Oanh Tạc Bắc Kinh

Đúng y như rằng sáng hôm sau, Cung Giai Lạc tiếp tục bị bao vây bởi những ánh mắt khinh bỉ của các sinh viên trong trường. Đặc biệt là nữ sinh. Cô cũng đành mặc kệ mà đến lớp. Không may cho cô trên đường đi lại đụng phải kẻ không nên đụng.
Tử Du đứng trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô từ dưới lên trên. Cô ta nhếch môi đầy biểu ý khinh thường. Tử Du không nói gì, phía trước đi thẳng. Lúc đi ngang qua còn cố ý đụng phải Cung Giai Lạc làm tập vở trên tay cô rớt xuống.
Cô phải nhịn xuống ngọn lửa muốn bùng lên trong lòng mình. Nhịn đi Cung Giai Lạc !
Đợi Tử Du đi khuất cô mới thở hắt ra, cúi người xuống nhặt sách vở. Bản thân lại tự cười nhạo.
Nhìn xem Cung Giai Lạc, mày cũng có ngày bị người khác xem thường như thế này đấy.
Đột nhiên, có một bàn tay lượm đồ giúp cô. Nhìn tay thôi cô cũng biết là ai nên chẳng cần ngước mặt lên.
" Giai Lạc, nếu cảm thấy không chịu được thì đừng nhịn nữa. Cứ trở lại chính mình đi " - Hạ Việt nhìn cô mà trong lòng không vui. Nhìn bạn thân mình bị ủy khúc như vậy cậu cũng không chịu được. Cung Giai Lạc vốn dĩ là một người vô cùng mạnh mẽ, trước đây không một ai có thể ức hiếp được cô.
Cung Giai Lạc đứng dậy, cười một cái gượng gạo - " Chẳng phải cậu còn viết truyện gì đó sao ? "
" Bộ cậu nghĩ mình vì một câu chuyện mà mặc kệ bạn mình bị ức hiếp sao ? Cậu bị người ta nói xấu như vậy mà cũng còn nhịn được ? "
Cậu khoanh tay trước ngực nghiêm giọng.
" Cậu biết chuyện trên diễn đàn rồi à ? "
" Biết rồi "
Cô cảm động nhìn người đối diện - " Bánh bèo a~ , chỉ có nhà ngươi đối với ta tốt nhất "
Hạ Việt trừng mắt nhìn cô - " Cậu đang giả điên với mình đấy hả ?! "
Cung Giai Lạc nhún nhún vai - " Mình không phải chỉ vì cậu mà nhịn đâu. Không nhịn thì sao, làm loạn à ? Mục tiêu mình tới đây là học đại học, nếu mình không giữ vững lập trường, hở tí có chuyện là làm loạn thì thôi về nhà cho xong "
Hạ Việt chỉ biết lắc đầu thở dài.
" Chịu thua cậu rồi, đi thôi "
****dải phân cách cutoe lạc lối****
Cả một tuần nay, cô thật sự không được sống yên ổn. Đi đâu cũng phải chịu những tiếng xầm xì, trên diễn đàn trường thì bọn người đó đăng bao nhiêu bình luận chửi cô. Lâm Ngạn vừa tha cho cô sống yên thì tới bọn người này.

Đáng chết ! Anh ta quả thật biết tính toán.
Bắc Kinh bước sang tháng mười một đã ùa về những cơn gió lạnh thấu xương. Cung Giai Lạc phải mặc khá nhiều áo ấm, cô chưa quen với cái thời tiết này cho lắm.
" Giai Lạc, nhìn cậu như cái chăn bông vậy. Chỉ mới có mười độ mà cậu run cái gì " - Hạ Việt nhìn cô lườm nguýt.
Cô từ trên xuống dưới mặc mấy cái áo, quấn mấy lớp khăn. Cung Giai Lạc hai tay ôm người, run lên cầm cập - " Tên bánh bèo chết tiệt, đêm tối lạnh lẽo như thế này mà cậu còn rủ mình đi ra ngoài ăn khuya, muốn mình chết cóng sao ?! "
" Này mình có lòng tốt bao cậu đi ăn lẩu cho ấm bụng. Ăn no căng bụng mà còn than cái gì "
Hạ Việt cao giọng hỏi.
Người bên cạnh vừa đi vừa lạnh run, hai người đi thêm được vài bước thì bỗng dưng Hạ Việt đứng lại, đầu ngó nghiêng xung quanh, bất thần hỏi một câu.
" Chúng ta đang ở đâu vậy ? "
Giống như có sét đánh ngang đầu hai người vậy. Nhìn đi nhìn lại mới thấy cả hai đang đứng ở một góc phố không một bóng người, cửa hàng cung quanh cũng đã đóng cửa hết, đêm tối lạnh lẽo như thế này còn lạc đường nữa chứ. Tên bánh bèo đáng chết này, cô mù đường mới lẽo đẽo theo cậu ta, rốt cục cũng là lạc đường.
Cung Giai Lạc cau mày hỏi.
" Này, nơi cậu để xe ở đâu, cậu cũng không nhớ sao ?"
" Không nhớ "
"..."
Bánh bèo chết tiệt, sao nhà ngươi không đập đầu vào tường mà chết luôn đi !
" Bọn người các ngươi đừng có mà quá đáng !!! "
Tiếng hét vang lên làm Cung Giai Lạc giật cả mình, ngay cả Hạ Việt cũng hết hồn phải quay đầu hướng về nơi âm thanh phát ra.
Hai người bọn cô nhanh chân chạy đến một con hẻm gần đó, nấp sau bức tường, tò mò nhìn vào trong con hẻm tối.
Bên trong là con hẻm cụt, có một toán người chia làm hai phe giống như đang chuẩn bị đánh nhau. Một bên khoảng mười mấy người mặt mũi non nớt, còn mặc nguyên áo đồng phục trường cấp ba trên người, trên tay cầm cây cầm gậy. Một bên lại đối lập hoàn toàn, cũng cỡ hai mươi người nhưng toàn thân hình to cao lực lưỡng mặc đồ đen, tuy không cầm vũ khí nhưng gương mặt chúng dữ tợn, có cảm giác đều là những kẻ đào tạo chuyên nghiệp.

Nhìn sơ qua cũng biết một bên là đám đầu gấu cấp ba, bên kia là bọn xã hội đen chuyên nghiệp.
" Là bọn người đó "
Hạ Việt ngạc nhiên xoay đầu nhìn cô - " Cậu biết bọn người đó à ? "
Cung Giai Lạc tuy không nhớ mặt hết tất cả nhưng nhận ra một tên trong đám người học cấp ba đó, chính tên đó hôm bữa rút dao ra hù doạ cô ở quán rượu.
Cái đám học cấp ba này đúng là chuyên đi gây rối trật tự. Cô cố gắng lắng nghe xem bọn họ nói với nhau cái gì.
" Tam Vương các ngươi sao có thể ức hiếp người quá đáng như vậy ! "
" Bọn ta đã nói rồi, khu này do Tam Vương quản lý, bất kỳ băng đảng nào cũng không được đi qua khi chưa được cho phép, đặc biệt là Ngạn Thanh hội tuyệt đối cấm bước chân vào đất của Tam Vương. Kẻ nào dám chết không toàn thây ! "
Giọng nói của kẻ dẫn đầu nhóm người lạnh lẽo vang lên.
" Bọn ta chỉ là có việc mới đi ngang qua khu này chứ chẳng làm gì cả. Các người sao có thể vô duyên vô cớ đòi đánh người chứ ?! "
" Có việc mới đi ngang mà cầm nhiều vũ khí như vậy lại còn lảng vảng sang mấy con hẻm nhỏ để tránh gây chú ý ? Ta thấy các ngươi là muốn do thám Tam Vương bọn ta thì đúng hơn. Trứng mà muốn chọi đá sao ? Ta nghĩ lũ con nít ranh các ngươi nên về học cho xong trung học đi "
" Các người ! "
Lưu Uy tức giận mà cứng họng. Vì muốn báo thù vụ đốt địa bàn mà cậu ta đã tìm cách tính kế, dẫn người qua khu thuộc địa bàn của Tam Vương mà thám thính, ai ngờ lại bị bọn người của Tam Vương phát hiện.
Cung Giai Lạc quan sát đám đông mà thầm nghĩ thì ra đây là Tam Vương hội và Ngạn Thanh hội mà Ngao Yên từng nhắc đến.
Nhưng mà người của Tam Vương hội đông như vậy, lại là xã hội đen lão luyện, nếu như đánh nhau thì thắng chắc. Dù sao bên kia cũng chỉ là đám nhóc cấp ba, còn nhỏ tuổi hơn cô. Cung Giai Lạc cũng chẳng muốn chứng kiến cảnh đánh nhau, nếu có đổ máu thì phải làm sao ?
Cô nghĩ ngợi đôi chút.
" Hạ Việt trong điện thoại cậu hình như có cài nhạc tiếng còi báo động xe cảnh sát phải không ? "
Hạ Việt gật đầu.

" Thì sao ? Cậu tính làm gì ? "
Cung Giai Lạc nhanh chóng mở khóa ba lô lấy ra một chiếc loa mini hình vuông, có thể cầm trong lòng bàn tay. Cậu sửng sốt nhìn cô - " Cái loa này cậu còn giữ à ? "
Cái loa nhỏ này hồi đó cô hay dùng để tập nhảy trong lớp học. Cung Giai Lạc vẫn còn giữ cho đến giờ.
" Mau đưa điện thoại của cậu đây "
Hạ Việt thấy vậy liền đưa điện thoại cho cô. Giai Lạc sau khi kết nối hai cái xong liền cầm điện thoại mở danh sách bài hát ra. Vặn loa âm lượng lớn nhất.
Cô nhấn Play một cái, ngay lập tức âm thanh còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi cả một góc phố. Đám người bên trong kia liền giật mình.
Kẻ dẫn đầu của Tam Vương liền nhíu mày - " Sao cảnh sát lại tới đây giờ này chứ "
Một kẻ khác đứng bên cạnh khẩn trương nói - " Tôi nghĩ chúng ta nên rút đi. Dù sao lão đại cũng đã căn dặn hạn chế hết sức day dưa với cảnh sát "
Kẻ đứng đầu gật đầu lại nhìn sang đám nhãi nhép đối diện - " Hôm nay xem như các ngươi gặp may ". Rồi giơ tay ra hiệu cho cả một toán người rút.
Thấy bọn chúng di chuyển nhanh ra phía này, Cung Giai Lạc liền giật mình kéo Hạ Việt ra sau cái thùng rác lớn trốn. Tiện tay vặn nhỏ loa lại để tránh bị bọn chúng phát giác.
Khi người của Tam Vương vừa đi khuất. Cô liền quay trở ngược lại chỗ cũ. Lần này đến lượt người Ngạn Thanh chạy ra. Cung Giai Lạc chú ý đến kẻ hôm bữa đã gây sự với cô, chờ đến lúc hắn ta vừa chui đầu ra khỏi hẻm, bất thình lình cô giơ chân lên làm hắn ta bị vấp ngã lăn xuống đất.
" Mẹ nó ! Đứa nào ?! "
Cả đám người đang chạy ra khỏi hẻm liền dừng bước, quay phắt nhìn cô kinh ngạc. Tên vừa ngã xuống cũng ngước mắt lên, vừa nhìn thấy cô đã sửng sốt.
" Cô ! "
" Chào "
Cung Giai Lạc mỉm cười nhìn hắn ta.
" Cô là ai ? " - Lưu Uy tiến lên nhìn cô gái kỳ lạ trước mặt.
Cung Giai Lạc bấm loa trở lại, giơ lên cao - " Tôi nghĩ các người nợ tôi một lời cám ơn đấy "
Lưu Uy nhìn chiếc loa phát ra tiếng còi xe cảnh sát, nhíu mày - " Thì ra là cô đã bật loa. Nhưng sao cô lại giúp bọn tôi ? "
" Chẳng qua là thấy việc không hay trên đường nên mới ra tay giúp thôi. Với lại tôi trông thấy người quen trong đám người các cậu nên mới giúp "
Cung Giai Lạc cười lạt.

" Là ai ? "
Cô hất mặt về phía kẻ vừa ngã xuống đất kia, nói một câu mà mặt không hề biến sắc - " Cậu ta từng tán tỉnh tôi "
Vừa nói dứt câu, nguyên cả một đám người trợn mắt nhìn cô lại nhìn sang tên vừa ngã. Lưu Uy nghe vậy chỉ nhếch mép - " Hải Tân, ta không biết ngươi thích của lạ như vậy "
" Mẹ nó, ông đây không tới mức phải tán tỉnh một con vịt bầu đâu ! Đừng có ăn nói hàm hồ "
Tên đó vừa nghe thấy đã ngay lập tức đứng dậy, tức giận lớn tiếng.
" Dù sao thì cũng cám ơn cô. Cô muốn trả ơn thế nào cứ nói. Lưu Uy tôi rất sòng phẳng "
Lưu Uy nói xong đột nhiên trông thấy một chàng trai tiến đến chỗ cô.
" Là ai vậy ? "
Cậu ta lên tiếng hỏi Giai Lạc, cùng lúc quan sát chàng trai đó. Đúng thật là mỹ nam. Gương mặt trắng trẻo thanh tú, đẹp một cách khó tin giống như bước ra từ truyện tranh vậy.
" Là bạn tôi, cậu ấy đi theo thôi " - Cô nhẹ nhàng đáp.
Hạ Việt nhìn người đứng đối diện mà nhíu mày. Tên nhãi này làm gì nhìn chằm chằm cậu thế.
" Cung Giai Lạc tôi hiện tại chưa biết nên đòi gì. Cậu cứ giữ lời cám ơn này đi. Nếu như có duyên gặp lại, lúc đó tôi sẽ đòi cậu trả ơn sau "
Cô cao giọng nói.
Nghe giọng nói của cô, Lưu Uy mới giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ kỳ lạ về người con trai trước mắt. Cậu ta khoé miệng hơi cong - " Cung Giai Lạc, đã nhớ rồi. Nếu có duyên thì sẽ tái ngộ "
Cậu ta vừa nói nhưng không nhìn cô lại nhìn người bên cạnh cô. Nói xong xoay người cùng đồng bọn bỏ đi, đi được một đoạn Lưu Uy lại xoay đầu nhìn người phía sau rồi mới đi tiếp.
Cung Giai Lạc nhìn thấy cảnh đó mà không nhịn được phá lên cười - " Này, tên thiếu gia Lưu Uy đó thích cậu đấy "
" Bà đây không thích con nít chưa trưởng thành " - Hạ Việt nheo mắt nhìn cô.
" Chưa trưởng thành cái gì, người ta chắc cũng đủ mười tám rồi, lại đẹp trai thiếu gia con nhà giàu nữa chứ. Thôi thì qua làm sủng vật nhà người ta đi "
Cung Giai Lạc tiếp tục trêu chọc cậu.
" Biến ! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận