Edit: An Tĩnh
Lễ quốc tế thiếu nhi rơi vào đúng ngày thứ bảy.
Điền Gia Gia đề nghị mọi người đi ra ngoài chơi cùng nhau, vì ngày hôm đó các trung tâm thương mại ở khắp nơi đều có hoạt động, vô cùng náo nhiệt.
Lúc cô ấy nói chuyện này là vào giờ nghỉ trưa, mọi người ăn cơm xong thì ngồi vây quanh chỗ Tống Oanh tán gẫu, Lâm Tống Tiện ngồi ngay bên cạnh chơi game, Phương Kỳ Dương vẫn kéo ghế đến ngồi ngược như cũ, hai chân giang rộng, đạp trên mặt đất.
“Này, đi đâu chơi đấy, cho tôi đi với.” Cậu nghe thấy cuộc tám chuyện của nhóm nữ sinh, lập tức chen miệng vào, Điền Gia Gia hất nhẹ cằm.
“Không cho đi, cậu quá xấu, kéo nhan sắc của tất cả bọn tớ xuống cả rồi.”
Phương Kỳ Dương: “….?”
Cậu ngây người một lát, chẳng hiểu sao mình lại bị hạ nhục, không khỏi nhìn về phía Tống Oanh xin sự an ủi.
“Em gái Tống, cậu phân xử công bằng đi, cậu ta đang nói tiếng người đó sao?”
“….” Tống Oanh không muốn đắc tội với hai bên, vì vậy giả vờ không nghe thấy gì, cúi đầu làm đề.
“Toàn bộ cửa hàng trong trung tâm thương mại giảm giá 90%, tôm nồi được ưu đãi đặc biệt dịp lễ thiếu nhi, mua năm cân tặng hai cân…..” Điền Gia Gia đang tìm kiếm thông tin của trung tâm thương mại, càng đọc càng hưng phấn.
“Chúng ta đi ăn tôm nồi đi!” Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn mọi người chăm chú với ánh mắt sáng lấp lánh.
“Thấy sao, đi nhé?”
“Được đó, nước miếng tớ sắp chảy rồi đây nè.” Cao Kỳ nhìn chằm chằm hình ảnh trên điện thoại của cô ấy, nuốt nước miếng ừng ực.
Tống Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
“Được đó, đúng lúc thứ bảy này tớ không bận.”
“Đi đâu vậy?” Lâm Tống Tiện nghe câu này, để điện thoại xuống, sau đó nhìn sang.
“Bọn tớ chuẩn bị đi ăn tôm….” Điền Gia Gia khái quát đơn giản cuộc nói chuyện vừa rồi lại một lần, Lâm Tống Tiện nghe xong, trong ánh mắt thấp thoáng sự suy tư.
“Tôi cũng đi.” Chốc lát sau cậu nói.
Phương Kỳ Dương vội vàng giơ tay, “Nơi nào có anh Tiện thì chắc chắn phải có tôi.”
Điền Gia Gia: “Có phải cậu thích thầm Lâm Tống Tiện không thế?”
Phương Kỳ Dương: “?”
“Không đúng đắn lắm nhỉ.” Cậu ta trợn trắng mắt.
“Tớ thấy đầu óc cậu hơi có vấn đề đấy.”
Mọi người đã hẹn sẽ gặp nhau dưới lầu trung tâm thương mại lúc mười giờ sáng, sau khi ăn sáng xong, Tống Oanh chuẩn bị ra ngoài.
Sắp đến giữa hè, ánh mặt trời bên ngoài chói chang, nhiệt độ vẫn còn vừa phải, làn gió ban mai sớm tinh mơ trong lành và mát lạnh.
Tống Oanh chọn một chiếc váy ngắn màu lam trong tủ quần áo, mái tóc dài được buộc lại qua loa bằng dây cột tóc màu xanh da trời.
Cô đeo túi xách, đứng ở cửa thay một đôi giày vải màu trắng.
Xe buýt đi qua bốn năm trạm, lúc Tống Oanh đến nơi vẫn còn sớm mấy phút, cô còn chưa đi tới trung tâm thương mại thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ đằng xa.
Tống Oanh vô thức cong môi, bước chân nhanh hơn.
“Sao cậu đến sớm vậy?” Cô đi tới bên cạnh Lâm Tống Tiện, ngửa mặt lên hỏi.
Ánh mắt nam sinh nhìn xuống mặt cô, im lặng quan sát.
“Hôm nay cậu hơi khang khác.” Sau khi nhìn xong, cậu cho ra kết luận.
“Hửm?” Tống Oanh cúi đầu kiểm tra mình, nghi ngờ hỏi: “Chỗ nào khác vậy?”
Dây cột tóc trên đầu bị người ta giật giật, Lâm Tống Tiện cầm phần đuôi của dây lụa, trong mắt nồng nàn ý cười, “Trông hơi đẹp.”
…
Không lâu sau đám Điền Gia Gia cũng đến nơi.
Đi vào trong trung tâm thương mại, còn lâu lắm mới đến giờ ăn cơm trưa, mấy người họ đi mua trà sữa, sau đó dạo chơi trong trung tâm.
Nữ sinh đều thích xem mấy món đồ chơi nhỏ lặt vặt và đồ trang sức, Điền Gia Gia và các cô tay trong tay bắt đầu đi dạo từ tầng một, giữa chừng thấy cửa hàng mới lạ gì đều sẽ phải đi vào xem một vòng, Tống Oanh vốn cho rằng Lâm Tống Tiện sẽ không có kiên nhẫn, ai ngờ cậu vẫn luôn đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng còn cầm mấy thứ đồ lên xem tỉ mỉ, dáng vẻ bình tĩnh như thường.
Trái lại thì Phương Kỳ Dương cứ lải nhải than phiền mãi, cả đường đi Điền Gia Gia luôn mắng cậu ta, hai người cậu đến tôi đi, vừa ồn ào vừa buồn cười.
Lúc đến cửa hàng chuyên bán đồ trang điểm, các loại poster quảng cáo rất hoành tráng, rực rỡ đủ loại.
Ánh mắt Điền Gia Gia sáng lên, kéo Cao Kỳ đi đến, “Đến đây đi, mau xem son nè.”
Cô ấy quan sát các loại son đủ màu sắc đẹp đẽ trên quầy trưng bày, ghé đến gần xem với vẻ cô cùng khao khát.
“Trước giờ tớ chưa từng trang điểm luôn đó.”
“Muốn có một cây son đầu tiên cho riêng mình trước năm mười tám tuổi quá đi mất.”
“Cậu tô hay không tô cũng như nhau thôi.” Phương Kỳ Dương đứng bên cạnh châm chọc, Điền Gia Gia không để ý đến cậu ta, cô ấy cầm một cây son lên rồi vặn mở và quan sát màu son.
“Tớ phải thử màu này mới được.” Cuối cùng trong tay cô ấy cầm một cây son màu bánh đậu đã được chị nhân viên lau sạch, Điền Gia Gia nóng lòng đi đến trước gương, cẩn thận tô lên từng li từng tí rồi bặm môi.
“Đẹp không?” Cô ấy quay mặt nhìn về phía họ, ánh mắt thấp thỏm.
Dưới ánh đèn sáng ngời, trên môi của cô thiếu nữ có thêm một màu sắc xinh đẹp, ngũ quan lập tức trở nên có sức sống hơn.
Tống Oanh gật đầu, chân thành khen ngợi, “Đẹp lắm, rất thích hợp với cậu.”
“Đẹp thật sự đó!” Cao Kỳ tâng bốc khoa trương.
Ngay cả Phương Kỳ Dương cũng không cam lòng nói: “Quả nhiên nữ sinh trước và sau khi trang điểm có sự khác biệt rất lớn.”
Điền Gia Gia vui vẻ, lập tức chốt đơn với chị nhân viên mà không chút do dự, “Phiền chị gói cái này lại giúp em, cảm ơn ạ.”
Chị nhân viên đứng trước máy kiểm tra màu son, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, mấy người họ đứng đợi, buồn chán nhìn xung quanh, đột nhiên Điền Gia Gia nhìn thấy một cây son màu đỏ.
Cô ấy cầm lên, “Này, Nhân Nhân, cậu có muốn thử chút không, tớ cảm thấy màu này sẽ tôn da cậu lắm đó.”
Da Tống Oanh trắng trẻo, là kiểu trắng sáng mịn màng không tìm thấy bất kì tì vết nào, bình thường không trang điểm cũng đã rất xinh đẹp.
Sắc môi cô hơi nhạt, đo đỏ nhàn nhạt, khí chất tổng thể rất ôn hòa, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
“Không cần đâu.” Tống Oanh hơi do dự, cuối cùng vẫn từ chối.
“Thử chút đi, thử chút đi mà! Đến đây đến đây.” Điền Gia Gia không nói lời nào mà chỉ nhét cây son vào trong tay cô, Cao Kỳ cũng đứng bên cạnh giật dây.
“Dù sao cũng miễn phí mà.”
“Được rồi.”
Tống Oanh cầm cây son kia, nhìn về phía gương rồi tô một lớp mỏng lên môi.
Sắc đỏ trên môi lập tức trở nên rõ ràng hơn, làm cả khuôn mặt cô tươi sáng hẳn lên, Tống Oanh nghiêm túc nhìn mấy giây, ngượng ngùng chớp mắt.
“Hình như hơi đỏ rồi.”
Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, chốc lát sau, Điền Gia Gia hơi kích động kêu lên một tiếng.
“Không đâu!” Cô ấy nhìn Tống Oanh, mặt đầy cảm xúc.
“Đây là tiên nữ ở đâu vậy, đúng là đẹp muốn lên trời luôn rồi.”
“…..”
Cuối cùng Tống Oanh vẫn không mua cây son môi kia.
Mua món đồ không có cơ hội nào để sử dụng thì rất lãng phí.
Nhóm người lại tiếp tục đi lên, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn vặt, Cao Kỳ kìm lòng chẳng đặng nên đi vào, bên trong có không ít món ăn có thể ăn thử, Tống Oanh được đút hai chiếc bánh su kem, ngọt đến mức đầu lưỡi phát ngấy.
Họ vẫn tiếp tục đi dạo, Tống Oanh ghé đến cửa hàng bên cạnh mua chai nước, lúc đi ra thì không thấy Điền Gia Gia và đám Cao Kỳ đâu, chỉ có Lâm Tống Tiện đứng đó chờ cô.
Tống Oanh uống một ngụm nước, đóng nắp chai lại lần nữa.
“Họ đâu rồi?” Cô hỏi Lâm Tống Tiện.
“Đang chờ thang máy, lên lầu chờ lấy chỗ trước.” Cậu chỉ chỉ thang máy trước mặt.
Đã gần đến trưa.
Cửa tiệm ăn tôm kia nằm ở tầng cao nhất, rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, cần phải đứng chờ từ trước.
Tống Oanh nghe vậy thì gật đầu, “Vậy chúng ta đi qua đó thôi.”
Cô muốn đi, nhưng tầm mắt Lâm Tống Tiện vẫn tập trung trên mặt cô, Tống Oanh cảm thấy khó hiểu, vừa định lên tiếng thì thấy cậu nhấc tay lên, ngón tay quẹt quẹt trên môi cô không mạnh không nhẹ.
“Bỏ son môi đi.”
Chỗ kia cảm nhận được những xúc cảm và nhiệt độ xa lạ.
Cậu lấy ra ra, trên đó dính một lớp màu đỏ, đó là son môi của cô.
Mặt Tống Oanh mất khống chế nóng lên, lập tức cúi đầu lấy khăn giấy trong túi xách ra.
“Bẩn quá….” Cô nhỏ giọng oán trách, kéo tay Lâm Tống Tiện qua rồi lau sạch sẽ son dính ở trên đó.
Cô cúi đầu lau rất nghiêm túc, không nhìn thấy vẻ mặt của nam sinh ở trên cao.
Yết hầu của Lâm Tống Tiện chuyển động nhẹ nhàng, “Không bẩn.”
Phía cuối bên phải của trung tâm thương mại là thang đứng, chỉ cần đi chuyến thang máy này là có thể lên thẳng lầu cuối, thời gian chờ đợi rất lâu.
Thang máy đến nơi, từ xa đã nghe thấy giọng nói oang oang của Điền Gia Gia.
“Nhân Nhân, các cậu mau đến đây đi! Thang máy đến rồi.”
“A! Được —–“ Tống Oanh hốt hoảng, vội vàng cất khăn giấy đi.
Xa xa có thể thấy trong thang máy đã đầy người đứng, nhưng cửa vẫn mở, Điền Gia Gia đang đứng cạnh cửa ngoắc ngoắc cô, đè trên nút bấm để cửa thang máy không đóng lại.
Tống Oanh lại hốt hoảng gấp gáp hơn, lập tức tăng tốc độ bước chân, định chạy đến, tay buông thõng bên người được người ta cầm lấy, Lâm Tống Tiện kéo tay cô chạy về phía trước một cách cực kì tự nhiên.
Hai người vọt thẳng vào trong thang máy, vị trí vừa khéo chen vào giữa nhóm người.
Tống Oanh thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn, mới vừa thư thả hít thở thì phát hiện Lâm Tống Tiện đang nắm chặt tay cô không buông.
Xương của thiếu niên cứng cáp, nhưng lòng bàn tay rất mềm mại, da thịt rất nóng, lúc áp hai tay đan vào nhau, cảm giác kì lạ khi dán chặt nhau dường như từ lòng bàn tay truyền thẳng đến tim.
Thịch, thịch, thịch —–
Không biết là do vận động quá sức dẫn đến hậu di chứng hay là vì tình hình trong giờ phút này.
Biển người chen chúc trong thang máy nhưng Tống Oanh nghe được tiếng tim mình đập rất rõ ràng.
_
Ăn cơm trưa xong, họ cũng đã đi dạo xong cả rồi, Điền Gia Gia đề nghị đến khu game điện tử ở tầng một, xem như thuận tiện tiêu hóa bữa ăn.
Mọi người đều không có ý kiến gì, vì vậy cùng nhau xuống lầu.
Không khí ở lối vào khu game điện thoại hoàn toàn khác với khu vực bên ngoài, ánh đèn mờ tối, tiếng nhạc sôi động, các thiết bị trò chơi mới lạ hấp dẫn, lượng người đến đây cũng đông đúc hơn rõ rệt so với ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Nơi này hệt như một thế giới khác, khiến thần kinh con người trở nên hưng phấn, cả người cũng rất thư thả.
Họ đổi xu chơi game, Điền Gia Gia đã sớm nhìn chằm chằm chiếc máy nhảy ở giữa kia, lập tức kéo Cao Kỳ đến đó, cô ấy và Phương Kỳ Dương mỗi người chiếm một máy, bắt đầu so đấu tại chỗ.
Ca khúc vang lên, Tống Oanh mong đợi nhìn hai người, đang chuẩn bị thưởng thức những vũ điệu đặc sắc, ai ngờ…..
Không đến hai phút, cô yên lặng rời mắt đi.
Điền Gia Gia và Phương Kỳ Dương, gọi là lũ quỷ múa loạn cũng chẳng có gì quá đáng.
“Có muốn chơi thử cái đó không?” Lâm Tống Tiện chỉ về hàng máy game được sắp xếp bên tường ở phía xa xa, khi nhìn sang theo tầm mắt của cậu, Tống Oanh không thể kiềm chế được sự động lòng.
“…..
Được.”
Màn hình của máy chơi game không lớn, trên bảng thao tác có phím ấn và tay cầm, Lâm Tống Tiện ném tiền vào khe nhỏ dài bên dưới máy.
Ngón tay cậu trắng trẻo thon dài, khi kẹp tiền tạo nên một cảm giác đẹp kì dị, khiến người ta vô thức ngây người.
Cậu bỏ vào sáu xu liên tiếp rồi mới dừng tay lại.
Tống Oanh thôi nhìn, trong đầu xuất hiện hình ảnh lúc cậu nắm tay mình.
Đây là một trò chơi đánh cận chiến, trên màn hình có hai nhân vật nhỏ, phương hướng dựa theo tay cầm và phím ấn là để phóng kĩ năng.
Thao tác không quá phức tạp nhưng đối với một người mới như Tống Oanh mà nói thì ban đầu có hơi luống cuống tay chân, không đến hai phút trò chơi đã phát lên âm thanh KO.
Nhân vật màu xanh lam đại diện cho cô ngã quỵ xuống đấy, chết queo.
“A, thua rồi.” Tống Oanh kêu một tiếng đầy buồn phiền, sau đó buông tay ra.
“Tớ dạy cậu chơi.” Một giọng nam vang lên bên tai, tiếp đó Lâm Tống Tiện đến gần, cậu đứng phía sau nắm lấy hai bàn tay đang đặt trên tay cầm và phím ấn của cô, mở ván kế tiếp ra.
Tư thế này, không khác gì ôm cô trước ngực cả.
Chiều cao của hai người chênh lệch nhau nửa cái đầu, Tống Oanh có thể cảm giác được hơi thở của cậu phả trên đầu mình, cô cố gắng tập trung tinh thần nhìn màn hình, động tác của Lâm Tống Tiện rất thuần thục, lúc cô đang hoa cả mắt thì cậu đã dẫn dắt cô đánh tên đối diện ngã trên đất.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, còn chưa kịp nói chuyện thì đúng lúc đó Tống Tống Tiện cúi mặt xuống.
Lúc hai ánh mắt đối diện nhau, bên trong đều phản chiếu bóng dáng lẫn nhau.
Cách nhau gần đến mức dường như chỉ cần đụng nhẹ thôi là có thể hôn nhau luôn rồi.
Lâm Tống Tiện không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, Tống Oanh im lặng mấy giây, sau đó bình tĩnh nói: “Lâm Tống Tiện, cậu gần tớ quá rồi đó.”
Cậu như bừng tỉnh hiểu ra vậy, nhẹ nhàng “a” một tiếng, tiếp đó đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điệu tràn đầy ý cười.
“Vậy Nhân Nhân có bằng lòng không?”
__
**
Hết chương 45.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...