Edit: An Tĩnh
Một ngày trước kì thi đại học, Tống Oanh tự tay viết một bảng liệt kê, trên đó là những đồ dùng cần thiết cho ngày thi và các việc cần chú ý, mấy hàng chữ ngan ngắn nắn nót, cuối cùng, còn có một câu chúc độc nhất vô nhị do cô tự nghĩ ra.
—— “Tiện Tiện cố gắng lên, cậu là tuyệt nhất!”
Sau cùng vẽ một mặt cười nho nhỏ, đôi mắt cong lên, rất giống dáng vẻ của cô khi cười.
Tống Oanh xếp tờ giấy này lại cẩn thận, đưa đến tay Lâm Tống Tiện.
Tay cô đặt lên lòng bàn tay của cậu, hơi dùng sức.
“Cố gắng lên nha.”
Đây là một buổi chiều tối yên bình, chỉ có duy nhất một điều đó là thời tiết rất nóng, cây đa ngoài cửa sổ xanh um, tiếng ve rì rào.
“Cậu cũng vậy.” Lâm Tống Tiện đảo tay cầm lấy tay cô, đáy mắt trở nên dịu dàng bởi sự bao phủ của ánh tà dương.
“Cố gắng lên.”
Một năm này, chuyện làm nhiều nhất chính là thi, cả lớn cả nhỏ, đã sớm có chuẩn bị cho những sự việc bất ngờ xảy ra.
Tiếng chuông vừa vang lên, bài thi được phát ra, cơ thể lục lại trí nhớ theo bản năng, nhanh chóng xem từng câu hỏi và tìm kiếm câu trả lời trong đầu.
Bốn môn học, thời gian hai ngày, không có sóng gió chập chờn gì quá lớn, lúc kết thúc môn thi cuối cùng là tiếng Anh và đi ra khỏi địa điểm thi, khắp người đều ung dung, nhưng từ một chỗ không biết tên nào đó đang dần lan tràn sự mất mát và trống rỗng.
Có lẽ vì biết rằng năm tháng đã vô tình đẩy họ đi về phía trước.
Thanh xuân ngắn ngủi dễ dàng trôi qua.
Có thứ gì đó đang nói hẹn gặp lại cùng mình.
Tống Oanh phát huy ổn định, số điệm dự đoán thậm chí có thể còn tốt hơn so với bình thường.
Lâm Tống Tiện thi cũng không tệ, Tống Oanh đã đối chiếu đáp án với với cậu, không ngoài dự đoán, hẳn là điểm của cậu sẽ cao hơn cô.
Buổi tối lớp học tổ chức một buổi tiệc tốt nghiệp, có người bắt đầu chúc mừng họ.
“Chúc mừng nha, các cậu sẽ vào cùng một trường đại học ha.”
“Tổ hợp học sinh giỏi, sự kết hợp mạnh và mạnh.”
“Hâm mộ quá, tớ gọi là một CP thần tiên sẽ không ai phản đối chứ?”
Họ ăn cơm ở một khách sạn gần trường học, các anh chị tốt nghiệp cấp ba những năm trước đều tổ chức ở đây, bên cạnh còn có một bức tường kỉ niệm, trên đó viết đầy những tâm nguyện và dán rất nhiều giấy, lít nha lít nhít, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tên của đàn anh đàn chỉ quen thuộc trong trong đó.
Thi đại học xong, hai gánh nặng trên vai hoàn toàn được trút bỏ, mỗi người đều trông khang khác so với lúc ở trường, điều khác biết rõ ràng nhất là mọi người ai cũng mặc quần áo của riêng mình, không cần phải ẩn mình trong bộ đồng phục màu lam xen trắng kia nữa, lộ ra những màu sắc thuộc về riêng mình.
Điền Gia Gia là màu đỏ rực, một chiếc áo phông đỏ phối cùng quần cùng thương hiệu, hiếm khi để lộ đôi chân dài của mình.
Cao Kỳ mặc một chiếc đầm đồng phục màu xanh biển, trước ngực thắt chiếc nơ Nhật Bản, rất phù hợp để che kín da thịt trên người, chỉ còn lại dáng vẻ thanh thuần đáng yêu.
Ủy viên sinh hỏa Triệu Tường trước nay luôn chất phác không màu mè, hôm nay lại mặc một chiếc áo ba lỗ phong cách hiphop, táo bạo khoe cơ bắp của mình.
Trương Trạch thì cả cây đen, trước ngực có hình đầu lâu rất nổi bật.
Phương Kỳ Dương đeo mấy sợi dây chuyền màu bạc trên cổ.
Những ví dụ như thế…… Vân vân.
Từ Chân vừa tiến vào nhìn thấy bọn họ, ánh mắt cũng sáng lên, kêu một tiếng.
“Hôm nay các em đều rất happy nha.”
“Thi xong nên rất vui đúng không.”
“Thầy Từ! Em quá nhớ thầy, mau lên, hai ta uống một ly đi ạ.” Một học sinh bình thường đã mạnh dạn trực tiếp bưng bia đi đến, Từ Chân đứng chống nạnh, “Ha, mới mấy ngày không gặp sao giống như sinh ly tử biệt vậy.”
“Không phải chẳng khác gì nhau sao, qua hôm nay cũng không biết bao lâu mới được gặp mặt một lần.” Trong sự ồn ào náo nhiệt, một giọng nói đột nhiên vang lên, rõ ràng và nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho khung cảnh bất chợt yên tĩnh lại.
Không khí ngưng đọng chỉ trong một chớp mắt đó, Từ Chân vỗ vỗ bả vai cậu ấy, cười nói: “Làm sao đấy, thương cảm như vậy à.”
“Người sống trên đời ấy mà, đều đang không ngừng đi về phía trước, có vài người sẽ đi cùng em một đoạn đường, đã là một duyên phận hiếm có rồi, tương lai còn có thế giới lớn hơn đang chờ các em.”
“Thi đại học, tốt nghiệp, vào đại học, ở độ tuổi tốt nhất đẹp nhất.
Mấy đứa nhỏ à, cuộc đời của các em chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Ngày hôm nay, hiếm khi Từ Chân chịu khó uống rượu cùng học, lần đầu tiên không lấy thân phận là giáo viên.
Lúc màn đêm buông xuống, thức ăn trên bàn không còn dư lại bao nhiêu, chai rỗng cũng chất đống ở góc bàn.
Mọi người dựa ra ghế, trò chuyện về tương lai, về ước mơ, tán gẫu về quá khứ.
Có người đã say, cũng có người tỉnh táo.
Lúc sắp tàn cuộc, có người mở đầu viết tâm nguyện lên bức tường, mọi người ồ lên một tiếng, sau đó thay nhau cướp giấy và bút.
Từ Chân cũng tham gia cùng họ, tay đè trên tờ giất, khom người viết lên đó.
Học sinh trêu chọc, “Thầy Từ, chúc thầy năm nay sẽ trở thành giáo viên ưu tú ạ.”
“Tăng tiền lương!”
“Cầm được tiền thưởng!”
“Nhận được một lớp có học sinh ngoan ngoãn nghe lời!”
Trong tiếng trêu ghẹo, Từ Chân cất bút, dán mạnh tờ giấy trong tay lên tường, vào vị trí chính giữa dễ thấy.
Trên đó có một hàng chữ rồng bay phượng múa.
“Chúc tất cả bạn học lớp ba khóa 2006 trường trung học Cẩm Thành tiền đồ như gấm, tựa mặt trời mọc, lúc trở về vẫn là thiếu niên.”
….
“Thật sự không dám giấu giếm, lúc ấy mắt tớ cũng đỏ lên luôn đấy.”
Tại phòng bao ở KTV, âm nhạc vang dội, ánh đèn trong phòng nhấp nháy, ca hát, uống rượu, lắc xúc xắc, đánh bài, bầu không khí thương cảm đã sớm bị quét sạch.
Phương Kỳ Dương lắc lắc ly bia đang cầm trong tay, đến gần Lâm Tống Tiện với dáng vẻ đang ngà ngà say.
“Lúc nãy lão Từ đột nhiên làm mấy việc đó, đúng là đâm thẳng vào tim mà, suýt nữa em đã bảo lão Từ, em không đi nữa, em sẽ học lại một năm với thầy.”
“Với thành tích của cậu thì học thêm một năm nữa cũng không phải là không được.” Lâm Tống Tiện trực tiếp vạch trần.
Phương Kỳ Dương lắc đầu, dựa vào cậu, ánh mắt say mông lung.
