Lâm Ngạn ngồi xuống ghế sofa cầm xấp giấy trên tay, tỉ mỉ coi từng tờ. Một hồi lâu thảy xấp giấy lên bàn, đôi chân vắt chéo vô cùng nhàn nhã. Ánh mắt quan sát người đối diện, khóe miệng hơi cong.
" Tốt, không có gì phải sửa cả "
Cung Giai Lạc đang ngồi chờ đợi hồi hộp thì ngạc nhiên - " Thật... sao thầy ? "
" Phải "
Anh nhẹ giọng nói.
Cô có chút ngạc nhiên trước thái độ của Lâm Ngạn. Còn tưởng anh ta sẽ tiếp tục vạch lá tìm sâu làm khó cô. Không ngờ lần này lại dễ dàng cho qua.
Nhìn thấy cái cách cô nhíu mày nhìn anh, Lâm Ngạn khẽ nghiêng đầu quan sát cô. Tuy rằng hồi đó, anh nhìn thấy cô chỉ một hai lần nhưng thực sự rất ấn tượng với gương mặt xinh đẹp của Cung Giai Lạc. Người trước mắt anh lúc này quả thực có chút khác, vẻ xinh đẹp kia đã mất đi hoàn toàn, chỉ còn thần thái là có chút giống.
Liệu rằng tên Triệu Vĩnh Thạc kia có còn thích cô gái này hay không khi nhận ra rằng cô ta không còn xinh đẹp như lúc bé. Nhưng mà Lâm Ngạn vẫn tin hắn là loại người đã muốn thì phải có được, đã xác định mục tiêu thì phải hoàn thành, đã thích thì thích đến cùng. Anh tin hắn sẽ vẫn động tâm.
" Em không nhận ra tôi ? "
Anh ta đột ngột hỏi một câu.
Cô cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của người đối diện. Câu hỏi này là có ý gì ?
" Thưa thầy, ý thầy là gì em vẫn chưa hiểu "
" Chúng ta đã từng gặp nhau lúc em còn nhỏ, không nhớ sao ? " - Lâm Ngạn chậm rãi mở miệng.
" Em và thầy từng gặp nhau sao ? Sao em lại không nhớ chút gì cả "
Đôi mắt cô mở lớn. Cô và anh ta đã từng gặp nhau tại sao cô lại chẳng có chút gì gọi là quen thuộc khi gặp anh ta vậy ?
Lâm Ngạn hơi chau mày - " Năm em sáu tuổi, chúng ta đã gặp nhau "
" Thật vậy sao ? Xin lỗi nhưng em không nhớ thưa thầy. Em đã từng bị mất trí nhớ nên những chuyện từ mười tuổi trở đi em đều không thể nhớ "
Cô cụp mắt trả lời. Không lẽ trong quá khứ cô từng gặp tên thù dai này sao ? Vậy thì mất trí là phải. ( Yết : == )
" Mất trí nhớ ? Vì sao mất trí nhớ ? "
Lâm Ngạn có chút khẩn trương hỏi.
Cung Giai Lạc nhẹ giọng nói - " Là do em gặp phải tai nạn xe "
Cô chỉ nghe cha mẹ nói vậy. Một tai nạn xe khiến cô phải hôn mê mất gần ba năm, khi tỉnh dậy Cung Giai Lạc đã hoàn toàn mất trí nhớ.
Đôi lông mày của Lâm Ngạn càng nhíu sâu hơn, một lúc liền dãn ra. Thì ra là như vậy. Cũng tốt, có lẽ như thế cũng tốt. Ông trời chắc có lẽ đã an bài giúp anh.
" Em hình như rất có hiềm khích với tôi ? "
Anh ta lại nhìn cô thích thú hỏi.
Lần này là cô chau mày trước câu hỏi của Lâm Ngạn. Giờ anh ta mới phát hiện ra điều đó à ?!
" Không thưa thầy, chỉ là... "
" Chỉ là gì ? "
" Em chỉ nghĩ thầy và em có chút hiểu lầm " - Cô dè dặt lên tiếng.
" Vậy sao ? Vậy không bằng chúng ta cùng nhau hòa giải đi "
Lâm Ngạn cúi xuống rót trà, một tách cho cô, một tách ình.
Cung Giai Lạc trợn mắt nhìn người đàn ông. Tên này hôm nay ăn nhầm phải thứ gì à ?! Chẳng nhẽ anh ta phát hiện trước đây có lần gặp qua cô liền đổi thái độ dễ chịu. Không phải chứ ?
" Ý thầy... Em vẫn chưa hiểu "
" Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề. Tôi có một việc cần nhờ bạn Cung Giai Lạc đây. Đổi lại, tôi sẽ cho bạn sống yên bình qua hết học phần môn tôi "
Lâm Ngạn thẳng thắn mở miệng.
" Thầy đang uy hiếp em sao ? "
Có một cảm giác vô cùng khinh bỉ hiện lên đáy mắt cô. Anh ta quả thật không biết xấu hổ, người như vậy mà cũng có thể trở thành giáo viên sao.
Anh đương nhiên nhìn rõ biểu hiện trong mắt cô. Không hề tức giận mà còn lại cười.
" Chỉ là thương lượng, thương lượng thôi bạn học Cung à "
Cô liền nheo mắt - " Vậy việc thầy muốn nhờ em là việc gì ? "
Rốt cục, tên phó giáo sư này tại sao bây giờ lại tỏ ra thiện chí như vậy ? Cung Giai Lạc thực sự muốn biết, anh ta là đang có ý đồ gì.
" Đồng ý cùng tôi đến dự một buổi tiệc. Làm bạn gái tôi trong buổi tiệc đó "
Lâm Ngạn thản nhiên trả lời.
" Sao cơ ? "
Không phải chứ, anh ta là đang muốn cô làm bạn gái cùng dự tiệc rượu, đúng là điên rồi. Bạn gái Phương Giao gì đó của anh ta đâu mà không hỏi ?!
" Nếu em không lầm, người như thầy không thiếu những phụ nữ xinh đẹp vây quanh. Việc chọn ra một người để dự tiệc cùng hình như không khó. Vậy nên việc này nên để cho bạn gái thầy làm phù hợp hơn. Hình như em đối với thầy cũng không đủ tiêu chuẩn đâu "
Cách đây không lâu là tên nào dám nói cô không đủ tiêu chuẩn, giờ lại còn vô sỉ nhờ vả. Đi dự tiệc cùng anh ta ? Cung Giai Lạc còn chưa muốn mắc bệnh nhồi máu cơ tim.
Lâm Ngạn biết là cô còn nhớ vụ việc kia. Anh chỉ khẽ cười - " Bạn gái ? "
" Phương Giao kia không phải bạn gái thầy sao ? "
" Đương nhiên là không phải. Vả lại mấy người kia cũng chỉ là quen biết xã giao "
Lăn lộn chung trên một cái giường mà bảo không phải bạn gái sao ? Chẳng lẽ tên phó giáo sư này là loại phong lưu, xem phụ nữ là tình nhân trên giường thôi sao ? Còn gì mà xã giao, xã giao trên giường luôn cơ.
" Bạn học Cung đây không nên suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ là muốn nhờ bạn đi cùng tôi một đêm, đến dự tiệc, rồi lại trở về nhà. Đơn giản thôi mà " - Anh ta ánh mắt tràn ngập ý cười.
Nghĩ đến mấy tiết học bị Lâm Ngạn đầy ải mà cô muốn phát mệt. Cung Giai Lạc suy nghĩ mông lung, nên hay không nên đồng ý ? Anh ta đã nói như vậy, dù sao cũng chỉ là một buổi tối, cô đâu có mất mát gì. Chỉ có điều làm Cung Giai Lạc khó hiểu.
" Thầy không sợ em làm mất mặt thầy sao ? "
Nhìn bộ dạng hiện tại của cô đi, không phải rất dễ bị kì thị sao ?
" Nếu sợ thì tôi đâu cần phải hỏi em " - Người đối diện rất vui vẻ trả lời.
Làm ơn đi, tuy cô không soi gương nhưng vẫn biết bề ngoài của mình tệ hại đến mức nào mà. Cô cũng đã đoán ra gia thế của Lâm Ngạn không hề tầm thường, đi xe xịn như thế, sống ở trong một căn biệt thự, đương nhiên là rất giàu có. Anh ta không thể nào muốn đưa một kẻ xấu xí như Cung Giai Lạc đến dự tiệc được.
" Thầy thực sự là muốn nhờ em đi cùng ? "
Cung Giai Lạc muốn hỏi lại cho chắc chắn.
Lâm Ngạn gật đầu một cái rất chắc chắn khiến cô không khỏi hoài nghi.
Cung Giai Lạc cắn môi một lúc lâu mới lên tiếng - " Được, em đồng ý "
Cô cũng muốn dứt điểm một lần cho xong, cứ sống mà cho tên này đày đoạ, thật là không chịu nổi. Một buổi tiệc, cũng tốt, lâu rồi cô chưa đi dự tiệc.
Đúng lúc đó, tiếng chuông trường reo lên làm cô giật mình.
" Tốt, vậy em nên chuẩn bị, cuối tuần tôi sẽ đến trước kí túc xá đón em "
Lâm Ngạn từ tốn cất giọng.
Cung Giai Lạc cầm lấy xấp giấy trên bàn vội vàng đứng - " Vậy em xin phép về lớp trước "
Ra khỏi văn phòng, Cung Giai Lạc còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô không ngờ mình lại đồng ý cùng đi với anh ta một cách dễ dàng như vậy. Giai Lạc vẫn còn chưa hiểu nổi Lâm Ngạn vì sao lại muốn cô đi với anh ta.
Mặc kệ, chỉ cần tên phó giáo sư thù dai đó buông tha cho cô là được.
*****dải phân cách cutoe lạc lối*****
Cuối tuần...
" Cái gì ?! "
Một tên bánh bèo nào đó ngồi trong cửa hàng thức ăn nhanh vừa phun hết nước ngọt ra khỏi mồm. Hai mắt trợn ngược cả lên.
Người đối diện thấy vậy mà chau mày - " Cậu làm ơn đừng có phản ứng quá khích như vậy được không ? Tên phó giáo sư đó cũng chỉ là muốn mình đến dự một buổi tiệc cùng anh ta "
" Cậu còn nói ? Đâu phải là đơn giản đi cùng nhau đến dự tiệc mà cậu sẽ làm bạn gái của anh ta trong buổi tiệc. Này, phó giáo sư họ Lâm đó không phải là có ý gì với cậu đó chứ ? "
Hạ Việt vẻ mặt nghi hoặc hỏi cô.
" Cậu nhìn đi, bộ dạng bây giờ của mình thì ma cũng không thèm để ý nói chi đến tên phong lưu, đào hoa đó. Lúc trước còn dám chê bai mình không đủ tiêu chuẩn để vào mắt ! Giận điên lên được ! " - Cung Giai Lạc cau có nói. Nghĩ lại thôi cũng đã tức mình.
Nghe cô nói, cậu ta lại cảm thấy buồn cười - " Thì ra Cung Giai Lạc cũng có lúc bị người ta chê bai dung nhan "
Cô khoanh tay trước ngực, giọng có chút khó chịu - " Phải, cứ cười cho đã đi "
" Nhưng cậu đã đồng ý rồi sao ? "
" Phải, vì anh ta nói sẽ để mình sống bình yên qua môn của anh ta "
" Tên này đúng là mặt dày thật. Nhưng mà cậu có biết đó là tiệc gì không ? " - Cậu ta nghiêm túc mở miệng.
Cung Giai Lạc liền lắc đầu - " Mình quên mất không hỏi anh ta "
" Thật trùng hợp "
" Chuyện gì ? " - Cô nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện mà khó hiểu.
" Tối nay, bà nội bắt mình phải đến dự một bữa tiệc của đối tác làm ăn với gia tộc "
Hạ Việt chậm rãi đáp.
" Không phải cậu nghĩ là... "
Bất ngờ, tiếng chuông di động reo lên trong ba lô của Cung Giai Lạc làm cắt ngang lời nói. Cô lục lọi lấy điện thoại ra trả lời.
" Là tôi đây "
Cô kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên.
" Thầy... sao lại biết được số điện thoại này ?! "
" Tôi đoán "
Thầy Lâm à, thầy đang lừa người kiểu gì vậy. Số điện thoại mà cũng đoán được sao ?
" Em đang ở đâu ? Tôi đến đón "
" Đón ? Chẳng phải tiệc chiều tối mới bắt đầu hay sao ? Hiện tại buổi sáng vẫn còn rất sớm "
" Đây là bữa tiệc quan trọng, chúng ta phải chuẩn bị. Tôi sẽ đưa em đi mua váy, mua giày, làm tóc và trang điểm, chí ít cũng không thể làm mất mặt tôi "
Cung Giai Lạc nghe đến mà cảm thấy buồn cười. Sợ mất mặt thì lôi cô đi làm gì !
" Thầy cứ yên tâm, em cũng không phải lần đầu đi dự tiệc. Váy em có, giày em có không cần phải phiền thầy. Thầy cũng không cần đến đón em ở kí túc xá, như vậy rất gây chú ý. Cứ cho biết em địa điểm tổ chức tiệc, em sẽ tự đến "
Anh ta xem cô là loại con gái quê mùa không biết gì hay sao ? Dù sao Cung Giai Lạc cô cũng từng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, tiệc tùng không ít. Cô không phải ngu ngơ không biết gì.
Người ở đầu dây bên kia có chút nghi ngại, một lát sau mới trả lời.
" Vậy cũng được. Địa điểm là biệt thự Châu Tích nằm ở khu Nhất Minh. Đến nơi thì chờ tôi trước cổng, tôi và em sẽ cùng vào "
" Em biết rồi thưa thầy "
Hạ Việt quan sát cô nghe điện thoại - " Sao rồi ? "
Cung Giai Lạc cất điện thoại vào trong ba lô, nhẹ giọng nói - " Là ở biệt thự Châu Tích, khu nhà Nhất Minh. Hạ Việt, cậu biết chỗ này chứ ? "
Cậu ta nghe xong liền nhướn cao lông cao - " Đương nhiên biết vì tối nay mình cũng được mời tới đấy "
" Thì ra cậu cũng đến dự buổi tiệc đó. Vậy rốt cục đó là tiệc gì vậy ? "
Cung Giai Lạc cũng kinh ngạc không kém.
" Là tiệc sinh nhật chủ tịch Triệu Dân, tập đoàn của ông ta có hợp tác qua lại với nhà mình nên bà nội bắt buộc mình phải đến dự buổi tiệc này, thay mặt cho cả gia tộc " - Hạ Việt thở dài giải thích.
" Vậy càng tốt, chiều nay cậu có thể đưa mình đến chỗ đó. Mình cũng không rành đường cho lắm "
Cô có chút hứng khởi nói. Có Hạ Việt đi cùng cũng đỡ, cô không phải mắc kẹt cả đêm với tên phó giáo sư kia.
" Nhưng mà sao cậu không để tên phó giáo kia đưa cậu đi mua váy, làm đẹp miễn phí rồi đến dự tiệc cho tiện luôn chứ ? " - Cậu ta lên tiếng mang theo vẻ trêu chọc.
" Mình cũng không phải thiếu váy đẹp để đi dự tiệc. Vả lại theo anh ta vào mấy chỗ làm đẹp đó khác nào kêu anh ta lột trần vỏ bọc này của mình. Tốt nhất là tự lo tốt hơn "
" Vậy cậu định giữ nguyên vẻ ngoài tệ hại này à ? Không trang điểm hay làm tóc gì luôn sao ? Ngay cả cặp kính trên mặt ? "
" Mình chỉ mang váy đẹp, giày đẹp để anh ta còn chút mặt mũi. Còn lại toàn bộ gương mặt mình vẫn giữ nguyên, còn tóc cứ cho nó xoăn tít như vậy đi "
Cô kiên quyết nói.
Hạ Việt bên môi hơi cười - " Cậu định trả thù anh ta à ? "
" Mình muốn xem thử anh ta mặt có thể dày đến đâu "
Khóe miệng xinh đẹp cong lên thích thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...