Ôm Ấp Yêu Thương

Hạ Thiệu Nhiên dựa
vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt, đứng dậy, Diệp Nhu dựa bả vai anh suýt bị động tác đột nhiên làm té xuống ghế ngồi. Diệp Nhu che
bụng nhìn quanh hướng ngoài cửa xe, níu lấy tay áo Hạ Thiệu Nhiên nói:
"Là Lạc tiểu thư, để cho cô ấy lên đây đi!"

Tài xế vẫn đang chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Xe cách bóng dáng màu đỏ càng ngày càng gần, Hạ Thiệu Nhiên lạnh giọng ra lệnh: "Lái xe."

Trong đôi mắt Diệp Nhu lóe ra hả hê, lòng tràn đầy vui mừng tiếp tục rúc vào trong lồng ngực Hạ Thiệu Nhiên.

Tài xế nhanh chóng lái xe, xe hơi màu đen chạy qua bên cạnh Tiểu Anh, Tiểu
Anh không mù, thấy rõ người ngồi trong xe, hộp giữ nhiệt trong tay ném
ra hướng đằng sau đuôi xe, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh không có lộc ăn nữa!"

Hộp giữ nhiệt màu hồng nện ở trong tuyết, Tiểu Anh cắn môi dưới phẫn hận đi tới hướng trạm xe bus. Chờ xe, lên xe, trong buồng xe
vắng vẻ, Tiểu Anh đơn độc, ngồi một mình ở hàng sau xe buýt, gương mặt
dán lên cửa sổ thủy tinh, cũng không ngại lạnh.

Xe dừng, lục tục
không ngừng có người lên xe xuống xe, người đụng tới cô cũng không nhịn
được nhìn cô mấy lần, cũng muốn xác định cô gái này là bị kích thích hay là đứa ngốc đầu óc thiếu dây thần kinh.

Nước mắt bất tri bất
giác chảy xuống, ướt gương mặt, hòa tan, người bên cạnh khe khẽ bàn
luận, "Nha đầu này khẳng định thất tình."

Dạ, cô thất tình.

Thất tình có cái gì lớn lao, không phải là ít người thích, cũng không phải là ngày tận thế Địa Cầu hủy diệt, có gì ghê gớm đâu.

Ống tay áo lau khô nước mắt xuống xe, một đường chạy trở lại nhà trọ, kéo
rương da ra, tìm hộ chiếu cùng quần áo mang theo máy chụp hình cùng
laptop. Cô muốn rời khỏi mấy ngày, điều chỉnh tâm tình, tiếp tục cuộc
sống.

. . . . . .

Xe màu đen dừng trước cửa một phòng khám bệnh tư nhân nào đó trong thành thị, Hạ Thiệu Nhiên ôm Diệp Nhu xuống
xe. Diệp Nhu dường như rất quen bác sỹ ở đây, suy yếu tựa vào trong ngực Hạ Thiệu Nhiên chào hỏi bác sỹ, "Bác sỹ Phan, lại tới thêm phiền toái
cho ngài rồi."

Người đàn ông được gọi là bác sỹ Phan dáng người
khôi ngô, hơn 40 tuổi, mang theo kính gọng vàng, bước nhanh tới nói:
"Đây là thế nào?"


"Bệnh cũ tái phát." Diệp Nhu nói.

"Tại
sao có thể như vậy?" Bác sỹ Phan trừng mắt về phía Hạ Thiệu Nhiên, ác
thanh ác khí chỉ huy: "Nhanh, nhanh đưa người vào bên trong."

Hạ
Thiệu Nhiên bất mãn thái độ của bác sỹ Phan, lạnh lùng liếc ông ta một
cái, đem Diệp Nhu đặt ở trên giường kiểm tra. Sau đó bác sỹ Phan đi vào, đóng cửa lại ngăn cách bên ngoài. Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở bên ngoài,
trong đầu tất cả đều là ánh mắt khinh bỉ phẫn hận lại thất vọng của Tiểu Anh.

Người đàn ông nên khống chế dục vọng chứ không phải là bị dục vọng khống chế.

Ở trong mắt cô, hành vi của anh có phải đặc biệt không đàn ông hay không?

Hạ Thiệu Nhiên cau mày, bàn tay xoa ngực.

Hai mươi phút sau, bác sỹ Phan khép chặt cửa phòng đi ra, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, lấy bao tay cùng khẩu trang xuống.

Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở chỗ đó, cũng không quan tâm bệnh tình của Diệp Nhu,
bộ dạng rất lạnh lùng. Bác sỹ Phan quét anh mấy lần, lầm bầm lầu bầu:
"Thân thể của cô ấy không như người thường, thân thể rất yếu, ân ái kịch liệt sẽ làm tử cung vốn chịu tổn thương nghiêm trọng lần nữa gặp phải
nguy cơ xuất huyết, ai! Thật vất vả sắp xếp ổn thỏa thân thể, lại bị
cậu. . . . . ." Bác sỹ Phan ngừng lại.

Hạ Thiệu Nhiên đưa mắt, bất mãn hỏi: "Lại bị tôi như thế nào?"

"Tôi nói đã đủ rõ ràng, thân thể của cô ấy không thích hợp chuyện sinh hoạt kịch liệt." Bác sỹ Phan nhắc lại.

Bác sỹ Phan ngồi xuống, lấy mắt kính xuống, nắm hai huyệt, lại lầm bầm lầu
bầu nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là ba năm trước, cô ấy bị hai người đàn ông đưa tới, ngay lúc đó dáng vẻ đặc biệt thảm, hạ thể tàn
phá không chịu nổi, trên người có vô số vết thương bị hành hung, bây giờ nhớ tới cũng cảm thấy ghê người. Suy nghĩ một chút nếu lúc đó tôi báo
cảnh sát cũng sẽ không có chuyện xảy ra. Sau khi chữa hết cho cô ấy,
những người đàn ông kia liền đem cô ấy mang đi, trong một năm, thường
thường những người mảnh vụn đó sẽ đem cô bị thương đưa tới, một lần cuối cùng cô ấy xuất huyết lớn, tôi nói với những người đó là cô ấy không
thể cứu được. Cứ như vậy, tôi mới giữ cô ấy lại, miễn cưỡng cứu sống.
Nhưng cậu biết ở một năm dài chịu lăng nhục, thân thể của cô ấy đã rách
bươm, mỗi ngày đều phải dùng lượng thuốc lớn, điều trị thuốc Đông y,
thân thể dần dần tốt lắm, vừa ý, ám ảnh một lát không cách nào tiêu trừ, cô ấy rất sợ đàn ông đụng vào, cảm giác mình bẩn thỉu, tự sát hai lần,
cuối cùng tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến bcs sỹ tâm lý. Những người đó
biết cô ấy còn sống, sợ rằng còn có thể tìm được cô ấy, tôi nghĩ, chỉ có cậu có thể giúp cô ấy, Hạ tiên sinh."

May máu đọng trong mạch
máu kết băng, người gặp gỡ cũng cảm thấy đau lòng vì Diệp Nhu, huống chi cô gái này là bởi vì anh mới bị hãm hại, Hạ Thiệu Nhiên cũng không vì
vậy lộ ra nửa điểm vẻ mặt áy náy đau lòng hối hận.


Trên đường
thuật lại Môn chủ nhà họ Hạ là một người tính khí kỳ quái. Bác sỹ Phan
muốn từ vẻ mặt anh tìm ra đầu mối, đáng tiếc không có kết quả.

Cuối cùng, Bác sỹ Phan đeo mắt kính, nói: "Cho cô ấy dùng chút thuốc, đoán
chừng còn phải chờ một lát mới tỉnh, cậu ngồi, tôi đi xem m người bệnh
khác." Bóng dáng mặc áo trắng lần nữa tiến vào bên trong phòng khép
chặt.

Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn tuyết bên ngoài, quả đấm nện ở tay vịn ghế ngồi, cười lạnh một tiếng.

Từ phòng khám bệnh ra ngoài, Hạ Thiệu Nhiên mắt lạnh nhìn hai chữ "Nhân
đức" trên bảng hiệu phòng khám bệnh, lấy điện thoại di động ra đưa vào
tin tức, phân phó tài xế: "Một lát đưa Diệp tiểu thư trở về, nếu như có
chuyện, gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng" Tài xế ứng tiếng.

Hạ Thiệu Nhiên đưa tay vẫy chiếc xe taxi, ngồi lên.

Bởi vì bão tuyết, các tuyến hàng không dừng bay mới vừa khai thông, trong
phi trường tụ tập rất nhiều lữ khách, Tiểu Anh kéo rương hành lý kẹp ở
trong đám người, mua vé máy bay đi Copenhagen, vừa muốn qua kiểm an, vé
máy bay trong tay bị người đoạt đi.

Vé máy bay trong tay bị
người rút đi trong nháy mắt, Tiểu Anh quay đầu lại, thấy rõ người phía
sau thực lấy làm kinh hãi, "Làm sao cô biết ở nơi này?"

Lý Khuynh Tâm nhìn vé máy bay trên tay, nhướng mày, "Copenhagen? Chạy gấp như thế làm gì?"

"Du lịch, chụp hình, không được sao?" Tiểu Anh lấy vé máy bay, Lý Khuynh
Tâm giơ tay lên, không cho cô đụng phải, ánh mắt không tốt quan sát cô,
nói: "Có chút bản lãnh, người ta không nhớ cô vừa chạy ra ngoài!"

Tiểu Anh dám đoán chắc Lý Khuynh Tâm khẳng định biết chút chuyện gì, quyệt
miệng, nâng cằm nhỏ lên nói: "Nói cho cô biết, không phải anh ấy không
quan tâm tôi, là tôi không cần anh ấy nữa! Hừ!"

"Hừ!" Lý Khuynh
Tâm học bộ dáng của cô hừ tiếng, nghiêng đầu chê cười, "Rốt cuộc là ai

không cần ai, trong lòng người đó rõ ràng."

Tiểu Anh trừng cô, "Chuyện này có quan hệ với cô sao?"

"Không có quan hệ nào!" Lý Khuynh Tâm nhìn bầy người lui tới, ngón trỏ thon
dài bắn vé máy bay ra nói: "Nhìn hình dạng kinh hãi của cô, tôi liền
giận dễ sợ, cô nói cô không phải cô gái? Có còn chút tiền đồ hay không?
Cứ như vậy chắp tay đem người đàn ông mình thích nhường người ta, cô cam tâm sao?"

"Tôi không phải cô gái, chẳng lẽ là đàn ông sao?" Tiểu Anh khoác túi đeo vai, tức giận nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cũng không
thể đem Hạ Thiệu Nhiên đoạt lấy từ trong tay Diệp Nhu đến đây đi!"

Mặt Lý Khuynh Tâm tràn đầy khi dễ, vé máy bay đánh vào trên đầu cô, siết cổ áo của cô tiến tới gần, ánh mắt nảy sinh ác độc nói: "Phải nói cô không có tiền đồ? Ừm! Từ trong tay cô gái khác đoạt người đàn ông tính là bản lãnh gì, hả? Cô phải để cho mình sống tiêu sái hơn trước kia, để cho
mình trở nên xinh đẹp hơn, xuất sắc hơn, mạnh hơn, khiến người đàn ông
không chọn cô hối hận, cả ngày lẫn đêm đều vì sự ngu xuẩn của mình hành
động tự trách hối hận, giờ nào khắc nào cũng nhớ kỹ cô, nhớ cô, khát
vọng lấy được cô. Để cho anh tự mình nghĩ phương pháp chủ động đến gần
cô, khắp thế giới đuổi theo cô. Mà cô, làm người điều khiển trò chơi
tình yêu, muốn cho anh ngon ngọt, thì cho anh ngon ngọt, muốn cho anh
chua anh liền chua, muốn cho anh khổ anh liền khổ, tất cả quyền chủ động nằm trong tay cô."

Truy đuổi tình yêu Hạ Thiệu Nhiên, Tiểu Anh
vẫn ở thế yếu bị thuyết phục, trong đầu thế nhưng hiện ra hình ảnh Hạ
Thiệu Nhiên khúm núm van xin cô tha thứ, khát vọng được cô ưu ái. Mắt cô đờ đẫn, hồ đồ lờ mờ, không biết đến bao giờ hỏi: "Tôi có thể sao?"

"Dĩ nhiên!" Lý Khuynh Tâm lôi kéo cổ áo của cô lại gần mấy phần, "Chỉ cần cô nguyện ý."

Hai người cách rất gần, gần đến có thể nghe thấy được hơi thở của nhau,
nhìn cặp mắt híp, Tiểu Anh hoàn toàn bối rối, đồng ý: "Tôi nguyện ý!"

"Ừm! Lúc này mới ngoan!" Lý Khuynh Tâm buông cổ áo cô ra, đổi bấm khuôn mặt
nhỏ của cô, đau đớn khiến Tiểu Anh tỉnh táo mấy phần, âm thầm nói: thế
nào có loại cảm giác lên thuyền giặc. "Tại sao cô giúp tôi? Không phải
cô rất ghét tôi sao?"

"A!" Lý Khuynh Tâm cười lạnh, hai ngón tay
bóp lên gương mặt trơn mịn của cô, dùng sức lay, cắn răng nghiến lợi
nói: "So với Diệp Nhu, tôi còn rất ưa thích cô, cô bé."

"Đau quá!" Tiểu Anh đẩy tay của cô ra, xoa gương mặt.