“Anh Tiện, ba mẹ em đã sắp xếp giúp em xong xuôi rồi, đại học sẽ xuất ngoại.
Thành tích này của em nếu ở trong nước thì cũng chẳng vào được đại học lớn gì, chỉ có thể ra nước ngoài để mạ vàng hồ sơ, sau này quay về thì có thể dễ dàng lừa được người ta.”
“Trường học cũng đã chọn xong rồi, chỉ thiếu mua vé máy bay nữa thôi, đến lúc đó hai chúng ta, một người ở nước ngoài, một người ở trong nước, có lẽ sẽ không được gặp nhau bao lần.”
Cậu ta đã say khướt, nói chuyện với vẻ mặt hớn hở, tiếp đó lại uống một ngụm rượu, Lâm Tống Tiện trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng.
“Tao tha thứ cho mày đấy.”
“Cái gì cơ?”
“Chuyện lần đó mày khuyên tao đổi nguyện vọng.” Lâm Tống Tiện nói: “Tao tha thứ cho mày.”
Phương Kỳ Dương hơi sững sốt, sau đó vỗ vào bắp đùi, cười ngã nghiêng ngã ngửa.
“Anh Tiện, anh thật sự đáng yêu quá đi mất, chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, em còn tưởng rằng nó đã qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ —–“
Lâm Tống Tiện hơi cáu khi bị cậu ta cười, mặt không cảm xúc, “Đã qua ở chỗ mày, chứ chỗ tao thì vẫn còn nhớ.”
“Được được được, em sai rồi, tự phạt một ly nữa.” Cậu ta nâng ly thủy tinh cụng vào, uống một hơi cạn sạch rất sảng khoái, Lâm Tống Tiện thấy vậy cũng bưng ly trên bàn lên, nhàn nhạt nhấp một miếng.
Ánh mắt cậu thản nhiên nhìn về phía một góc, nơi đó là bục ca hát, Tống Oanh đang cầm micro ca hát cùng Điền Gia Gia và Cao Kỳ, xen lẫn bên trong giọng hát của các cô là sự ngây thơ non nớt, trời sinh đã như vậy, cô không còn cách nào khác, nhìn về phía màn hình hát nghiêm túc.
Phương Kỳ Dương nhìn qua theo tầm mắt của cậu, không ngoài dự đoán đã nhìn thấy Tống Oanh, cậu ta hiểu rõ, nghiêng đầu cười tinh nghịch, nói với ý tứ sâu xa.
“Đã tốt nghiệp rồi đó, có một số thứ nên đưa vào danh sách quan trọng chứ hả?”
“Mau thu hồi mấy tâm tư này của mày đi.” Lâm Tống Tiện phản ứng lại chỉ trong nửa giây, từ chối không chút do dự, nhìn vào ly trong tay và vuốt vuốt, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô ấy còn nhỏ.”
“Ối trời ơi, lần này không phải là tình bạn thuần khiết nữa à?” Phương Kỳ Dương vốn chỉ tùy tiện dò hỏi thử một lần, không ngờ Lâm Tống Tiện lại trúng chiêu dễ như vậy, cậu ta mất kiên nhẫn lật lại nợ cũ.
“Ban đầu ai luôn miệng nói là —–“ Cậu ta học theo giọng điệu của Lâm Tống Tiện lúc đó.
“Yêu đương á, mày hạ nhục ai vậy?”
“Vậy chẳng phải ngài đây đang tự rước lấy nhục đó sao?”
“Mỗi một người sẽ luôn có thời điểm nhận biết sai lầm.” Lâm Tống Tiện không hề bị ảnh hưởng, nghiêm nghị chỉ bảo cậu ta.
“Cái khó là khi lạc đường phải biết quay lại, uốn nắn kịp thời.”
“Vậy xin hỏi, bây giờ ngài đây đối với Tống Oanh là nhận biết cái gì?” Phương Kỳ Dương hỏi.
Ánh sáng trên đỉnh đầu biến đổi, Lâm Tống Tiện rơi vào trầm tư, sau đó nghĩ đến điều gì, vô thức cúi đầu cười một tiếng.
Cậu không cố ý, nhưng giọng nói vang lên trong khung cảnh ồn ào lại vô cùng mềm mại.
“Là cô gái nhỏ của tao.”
__
**
Hết chương 51.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...