Ngày hôm sau vào giờ nghỉ trưa, Cung Giai Lạc và Mạc Dung đến nhà ăn tìm Cao Nhĩ Giang. Ngao Yên miễn cưỡng rụt rè đi theo phía sau.
Nhưng vừa bước vào nơi ồn ào đông đúc kia, cô đã bắt gặp hình ảnh Nhĩ Giang ngồi cùng đám người Lệ Vũ Đình, ngồi bên cạnh cậu ta là Hoàng Lăng. Ngao Yên nhìn thấy cảnh tượng đó mà cả người đứng yên như tượng đá. Cô nàng ngay lập tức xoay người.
Nhưng Cung Giai Lạc đã kịp kéo tay cô nàng lại.
" Cậu không được đi đâu hết. Nếu như chuyện đã đến nước này thì nói chuyện cho xong luôn một thể. Đã muốn kết thúc thì phải kết thúc cho rõ ràng "
Ngao Yên cúi đầu, cắn cắn môi. Đôi mắt đã đỏ hoe.
" Thật là không chịu nổi ! "
Mạc Dung giận dữ bước đến chỗ bọn người kia.
" Nhĩ Giang ! "
Cô nàng gằn giọng gọi.
Cao Nhĩ Giang nghe thấy tiếng gọi liền giật mình quay lại. Cậu ta nhìn thấy bọn cô liền đứng lên có chút sửng sốt. Có tật giật mình đây mà.
" Nhĩ Giang, sao cậu có thể làm như vậy ? Cậu đang quen với Ngao Yên sao lại lừa dối cậu ấy qua lại với Hoàng Lăng ?! Đã vậy hôm qua Ngao Yên còn bắt gặp cậu hôn Hoàng Lăng ! " - Mạc Dung vô cùng tức giận mà lớn tiếng.
Cao Nhĩ Giang có chút ngập ngừng, sau đó nhìn sang Ngao Yên, nhẹ giọng lên tiếng - " Xin lỗi cậu, Ngao Yên. Xin lỗi vì không thể nói cho cậu biết sớm hơn. Nhưng, nhưng mà mình nghĩ chúng ta nên chia tay đi. Chúng ta không hợp nhau "
Hốc mắt của Ngao Yên đã đầy nước khi nghe cậu ta nói - " Sao cậu có thể nói như vậy ? Suốt bao nhiêu tháng nay chúng ta đã rất vui vẻ không phải sao ? Sao cậu lại có thể lừa dối mình ? "
Cao Nhĩ Giang nghe vậy liền bối rối.
" Xin lỗi, nhưng mình đã... "
" ...Đã thích tôi rồi. Nên làm ơn đừng có níu kéo cậu ấy nữa. Tầm thường như cô thì làm sao có thể giữ được Nhĩ Giang chứ ? "
Hoàng Lăng bất ngờ đứng lên ôm lấy cánh tay của Cao Nhĩ Giang.
Đúng ra mà nói Cao Nhĩ Giang thực chất cũng là một thiếu gia con nhà giàu, chỉ có điều bề ngoài của cậu ta không đẹp rạng ngời như mỹ nam thôi. Nhưng chuyện này rất ít người biết được.
Ngao Yên phút chốc ngây người. Không thể nói được gì.
Lệ Vũ Đình ngồi ngay bàn ăn, chống cằm nhìn bọn cô xem kịch.
Mạc Dung quá ức chế liền xông lên trước mặt Hoàng Lăng - " Cô không cảm thấy tự xấu hổ ? Giật bạn trai của người khác mà còn lên mặt sao ?! "
Người trước mắt liền bật cười, ánh mắt vô cùng khiêu khích - " Kẻ không biết xấu hổ là các người. Nên tự biết vị trí của mình ở đâu rồi hẵng trèo cao "
Mạc Dung tức điên không thể chịu được. Ngao Yên thì đã cúi gầm mặt, hình như đã khóc.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Cung Giai Lc cũng không thể nhịn thêm. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, cô bước chân về phía trước.
" Đúng vậy, chúng tôi đây rất tầm thường. Bởi vậy mới nói có kẻ bản thân giá trị thấp hèn không tự kiếm nổi người yêu mới đi giật bạn trai của kẻ tầm thường như chúng tôi " - Cô đặc biệt cười lạnh.
" Cô... "
" Còn cậu, cùng thuộc một loài hạ đẳng như cô ta. Nếu đã là nam nhân thì nên đi làm chuyện của chính nhân quân tử, chứ đừng ở đó làm chuyện lén lút của kẻ tiểu nhân rồi bám váy phụ nữ. Thật không biết hổ thẹn "
Cung Giai Lạc tiếp tục nói với Nhĩ Giang, giọng điệu chế giễu.
Lần này Nhĩ Giang thực sự tức giận với giọng điệu của cô.
" Này Cung Giai Lạc ! Cậu... "
" Các người đúng thật là nam đạo nữ xương. Người ta vẫn thường nói loại người nào thì kết giao với loại người ấy. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ! " - Cung Giai Lạc nhấn mạnh giọng.
" Cung Giai Lạc, con nhỏ đáng chết ! Cô tưởng mình là ai ?! Đồ xấu xí không nên thân ! " - Hoàng Lăng tức điên văng lời mắng chửi cô.
Người bên cạnh cũng tức giận không kém, lớn miệng nói - " Nếu đã như vậy thì Cao Nhĩ Giang này cũng nói thẳng một lần luôn. Tôi quen cô ta cũng là vui qua đường thôi, chỉ là nhất thời hứng thú với vẻ ngoài tầm thường của cô ta. Bây giờ chán rồi thì bỏ "
Ngao Yên nghe vậy cả người càng cứng ngắc, hai mắt đẫm lệ như không thể tin được - " Sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy ? "
" Cậu ! "
Cung Giai Lạc bắt đầu nổi giận vì lời nói của cậu ta, nhanh tay cầm lấy ly nước trên bàn giơ cao lên.
Nhĩ Giang nhìn thấy mà hoảng hốt liền hai tay che mặt lại.
Nhưng chưa kịp hất lên người cậu ta, cô đột nhiên khựng lại.
" Không được, như vậy thì quá thường "
" Gì cơ ? "
Cao Nhĩ Giang vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn cô.
" Tôi nói làm như vậy thì quá thường đối với một kẻ như cậu " - Cô nhếch miệng lạnh lùng.
Dứt lời, Cung Giai Lạc cầm ly nước lên uống. Tất cả mọi người nhìn thấy hành động của cô đều cảm thấy khó hiểu.
Một giây sau, bao nhiêu nước trong họng cô đều phun sạch lên hai người đối diện.
Cao Nhĩ Giang và Hoàng Lăng đều không kịp phòng bị, nước từ miệng Giai Lạc đều phun lên hai người bọn họ. Cả hai người đều dính phải nước lẫn nước bọt của cô, ướt hết cả mặt và áo.
Mạc Dung và Ngao Yên kinh ngạc nhìn cô.
" Chết tiệt, cô làm gì vậy ?! " - Cao Nhĩ Giang tức giận quát.
" Đồ xấu xí, cô dám làm vậy với tôi sao ?! " - Hoàng Lăng cũng điên tiết chửi mắng cô.
" Làm gì à ? Rửa sạch mùi hôi thối trên người các người. Mùi của những kẻ có tâm hồn lẫn nhân cách thối nát các người đấy ! " - Cô nhàn nhã đáp.
Nói xong, cô một phát xoay người, hai tay kéo tay Mạc Dung và Ngao Yên đi ra khỏi nhà ăn. Để lại bọn người kia đầu toàn bốc khói bị làm cho bẽ mặt một trận.
*****dải phân cách cutoe lạc lối*****
...Quán bar X5...
" Lưu thiếu gia, chúng em đã theo lệnh đến đập phá mấy cái quán đó "
Giọng nói vang lên từ một tên khoác trên mình bộ đồng phục học sinh nhưng mặt mũi dữ tợn.
Trước mặt tên đó là một chàng trai vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, cậu ta cả người ngồi dựa vào chiếc ghế nệm dài, trên tay cầm ly rượu màu trắng. Khóe môi của cậu ta nhếch lên cao - " Tốt, mấy ngày tới cứ tiếp tục đến phá nát mấy cái nhà hàng quán bar đó. Làm tốt sẽ có thưởng "
" Vâng, thưa Lưu thiếu gia "
Tên đó liền cúi đầu, sau đó xoay người bước đi.
Lưu Uy ánh mắt trở nên gian xảo, nhàn nhã thưởng thức rượu. Cậu giơ tay ôm lấy mỹ nữ chân dài bên cạnh khẽ vuốt ve. Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, chuỗi nhà hàng quán bar kia sớm muộn gì cũng bị phá nát. Sẽ có thể làm tên Triệu Vĩnh Thạc kia sống dở chết dở.
Bất thình lình, chuông điện thoại vang lên. Lưu Uy đặt ly rượu trên tay xuống, cầm lấy điện thoại áp vào lỗ tai. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp.
" Mọi chuyện thế nào rồi ? "
" Thưa chủ nhân, mọi chuyện vẫn đang tiến triển rất tốt. Bọn đàn em ngày nào cũng đến quậy phá mấy cái nhà hàng đó. Sớm muộn gì cũng phải đóng cửa "
" Tốt lắm, cứ tiếp tục thực hiện theo kế hoạch. Phải mau chóng làm sạt nghiệp mấy cái chuỗi nhà hàng quán bar đó "
" Vâng, tôi biết rồi. Chủ nhân cứ yên tâm "
Cậu ta nhếch miệng rồi cúp máy. Lưu Uy nghĩ lần này chủ nhân chắc chắn sẽ hài lòng. Dạo này việc làm ăn trong tổ chức rất có lời lãi, mỗi ngày lại càng tăng nhiều thành viên hơn. Tuy mục tiêu cuối cùng vẫn chưa thực hiện được nhưng cậu tin chắc nếu như cứ tiếp tục thế này, thế lực của hội sẽ càng ngày càng bành trướng. Đến lúc đó muốn hạ bệ ai mà chả được.
Trước giờ hắc đạo và bạch đạo nước sông không phạm nước giếng nhưng không có nghĩa là không dính líu đến nhau. Chỉ cần là kẻ có quyền lực ở giới hắc đạo thì nếu như muốn nhúng tay vào bạch đạo không khó.
Đang thích thú thưởng thức rượu, đột nhiên cánh cửa phòng bị xô mạnh. Một tên mặc đồ đen chạy vào, bộ dạng chật vật, hốt hoảng lên tiếng - " Lưu thiếu gia, có tin khẩn, một trong những địa bàn chính của chúng ta ở sòng bài Sa Trác đã bị cháy rồi ! "
" Cái gì ?! "
Lưu Uy kinh ngạc cả người bật dậy.
" Còn nữa... thiếu gia, nơi đây cũng sắp bị đốt luôn rồi ! Thiếu gia mau ra ngoài đó đi ! "
" Sao ?! Ngươi nói cái gì ? Sao lại sắp bị đốt ?! Kẻ nào dám ?! " - Cậu ta tức giận quát.
Là kẻ nào mà to gan đến vậy ?! Dám đốt cả địa bàn của Ngạn Thanh hội. Thật là không muốn sống !
Tên mặc đồ đen sợ hãi nói - " Thưa, bọn chúng... tự xưng là người của Tam Vương. Sòng bạc kia cũng là do bọn chúng đốt "
Nghe đến cái tên Tam Vương, Lưu Uy liền kinh ngạc một lần nữa. Tam Vương hội ? Chẳng phải là tổ chức mafia lão luyện của thành phố Bắc Kinh này ? Không có kẻ nào là dám động đến bọn họ.
Nhưng vì sao bọn người đó lại đến đây gây hấn với Ngạn Thanh hội ? Còn ngang nhiên đốt địa bàn của bọn cậu. Trước giờ bọn cậu đâu bao giờ qua lại với Tam Vương, cũng chẳng bao giờ dại dột gây sự. Bọn người này đúng là không biết phải trái mà.
Nếu như để chủ nhân biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất tức giận.
" Mau đi ra ngoài xem "
Lưu Uy mặt hầm hầm đứng lên bước chân ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu ta đã sửng sốt nhìn xung quanh quán đã bị chất đầy củi. Khách trong quán cũng đã bỏ chạy hết. Toàn bộ trước sau đều bị bao vây bởi bọn người cao lớn mặc đồ đen, đeo kính đen. Trước mặt tiền còn đậu một hàng dài những chiếc hơi màu đen đắt tiền, nhìn cũng biết là của bọn người kia.
Bọn chúng lực lượng đông như vậy, người của cậu ta thật không cản nổi.
" Tam Vương hội các người không biết phải trái là gì sao ? Trước giờ Ngạn Thanh hội và Tam Vương các người nước sông không phạm nước giếng sao bây giờ lại ngang nhiên đi đốt địa bàn của người khác. Tuy các người thế lực khổng lồ nhưng làm chuyện ức hiếp người như vậy không sợ giới hắc đạo sẽ chê cười sao ?! " - Lưu Uy nổi nóng lên tiếng.
Kẻ cao lớn, bên má có một vết sẹo dài bước ra từ trong đám người cười lạnh, có thể nhận ra hắn ta là "kẻ đầu đàn" - " Bọn ta chỉ là vâng lệnh của lão đại mà làm theo thôi. Nhân tiện nói đến việc ức hiếp người, bọn ta chắc phải thỉnh giáo Ngạn Thanh hội các ngươi. Chuyên đi làm những việc đầu đường xó chợ, quậy phá chỗ làm ăn của người khác. Thật là quá rẻ mạt cho cái giới xã hội đen này "
" Các ngươi ăn nói thật xấc xược ! " - Hai mắt của Lưu Uy trừng lên.
" Thưa, trong quán không còn một ai. Nhân viên và quản lý đều đã đuổi hết ra ngoài "
Một tên áo đen khác bước lại nói nhỏ.
" Được rồi, vậy thì không cần nhiều lời, các người mau đưa bọn chúng tránh ra hai bên " - Kẻ cầm đầu nhanh chóng ra lệnh, trên tay cầm bật lửa. Xung quanh quán bar đều đã chất đầy củi, rưới xăng khắp nơi. Vương Lãng Thần đã dặn dò chỉ được đốt quán, không được phép giết người.
Đám người mặc đồ đen nhanh chóng nghe lệnh, bắt lấy bọn thanh niên kia lôi ra xa. Bọn người Ngạn Thanh hội ra sức chống cự nhưng không thể, bọn họ cho dù là xã hội đen nhưng cũng chỉ học sinh có chút máu mặt. Còn Tam Vương hội toàn là những kẻ được đào tạo chuyên nghiệp, trong người chúng còn có vũ khí. Chỉ cần chống cự là mất mạng.
" Các người thật to gan, Ngạn Thanh hội sẽ không để yên cho các người đâu "
Lưu Uy cố đánh lại nhưng đã bị hai tên bận đồ đen dí súng vào đầu.
Kẻ cầm đầu quăng bật lửa vào quán bar, ngay lập tức ngọn lửa lan nhanh, bừng lên trong chốc lát. Mùi khói bốc ra ngột ngạt cả góc đường. Cả quán bar chìm trong biển lửa.
" Lão đại bọn ta còn nhắn lại với các ngươi. Nếu như các ngươi còn dám đến chỗ làm ăn của Triệu tổng quậy phá, thì không chỉ đơn giản là đốt quán như thế này mà sẽ thiêu chết Ngạn Thanh các ngươi trong đó "
Kẻ cầm đầu đứng trước mặt Lưu Uy lạnh lùng cảnh cáo.
Cậu ta căm hận nhìn người trước mắt nhưng không thể làm được gì.
" Như thế cũng đủ rồi, đi thôi "
Nói xong, kẻ cầm đầu phất tay. Mấy tên mặc đồ đen mới thả người ra. Bọn chúng nhanh chóng rút quân vào xe. Hàng loạt những chiếc xe màu đen nổ máy phóng đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...