"Tốt lắm, cô bé, nên lựa chọn thời gian rồi." Lý Khuynh Tâm đưa hai tấm vé
máy bay trong tay lên, "Hiện tại đặt ở trước mặt cô có hai lựa chọn, bắt đầu cuộc đời mới, hay tiếp tục làm một kẻ tiểu nhân thất tình, cô muốn
lựa chọn người nào?"

Tiểu Anh nhìn trong tay Lý Khuynh Tâm chẳng
biết lúc nào nhiều thêm tấm vé máy bay, cắn răng, hạ quyết tâm, lựa chọn người trước.

Lý Khuynh Tâm cười, ngay trước mặt Tiểu Anh, đem vé máy bay bay đi Copenhagen xé nát.

"Này, vài ngàn đồng!" Tiểu Anh nhìn vé máy bay vụn nát, đau thương.


"Sẽ lập tức kiếm nhiều tiền, còn để ý chút tiền lẻ này." Lý Khuynh Tâm nhận lấy rương hành lý của cô nắm cả bả vai cô, hướng lối đi kiểm an.

"Nhiều tiền cái gì? Sẽ không phải đem bán tôi chứ?"

"Cô đáng giá sao?"

Tiểu Anh khẳng định, mình quả thật lên phải thuyền giặc rồi!

Trên máy bay bay đi thành phố T, hai người cũng ngồi một hàng. Cả đêm không
chợp mắt, lại đi đường xa như vậy, một khắc không làm trễ nải thu dọn đồ đạc hướng phi trường, mặc kệ thân thể hay trong lòng, Tiểu Anh thật sự
mệt mỏi, dựa ghế ngồi ngủ thiếp đi.

Lý Khuynh Tâm nhìn khuôn mặt tràn ngập ưu thương, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

.

Thành phố C khắp nơi đều đang quét dọn tuyết đọng, Hạ Thiệu Nhiên ngồi xe
taxi đi tới một nhà người buôn đồ cổ trên thị trường. Buổi sáng lại bão
tuyết vừa xuống, trong tiệm một vị khách cũng không có, ông chủ mang
theo kính viễn thị cầm vải nhung lau chùi đồ cổ, đưa mắt nhìn người tới, vừa lau đồ cổ vừa hỏi: "Tiên sinh, muốn mua gì?"

Hạ Thiệu Nhiên quét một vòng bài biện trong cửa hàng, nói: "Hoa thần."

Tay lau chùi đồ cổ dừng lại một giây, ông chủ nói: "Bên cửa hàng đối diện,
bán danh họa chế bắt chước châu Âu, nơi này của chúng tôi bán đồ cổ."

"Tôi muốn chính phẩm, vật phẩm mất trộm tháng trước ở Ô Phỉ Tề." Hạ Thiệu Nhiên nói.

"Đùa gì thế." Ông chủ để đồ cổ xuống, có ý tiễn khách, lúc này Hạ Thiệu Nhiên lại nói: "Quỷ Cửu Cửu bảo tôi tới."

Ông chủ mang tốt kính mắt nhìn anh đánh giá, chốc lát nói: "Đi theo tôi."

Hạ Thiệu Nhiên đi theo ông chủ ra sau nhà, bảy lần quặt tám lần rẽ mới đi
tới mật thất dưới lòng đất, khi đi tới cửa ông chủ nói: "Quỷ Cửu Cửu
đang ở phía dưới."

Ánh đèn sáng choang trong tầng hầm ngầm, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon lắc lắc chất lỏng màu đỏ sậm nồng đặc
trong ly, anh là La Sinh Kiệt Tập đoàn K, biệt hiệu Quỷ Cửu Cửu, bởi vì
nguyên nhân thân thể, lâu dài ở mật thất dưới đất không ra ngoài, đưa
đến da trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, ngũ quan hình dáng rõ ràng, có loại
gần như bệnh hoạn không còn vẻ đẹp sức sống, cực kỳ giống Vampire tuấn
mỹ cao quý.

La Sinh Kiệt hớp một ngụm chất lỏng trong ly, chất
lỏng màu đỏ nồng đặc, lưỡi liếm liếm môi. Nếu như răng nanh anh dài
nhọn, Hạ Thiệu Nhiên nhất định sẽ coi anh như Vampire.

Trong không khí có nhàn nhạt vị chua, Hạ Thiệu Nhiên đi tới đối diện La Sinh Kiệt.

"Nước Sơn tra, gần đây khẩu vị không tốt." La Sinh Kiệt giơ tay lên ý bảo Hạ
Thiệu Nhiên đối diện ngồi xuống ghế sa lon, để ly xuống nói: "Hạ tiên
sinh đại giá quang lâm, có chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui