn cô ấy, lại
nhìn anh ấy thêm chút, một đôi mắt to quét một vòng ở giữa hai người.
"Khụ ừm! Quấy rầy rồi, xin hỏi, gian phòng của tôi ở đâu?"

Khang
Ni cau mày tới kéo cô lên lầu, "Ai ui! Lạc tiểu thư, vấn đề gian phòng
Khang Ni giúp cô giải quyết." Khang Ni đột nhiên lại gần, đè thấp giọng
nói: "Tiên sinh và phu nhân hiếm khi có được không khí tốt như thế, cô
cũng đừng quấy rầy."

"Hai con mắt cũng kích động ra tia lửa, còn không khí tốt ư?"

"Phu nhân không ra quyền, thật là tốt!"

"Haizz, tôi nói, tiên sinh nhà các người có phải có khuynh hướng thích ngược hay không!"

"Đây chẳng qua là đối với phu nhân thôi."

"Ông lại gọi cô ấy là phu nhân."

"Tôi vả miệng. . . . . ."

Lầu dưới, Lý Khuynh Tâm rốt cuộc buông cổ áo của Dạ Cảnh Triệt ra, cảnh cáo nói: "Khuyên anh tốt nhất đàng hoàng một chút, không phải vậy. . . . .
." Quả đấm bóp rắc rắc trước mặt Dạ Cảnh Triệt, Lý Khuynh Tâm khinh miệt liếc anh một cái, bỏ đi.

Dạ Cảnh Triệt lôi kéo cổ áo, nhìn một
điểm nào đó ngoài cửa sổ, tròng mắt nửa hí, chất lỏng màu hổ phách trong ly rượu hướng lên mà vào.

Phòng ở mới cũng khá lớn, Khang Ni sắp xếp cho Tiểu Anh ở phòng tận cùng bên trong của tầng ba. Sau khi Khang
Ni đi, Tiểu Anh ngã mình xuống giường hai người to lớn. T thị bay đi
Mạnh Mãi, Mạnh Mãi bay đến T thị, một đường ngựa không ngừng vó, từng tế bào trên thân thể đã kháng nghị đau nhức mệt mỏi.

Ngoài cửa sổ,
mặt trời chiều ngả về tây, chân trời phiếm hồng làm nổi bật cảnh tuyết
rơi cũng phiếm màu vàng nhạt, ấm áp lại chói mắt. Ngồi dậy, xuống
giường, mang dép, kéo cửa thủy tinh ra, trong nháy mắt không khí lạnh
lẽo tràn vào. Không khí lạnh làm cho người ta có tinh thần, Tiểu Anh giơ cánh tay lên vặn eo, quay đầu, bỗng nhiên phát hiện Hạ Thiệu Nhiên đang đứng trên ban công nhà mình nhìn phương hướng trời chiều, hai người chỉ cách mấy thước xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui